Khanh Tâm Tựa Ngọc - Chương 4: Bước chân vội vã

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Edit: Hiểu Yên


Vài làn gió nhẹ từ khung cửa sổ lùa vào, Tạ Thư buộc bản thân phải giữ bình tĩnh, chí ít ký ức kiếp trước chỉ có nàng là người nhớ rõ. Nếu đế vương không có hồi ức của kiếp trước, vậy thì người này cũng không còn là kẻ mà nàng từng quen biết, nàng không có gì phải sợ hắn cả.


Bây giờ một người là đế vương cao cao tại thượng, một người là tiểu thư con nhà quan, không còn là thái tử và lương đệ, cũng không phải là Chiêu Sở Đế và quý phi được hắn sủng ái nhất lục cung năm nào nữa.


Nghĩ thông suốt chuyện này rồi, khuôn mặt kiều diễm dịu dàng của Tạ Thư nhẹ nhàng nở nụ cười, nàng ung dung hành lễ trước bậc đế vương: “Thần nữ tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”


Lý công công theo hầu phía sau đế vương thoáng ngạc nhiên nhìn vị tam tiểu thư của Tạ gia. Bình thường các tiểu thư nhà quan khi diện kiến hoàng đế đều ít nhiều có chút khẩn trương, nhưng tam tiểu thư của phủ Trung Nghĩa Hầu lại không hề để lộ vẻ bất an, chẳng trách nàng được xưng tụng là đệ nhất quý nữ kinh thành, khí chất này, quả thật không phải ai cũng có thể sánh được.


Giọng nói của nàng cực kỳ dịu dàng, tựa như dòng suối nhỏ chảy róc rách, khiến người nghe cảm thấy thư thái dễ chịu.


Tần Dục không lập tức bảo nàng đứng dậy, bởi vì ngay khoảnh khắc nghe thấy giọng nói ấy, thái dương của hắn khẽ giật, như thể trong âm thanh đó có một tầng ký ức xa xăm nào đó đang trỗi dậy.


… “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”


… “Bệ hạ nói vậy là đang nghi ngờ thần thiếp sao?”


…  “Rõ ràng thần thiếp đoan trang thục đức như thế, vậy mà người khác cứ muốn đàm tiếu sau lưng thần thiếp, chẳng lẽ ngay cả buồn bã một chút mà thần thiếp cũng không được buồn sao?”


Hai giọng nói dường như đang hòa vào nhau, nhưng âm thanh xa xăm kia, ngoài sự dịu dàng còn pha thêm chút tủi hờn.


Tạ Thư đợi mãi mà không nghe có ai bảo mình đứng lên, nàng đang định ngẩng đầu lên nhìn thì nghe thấy giọng nói trầm ổn dễ nghe của vị đế vương này, mang theo chút từ tính ung dung: “Tạ tiểu thư, miễn lễ.”


“Tạ ơn bệ hạ.” Tạ Thư vội vàng đứng dậy, nàng vô thức muốn xin cáo lui nhưng Tạ Hoài Dư lại nghĩ nếu muội muội đã đến đây rồi, có lẽ là có chuyện quan trọng tìm mình, mà trong lòng hắn ta thì người muội muội này còn quan trọng hơn công vụ, cho nên huynh trưởng đã trực tiếp hỏi đến nàng.


Vì trong thư phòng có thêm một người nên Tạ Thư cảm thấy không được tự nhiên, nhưng nếu không giải thích rõ ràng thì nhất định đại ca sẽ không để nàng rời đi. Thế là nàng hơi bĩu môi, giọng điệu mang theo vẻ làm nũng của nữ nhi: “Ta nghe nói đại ca đã trở về, nên đến thăm huynh thôi.”


“Thì ra Thư Nhi nhớ đại ca à? Gần đây ta bận quá nên không thể dẫn muội ra ngoài chơi, chờ thêm mấy ngày nữa, ta sẽ đưa muội đi trại Kinh Giao cưỡi ngựa có được không?” Tạ Hoài Dư bật cười, giọng điệu dỗ dành như đang dỗ một tiểu hài tử.


Tần Dục khẽ vuốt chén trà men xanh trong tay, khóe môi hơi nhếch lên, không tỏ thái độ gì.


Tạ Thư vô thức liếc nhìn hoàng đế một cái rồi vội vàng thu ánh mắt lại, nàng gật đầu lung tung: “Được.” 


