Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Edit: Hiểu Yên
Trong hộp là ánh vàng lấp lánh, bộ diêu vàng nhẹ nhàng lay động đặt trước mặt Tạ Thư. Nàng lập tức nhận ra, đây chẳng phải là đôi bộ diêu vàng được Đông Lý tiến cống năm ngoái sao?
“Đây là…”
“Chắc hẳn Thư tỷ tỷ đã nhận ra rồi, đây là bộ diêu vàng Vân Hoa Nhan mà Đông Lý tiến cống lần trước, ta thấy hoa thược dược trên đó rất hợp với tỷ, cho nên ta đã xin hoàng huynh ban tặng. Kết quả là hoàng huynh không chút do dự đã ban tặng cho ta, ta lập tức mang đến cho tỷ, Thư tỷ tỷ, tỷ xem có thích không?”
Kiếp trước, Tạ Thư là phi tử được sủng ái nhất trong hậu cung, nàng đã từng nhìn thấy vô số kỳ trân dị bảo, cho nên khi nhìn thấy bộ diêu vàng này, nàng cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên. Nhưng nàng không muốn phụ lòng tốt của Thịnh Hoa công chúa, cho nên nàng khẽ mỉm cười lấy lệ: “Hai bộ diêu này đều rất đẹp, đa tạ công chúa.”
“Thư tỷ tỷ thích là tốt rồi.” Nói xong, Thịnh Hoa công chúa vội vàng muốn đeo bộ diêu lên cho Tạ Thư. Hôm nay, nàng búi tóc kiểu Kinh Hồng, vốn dĩ đã vô cùng xinh đẹp động lòng người, nay lại được điểm xuyết thêm đôi diêu vàng khiến nàng càng thêm phần diễm lệ, mà trong dáng vẻ diễm lệ ấy lại có chút dịu dàng, quả thực có thể gọi là nàng là tuyệt đại giai nhân.
Nhìn thấy vẻ xinh đẹp động lòng người này của nàng, Thịnh Hoa công chúa rất hài lòng, nàng ấy khẽ gật đầu. Trong kinh thành, quả thật Thư tỷ tỷ là nữ tử đẹp nhất, sắc đẹp này khó ai có thể sánh bằng.
Chỉ chốc lát sau, hạ nhân mang từng đĩa điểm tâm tinh xảo lên, bất ngờ nhất là trong đó có một đĩa bánh hải đường. Mỗi lần đến phủ Trung Nghĩa Hầu, Thịnh Hoa công chúa đều cảm thấy những món ăn ở đây đặc biệt hợp khẩu vị của nàng ấy, nàng ấy vươn tay cầm lấy một miếng bánh hải đường.
“Thư tỷ tỷ, tỷ không biết hôm nay trong yến tiệc thế nào đâu, Du Ninh tỷ tỷ đã chuẩn bị một điệu Vũ Y Nghê Thường để dâng lên hoàng huynh, kết quả hoàng huynh không đến khiến tỷ ấy đen cả mặt, xem ra ý định tác hợp Du Ninh tỷ tỷ với hoàng huynh của mẫu hậu hoàn toàn thất bại rồi.”
Rõ ràng Hoàng huynh không có tình cảm với Du Ninh tỷ tỷ, nhưng mẫu hậu vẫn muốn nàng ấy trở thành Hoàng hậu, làm sao có thể thành công được đây?
Mẫu hậu cứ như vậy, sớm muộn gì hoàng huynh cũng sẽ không chịu nổi nữa.
“Có lẽ sau này Sở cô nương sẽ vào cung thôi.” Tạ Thư thích nhất là bánh hoa quế, nàng cảm thấy hương vị của nó ngọt thanh không ngán, nàng khẽ cắn một miếng rồi cất giọng nhẹ nhàng đáp lại lời của Thịnh Hoa.
Thịnh Hoa công chúa lộ ra vẻ nghi hoặc, nhìn nàng hỏi: “Thư tỷ tỷ, sao tỷ lại nghĩ vậy?”
Tạ Thư thoáng cau mày, cảm thấy lời mình nói hơi có phần khẳng định, cho nên nàng nhẹ nhàng chuyển chủ đề, mỉm cười đáp: “Ta chỉ nghĩ rằng Sở cô nương có xuất thân hiển hách, nếu có thể làm Hoàng hậu thì cũng hợp lý thôi.”
“Tuy Du Ninh tỷ tỷ cũng có gia thế hiển hách, nhưng nếu hoàng huynh không thích thì chỉ dựa vào gia thế và sự tác hợp của mẫu hậu, e rằng tỷ ấy khó có thể tiến cung.”
Tuy Hoàng huynh có tính tình ôn hòa, nhưng một khi hoàng huynh đã quyết định điều gì thì không ai lay chuyển được. Nếu không thì Du Ninh tỷ tỷ đã sớm vào cung rồi.
Thịnh Hoa công chúa ăn thêm một miếng bánh hải đường, rồi sau đó lại lấy thêm một miếng bánh thược dược, nàng ấy khẽ nghiêng đầu hỏi Tạ Thư: “Thư tỷ tỷ, sau này tỷ muốn gả cho một lang quân như thế nào?”
Nữ tử khuê các khi tụ họp với nhau luôn không tránh khỏi những câu hỏi đại loại như thế, Tạ Thư thoáng trầm ngâm rồi nghiêm túc đáp: “Ta muốn gả cho một người ôn hòa lễ độ, biết quan tâm thê tử.”
Tốt nhất là hậu viện yên tĩnh, không có quá nhiều thị phi phải giải quyết, nếu không lại như kiếp trước, nếu như thế thì nàng tình nguyện không cần.
Ôn hòa lễ độ…
Biết quan tâm thê tử…
Thịnh Hoa công chúa nhanh chóng nghĩ lướt qua trong đầu danh sách các lang quân ở kinh thành. Nàng ấy cảm thấy người có thể xứng đôi với Thư tỷ tỷ quả thực rất hiếm, nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì vẫn có một người, dù xét về gia thế hay tài hoa, cũng có thể xem là xứng đôi với Thư tỷ tỷ.
Thịnh Hoa công chúa khẽ cười rồi chớp mắt hỏi: “Thư tỷ tỷ đang nói đến Lương tam công tử của phủ Thừa tướng sao? Ta nhớ rõ Lương tam công tử là người nổi tiếng ôn hòa lễ độ, tài hoa hơn người trong kinh thành, có không ít tiểu thư khuê các muốn gả cho ngày ấy.”
Lương Hằng chính là tam công tử của phủ Thừa tướng, chính là lang quân ôn hòa lễ độ nhất kinh thành, lại thêm tài hoa xuất chúng, cách đối nhân xử thế cũng rất hòa nhã. Hơn phân nửa tiểu thư quyền quý trong kinh thành đều muốn gả cho hắn ta.
Nếu không thì Thịnh Hoa công chúa đã chẳng nghĩ đến hắn ta đầu tiên. Dung mạo xuất chúng, tài học hơn người, lại giữ mình trong sạch… Chỉ riêng nhưng điều này thôi thì đã rất hiếm thấy số các công tử ở kinh thành rồi.
Kiếp trước, vị công tử ôn hòa nhã nhặn này đã trở thành Lễ Bộ Thượng Thư, nhưng chưa từng lập thê tử, Tạ Thư mỉm cười: “Lương tam công tử xuất sắc như vậy, biết đâu người ta đã có người trong lòng rồi.”
“Thư tỷ tỷ, lời này của tỷ thì ta không đồng ý đâu! Tỷ xinh đẹp thế này, lại là đệ nhất quý nữ trong kinh thành này, chẳng lẽ trong lòng tỷ cũng đã có người nào rồi sao?” Thịnh Hoa công chúa không tán thành, nàng ấy lườm Tạ Thư một cái.
Tạ Thư chỉ cười mà không nói gì.