Sau đó nàng lại hành lễ với hoàng đế: “Vậy thần nữ xin cáo lui trước.”


Tần Dục gật đầu.


Cửa thư phòng đóng lại, tiểu tiểu thư đến như một cơn gió nhỏ rồi vội vã đi cũng như một cơn gió.


Tạ Hoài Dư nhìn theo bóng dáng rời đi của muội muội, trong mắt mang theo vài phần cưng chiều, hắn ta mỉm cười rồi quay sang giải thích với hoàng đế: “Trong nhà vi thần chỉ có một muội muội này thôi, nên mọi người đều rất thương yêu muội ấy, tính tình nữ nhi có phần bộc trực, mong bệ hạ đừng chê cười.”


“Không sao.”


Chuyện nhà của thần tử, đương nhiên Tần Dục không xen vào. Chỉ là vừa nãy, hắn lại sinh ra một loại ảo giác kỳ lạ, chẳng lẽ là do mấy ngày nay hắn quá bận rộn phê duyệt tấu chương nên không có thời gian nghỉ ngơi sao?


Ánh mắt của Tần Dục thoáng trầm xuống, hắn đặt chén trà men xanh xuống bàn rồi đứng dậy: “Đi thôi.”


“Bệ hạ, mời ngài đi trước.” Tạ Hoài Dư cũng đứng dậy theo hắn.


Bên ngoài thư phòng, Mai Nhi vẫn đang chờ tiểu thư, khi nhìn thấy nàng vội vàng chạy ra ngoài thì Mai Nhi ngạc nhiên hỏi: “Sao nhanh như thế mà tiểu thư đã ra ngoài rồi? Không phải đại công tử đang ở trong thư phòng sao?”


Bình thường khi ở trước mặt người ngoài, tiểu thư luôn đoan trang dịu dàng. Đây là lần đầu tiên Mai Nhi nhìn thấy nàng hấp tấp như vậy, cứ như có thú dữ đuổi theo sau vậy.


Đến tận lúc này mà tim của Tạ Thư vẫn còn đập nhanh, nàng khẽ thở ra một hơi: “Trong thư phòng ngoài đại ca của ta ra còn có người khác nữa.”


Chắc là bằng hữu của đại công tử, từ khi vào Hàn Lâm Viện, đại công tử đã kết giao không ít bằng hữu, toàn là những công tử có phong độ xuất chúng.


Tạ Thư biết Mai Nhi đã hiểu lầm nhưng nàng cũng không muốn giải thích, vốn dĩ nàng nghĩ hôm nay hoàng đế sẽ đến phủ của Thịnh Hoa công chúa dự yến tiệc ngắm hoa, ai ngờ hắn lại xuất hiện ở phủ Trung Nghĩa Hầu, hơn nữa còn đang bàn luận chuyện gì đó cùng đại ca.


Dù sao thì đại ca cũng là thư đồng của hoàng đế, được hoàng đế tự tay bồi dưỡng mà.


Kiếp trước, hắn sủng ái nàng, một phần cũng là vì đại ca của nàng. Bởi vì đại ca của nàng là người trung thành tận tụy, một lòng vì vua, một lòng vì triều đình.


Tạ Thư nhẹ nhàng vỗ lên gương mặt hơi nóng bừng của mình, ép bản thân không nghĩ thêm nữa.



Buổi trưa Tần Dục đến Dưỡng Tâm Điện, Lý công công nhìn thấy sắc mặt của bệ hạ hơi không vui thì vội vàng sai hạ nhân nấu một bình trà Vũ Tiền Long Tỉnh dâng lên. Ngày thường vào giờ này, bệ hạ đều xử lý tấu chương, cho nên Lý công công cho rằng hôm nay cũng không ngoại lệ, lúc ông ta đang chuẩn bị mài mực cho bệ hạ, tay vừa chạm vào nghiên mực chạm khắc hình rồng vàng thì chợt thấy bệ hạ khẽ nâng tay, sau đó bệ hạ nói mình muốn nghỉ ngơi một lát.


Lý công công thoáng chút kinh ngạc, nhưng vẫn cung kính lui ra ngoài.


Trong Dưỡng Tâm Điện, hương Long Tiên đang tỏa ra mùi thơm dễ chịu, nhưng không biết vì sao, hương thơm ấy dần biến thành mùi trầm hương.