“Thư tỷ tỷ, ta nói thật đấy. Nếu sau này tỷ thật lòng muốn gả cho Lương tam công tử thì cứ nói với ta, ta sẽ lập tức vào cung nhờ hoàng huynh ban hôn cho hai người!” Thịnh Hoa công chúa thấy nàng không tin thì bĩu môi rồi nghiêm túc nói.
Tạ Thư: “…”
“Đa tạ công chúa đã có lòng, chỉ là chuyện hôn sự của thần nữ vẫn phải do phụ mẫu quyết định, sau này nếu thực sự phải gả đi thì ta cũng muốn tìm một người có tình cảm chân thành với mình mới được.”
Thịnh Hoa công chúa rất đồng tình với câu nói này, người mà Thư tỷ tỷ muốn gả chắc chắn phải là người có tình cảm với nàng. Nàng ấy cười tủm tỉm tán thành: “Vậy Thư tỷ tỷ cứ từ từ chọn, chờ tỷ chọn xong thì ta sẽ giúp tỷ quan sát kỹ lưỡng.”
“Tạ công chúa.” Giọng nói của Tạ Thư dịu dàng, mang theo chút bất đắc dĩ.
Thịnh Hoa công chúa là người không chịu ngồi yên trong phủ, nàng ấy nói chuyện với Tạ Thư suốt nửa canh giờ, sau đó lại hỏi nàng có muốn ra phố dạo chơi không, khi nàng ấy hỏi câu này thì đôi mắt của nàng ấy lấp lánh ánh sáng, rất dễ dàng đoán được tâm tư của nàng ấy.
Từ sau khi tân hoàng đăng cơ, mấy vị huynh trưởng trong nhà đều bận rộn chuyện chính sự đến mức như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Tạ Thư cũng liên tục mơ thấy những cảnh tượng của kiếp trước, ban đêm nàng thường xuyên ngủ không ngon, ban ngày cũng uể oải cho nên rất ít khi đi ra ngoài.
Bây giờ nghe Thịnh Hoa công chúa nhắc đến chuyện đi dạo, nàng cũng có chút động lòng. Nàng khẽ cười rồi dịu dàng nói: “Công chúa có lệnh, thần nữ không dám chối từ.”
“Ta không thèm để ý đến Thư tỷ tỷ nữa.” Biết nàng đang nói đùa nên Thịnh Hoa công chúa đỏ mặt, hơi thẹn thùng dời mắt đi chỗ khác. Nhưng rất nhanh, công chúa lại tươi cười: “Vậy Thư tỷ tỷ đi trước đi.”
Tạ Thư có dung mạo dịu dàng động lòng người, khí chất thanh nhã thoát tục. Chỉ cần nàng đứng yên ở đó, không làm gì cả mà cũng đủ để thu hút ánh mắt của người khác, vì thế mỗi lần ra ngoài thì nàng đều mang theo một chiếc khăn lụa trắng để che mặt.
Nghe tin tam tiểu thư và Thịnh Hoa công chúa muốn ra ngoài, hạ nhân nhanh chóng đến thư phòng bẩm báo với đại công tử. Có lẽ vì biết rõ tính tình của muội muội nên Tạ Hoài Dư chẳng hề kinh ngạc, hắn ta chỉ dặn dò thị vệ đi theo để bảo vệ các nàng cẩn thận, nếu có việc gấp thì phải nhanh chóng quay về báo tin.
Từ sau khi bệ hạ đăng cơ, kinh thành ngày càng yên bình.
Mỗi lần ra ngoài, Tạ Thư và Thịnh Hoa công chúa đều đến Khoái Linh Các để nghe kể chuyện. Lần trước đến đây, người kể chuyện đang nói về vị Lễ Bộ Thị Lang mới nhậm chức cùng chuyện yêu hận tình thù giữa hắn và thê thiếp trong phủ. Lần này thì lại đổi thành câu chuyện về đương kim bệ hạ, lời lẽ đều ca ngợi tài năng xuất chúng của bệ hạ, thậm chí còn ca ngợi hắn nhiều hơn cả tiên đế, nói hắn chắc chắn sẽ trở thành một minh quân.