Bên trong cung điện nguy nga lộng lẫy, những vật phẩm quý báu được bày biện khắp nơi, sau tấm bình phong vẽ cảnh bách điểu triều phượng giữa vườn hoa cúc lê, một nữ tử mặc y phục màu lam nhạt đang nửa nằm trên trường kỷ, tà váy dài buông rủ xuống đất, tuy không nhìn rõ khuôn mặt nhưng dáng vẻ mơ hồ ấy lại toát lên khí chất tuyệt thế.


Bên cạnh nàng là một nam nhân khoác long bào màu đen tuyền đang đứng ở đó, hoàng đế khoanh tay, bình tĩnh nhìn nữ tử ấy, giọng nói trầm ổn nhưng lại ẩn chứa vài phần dung túng: “Sao lại giận dỗi nữa rồi? Trong cung có ai khiến nàng không vui à?”


Có lẽ vì giọng nói ấy quá đỗi dịu dàng mà nữ tử đó càng thêm phấn chấn, khuôn mặt của nàng hơi phụng phịu, giọng nói mang theo chút ấm ức: “Không ai làm thần thiếp không vui cả, chỉ là chính bản thân thần thiếp thấy bực bội mà thôi.”


Hoàng đế không nhịn được khẽ cười: “Trẫm trăm công ngàn việc, trong Dưỡng Tâm Điện vẫn còn một đống tấu chương đang chờ trẫm xử lý đấy, Quý phi, nàng xác định lúc này còn muốn giận dỗi trẫm sao?”


Nữ tử vẫn không ngẩng mặt lên: “Vậy bệ hạ cứ đi xử lý tấu chương trước đi.”

Hoàng đế thật sự phải bật cười, hắn phất tay ra hiệu cho tất cả hạ nhân lui xuống rồi chậm rãi bước lên trước: “Nói đi, lần này nàng lại muốn gì rồi?”



Giấc mộng đang tiếp diễn thì bên ngoài Dưỡng Tâm Điện vang lên giọng nhắc nhở của Lý công công: “Bệ hạ… bệ hạ…”


Tần Dục chợt mở mắt ra, vì hắn vừa trải qua một giấc mộng, cho nên giọng nói trầm thấp còn mang theo chút khàn khàn: “Có chuyện gì?”


Lý công công cảm thấy dường như bệ hạ có tâm trạng khác lạ, nhưng ông ta không dám hỏi nhiều, chỉ đứng ngoài cửa cung kính bẩm báo: “Bệ hạ, Thịnh Hoa công chúa đã tới.”


Hoàng đế chỉ nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, hắn đưa tay day nhẹ huyệt Thái Dương.


Trong nội điện có ánh sáng mờ ảo, gương mặt của hắn tuấn mỹ đến mức kinh động lòng người nhưng lại mang theo vài phần tối tăm khó đoán, từ trước đến nay Tần Dục rất ít khi nằm mộng, nhưng hôm nay vừa từ phủ Trung Nghĩa Hầu trở về thì lại mơ thấy một giấc mộng như vậy, hơn nữa nội dung còn thật hoang đường.


Điều khiến hắn khó hiểu nhất là gương mặt của nữ tử trong mộng không rõ ràng, nhưng hắn có thể xác định người nam nhân đứng bên cạnh nàng chính là hắn.


Quý phi sao…


Một Quý phi lại có thể ngang nhiên cậy sủng mà kiêu, còn chờ hắn dỗ dành, thật nực cười mà.


Tần Dục nghĩ mãi không ra, cuối cùng hắn dứt khoát không nghĩ nữa, hắn chỉnh lại long bào màu đen thêu kim văn, khí chất nghiêm nghị, dáng vẻ phong lưu nhưng lạnh lùng, rồi sau đó đứng dậy bước ra ngoài.


Chờ hoàng đế đi ra rồi thì lúc này Lý công công mới cho người mời Thịnh Hoa công chúa vào.


Từ nhỏ Thịnh Hoa công chúa đã được nuông chiều, trên đời này nàng ấy chỉ lưu luyến hai người, một là Thư tỷ tỷ, hai là hoàng huynh của nàng ấy mà thôi.


Cho nên khi nhìn thấy hoàng huynh thì nàng ấy vô cùng vui vẻ, dáng vẻ trang trọng hành lễ với hoàng huynh: “Thần muội tham kiến hoàng huynh.”


“Đứng lên đi.”


“Tạ hoàng huynh.”