“Chỉ là bệ hạ đến nay vẫn chưa nạp phi. Nếu có vị cô nương nào trong kinh thành được chọn vào cung làm phi, chắc chắn sẽ khiến nhiều người ghen tị. Tiểu nhân đoán, người có khả năng vào cung nhất chính là tam tiểu thư của phủ Trung Nghĩa Hầu, nếu không thì cũng là tiểu thư của phủ Sở Quốc Công.”
Người trong các lập tức xôn xao, yêu cầu người kể chuyện nói thêm về tam tiểu thư của phủ Trung Nghĩa Hầu, Thịnh Hoa công chúa lặng lẽ liếc nhìn Thư tỷ tỷ bên cạnh, nàng nhỏ giọng cười nói: “Thư tỷ tỷ, xem ra cả kinh thành đều biết đến tỷ rồi.”
Tạ Thư thoáng sững sờ, ở kiếp trước, nếu không có thánh chỉ của tiên đế thì nàng cũng sẽ không vào cung. Kiếp này thì càng không có khả năng ấy, nàng nhẹ giọng nói: “Công chúa, hay là chúng ta đi thôi. Ta mời người đến Phẩm Vị Lâu uống trà.”
Thịnh Hoa công chúa hiểu nàng đang ngại ngùng nên mỉm cười gật đầu. Hai người đi xuống lầu, nhưng khi gần đến tầng một thì gặp một nam tử mặc trường bào màu nguyệt hoa đang đi lên, bước chân của nam tử khá vội vã, khiến cho Tạ Thư vô tình va vào hắn ta.
Mai Nhi vội vàng đỡ tiểu thư nhà mình, còn nam tử kia cũng nhanh chóng đứng vững. Gương mặt ôn hòa của hắn ta thoáng hiện chút lo lắng, giọng nói trầm ấm cất lên: “Cô nương, cô nương không sao chứ?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Tạ Thư sững sờ, nàng lập tức ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm phải ánh mắt sốt ruột của đối phương. Trong khoảnh khắc đó, nàng vô thức thốt lên kinh ngạc: “Lương công tử.”
Không trách được tại sao Tạ Thư kinh ngạc, bởi vì kiếp trước Lương Hằng cũng là một trong những phụ tá đắc lực của Hoàng đế, cho nên nhiều lần Tạ Thư đến Ngự Thư Phòng đều gặp hắn ta. Hơn nữa, kiếp trước chỉ có Tạ Thư là được Chiêu Sở Đế sủng ái, khiến cả triều thần bất mãn, sau này những bản tấu sớ dâng lên nhầm khuyên can Hoàng đế không nên sủng ái nàng nữa cứ nối tiếp nhau không dứt, nhưng Lương Hằng là một trong số ít người đứng ra nói đỡ cho nàng.
Lương Hằng khẽ dừng động tác cầm quạt xếp, biểu cảm vô cùng kinh ngạc. Cô nương trước mặt tuy mang khăn che mặt nhưng vẫn khó giấu được vẻ khuynh nước khuynh thành, nhìn nàng có lẽ là tiểu thư khuê các của danh môn, nhưng hắn dám chắc chắn là mình chưa từng qua vị cô nương này. Lương Hằng nhanh chóng khôi phục lại nụ cười ôn hòa, quên mất chuyện vừa đụng phải nàng: “Cô nương quen ta à?”
Thịnh Hoa công chúa đi theo phía sau Tạ Thư le lưỡi, thế gian sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy? Mới một canh giờ trước ở phủ Trung Nghĩa Hầu, các nàng còn nhắc đến Lương tam công tử, vậy mà vừa ra ngoài đã gặp hắn ta rồi. Chẳng lẽ Thư tỷ tỷ và Lương tam công tử thật sự có duyên hay sao?
Đôi mắt của Thịnh Hoa công chúa sáng rỡ, nàng nhướng mày bước lên phía trước: “Lương công tử, đây là Thư tỷ tỷ của ta, tam tiểu thư của phủ Trung Nghĩa Hầu.”
Quả thật trước đó Lương Hằng chưa từng gặp tam tiểu thư của phủ Trung Nghĩa Hầu, nhưng hắn ta lại nhận ra Thịnh Hoa công chúa. Cho nên khi nàng ấy vừa lên tiếng, Lương Hằng lập tức thu lại quạt xếp, định hành lễ: “Tại hạ…”
“Miễn lễ.” Thấy hắn ta còn muốn hành lễ, Thịnh Hoa công chúa lập tức sốt ruột, vội vàng phất tay áo ra hiệu cho hắn ta không cần đa lễ.
Lương Hằng hiểu ý, hắn ta nhận ra các nàng không muốn bại lộ thân phận, cho nên hắn ta đứng thẳng dậy, sau đó hắn ta lại đưa mắt nhìn Tạ Thư rồi mỉm cười nói: “Không ngờ cô nương lại chính là Tạ tam tiểu thư, thật thất lễ.”
Tam tiểu thư của phủ Trung Nghĩa Hầu, nổi danh có tài mạo song toàn, được xưng là đệ nhất quý nữ kinh thành, Lương Hằng đã nghe danh nàng từ lâu, hôm nay mới có cơ hội diện kiến, quả thật nàng chẳng khác nào tiên nữ hạ phàm.
Dù chỉ có thể nhìn thấy đôi chút dung mạo qua lớp khăn che mặt, nhưng cũng đủ khiến người ta kinh diễm. Điều duy nhất khiến Lương Hằng ngạc nhiên chính là từ trước đến nay hắn ta chưa từng gặp Tạ tam tiểu thư, nhưng làm sao mà nàng biết hắn ta, hơn nữa còn gọi thẳng tên húy của hắn ta?
Trong trí nhớ của Lương Hằng hoàn toàn không có hình bóng của Tạ tam tiểu thư, hắn ta chắc chắn trước đây mình chưa từng gặp nàng.
“Tham kiến Lương tam công tử.” Tạ Thư nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ở kiếp này, nàng chưa từng gặp qua Lương Hằng, làm sao hắn ta có thể nhận ra nàng chứ? Cho nên nàng khẽ cười rồi nói: “Trước đây, phụ thân của ta từng nhắc đến công tử vài lần, người luôn khen ngợi Lương tam công tử có phong thái nho nhã, tài trí hơn người.”
Lời này hiển nhiên chỉ là Tạ Thư bịa ra để ứng phó tạm thời mà thôi.
Lương Hằng còn định hỏi thêm, nhưng gã sai vặt bên cạnh hắn ta đã sốt ruột nhắc nhở: “Công tử, đã sắp đến giờ rồi.”
Quý nhân vẫn đang chờ công tử ở trên lầu, công tử có thể để người khác đợi nhưng tuyệt đối không thể để quý nhân chờ lâu. Bình thường, hắn ta luôn thấy công tử nhà mình cư xử đúng mực, thế mà hôm nay vừa gặp mỹ nhân thì công tử lại dừng bước, chân không bước nổi.
Lương Hằng nghe hắn ta nhắc nhở thì mới chợt nhớ đến chính sự, hắn ta vội vàng chắp tay cáo từ Thịnh Hoa công chúa và Tạ Thư: “Công chúa, Tạ tam tiểu thư, tại hạ còn có việc gấp nên xin được cáo lui trước, mong công chúa và tam tiểu thư thông cảm.”
“Lương tam công tử đi thong thả.” Thịnh Hoa công chúa gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, nhường hắn ta rời đi trước. Hóa ra, công tử của phủ Thừa tướng cũng thích nghe kể chuyện thư.
Khi Lương Hằng bước lên lầu hai, hắn ta còn bất giác quay đầu lại nhìn Tạ Thư thêm một lần.
Khoảnh khắc ấy vừa vặn lọt vào mắt một người khác.