Thịnh Hoa công chúa phấn khởi đứng dậy, Lý công công lập tức sai cung nữ mang một chiếc ghế đến, nàng ấy vừa ngồi xuống đã nhịn không được mà chu môi than thở: “Hoàng huynh, huynh không biết hôm nay Du Ninh tỷ tỷ đã đặc biệt chuẩn bị một điệu Vũ Y Nghê Thường, tỷ ấy muốn múa dâng hoàng huynh xem, vậy mà hoàng huynh lại không đến, huynh khiến tỷ ấy buồn lắm đó.”


Lý công công cẩn thận dâng trà, ông ta nghe vậy thì chỉ mỉm cười. Thái hậu một lòng muốn đưa Sở tiểu thư lên làm Hoàng hậu, ngay cả Thịnh Hoa công chúa cũng đến thuyết phục hoàng thượng, nhưng rõ ràng hoàng thượng không hề có tình cảm với Sở tiểu thư.


“Trẫm còn có việc triều chính cần phải xử lý.”


“Đương nhiên ta cũng đã giải thích với các tiểu thư như vậy rồi.”


Hoàng huynh vừa mới đăng cơ, đương nhiên có trăm công nghìn việc phải làm, Thịnh Hoa công chúa vốn dĩ không hề tức giận gì cả, chỉ là trong lúc vuốt ve chén hồng ngọc trong tay thì đột nhiên nàng ấy nhớ ra một chuyện: “Ta nhớ năm trước Đông Lý có tiến cống hai chiếc trâm cài Vân Hoa Nhan bằng vàng, không biết hoàng huynh có thể ban thưởng cho thần muội được không?”


Hai chiếc trâm cài thôi mà, đương nhiên hoàng đế sẽ không hẹp hòi rồi, chỉ là sở thích hoa hải đường của Thịnh Hoa công chúa không phải là chuyện bí mật trong kinh thành nữa, mọi món đồ của nàng ấy hầu hết đều có hình hoa hải đường mà.


“Thịnh Hoa, lần này muội lại thích hoa thược dược sao?”


Hoàng huynh còn có tâm trạng đùa với nàng ấy, có thể thấy hôm nay tâm trạng của hoàng huynh không tệ, Thịnh Hoa công chúa cười tít mắt đáp lại: “Lần này hoàng huynh hiểu lầm ta rồi, ta cảm thấy hoa thược dược này rất hợp với Thư tỷ tỷ, tỷ ấy đeo vào chắc chắn sẽ rất đẹp, cho nên ta mới đến xin hoàng huynh.”


Hôm nay Lý công công vừa theo hoàng đế đến phủ Trung Nghĩa Hầu, cho nên khi nghe nghe nhắc đến chữ “Thư” thì nhạy cảm hơn bình thường, ông ta dò hỏi: “Công chúa là đang nói đến Tam tiểu thư của phủ Trung Nghĩa Hầu sao?”


Thịnh Hoa công chúa liên tục gật đầu, trong lòng nàng ấy đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Thư tỷ tỷ khi cài hai chiếc trâm này: “Đúng vậy! Thư tỷ tỷ xinh đẹp như hoa, da dẻ lại trắng mịn như ngọc, tỷ ấy mà đeo bộ trâm này chắc chắn sẽ rất hợp.”


Lý công công nghĩ đến dung mạo của Tạ tam tiểu thư mà mình gặp ngày hôm nay, sau đó ông ta lập tức gật đầu đồng tình.


“Lý công công.”


“Lão nô lập tức đi lấy.”


Nghe lệnh, Lý công công vui vẻ cúi người lĩnh mệnh.


Chỉ một lát sau, ông ta đã mang hộp ngọc đựng hai chiếc trâm cài đến, Thịnh Hoa công chúa vừa liếc mắt đã yêu thích không rời, nàng ấy ôm chặt hộp ngọc vào lòng, không kịp chờ đợi đã nói với hoàng đế: “Vậy thần muội không quấy rầy hoàng huynh xử lý tấu chương nữa, thần muội xin cáo lui trước đây.”

Hoàng đế khẽ gật đầu.


Thịnh Hoa công chúa vừa rời đi, Dưỡng Tâm Điện lại khôi phục sự yên tĩnh như thường ngày, chỉ còn mùi hương Long Tiên từ lư hương mạ vàng chậm rãi lan tỏa trong không gian.


Lý công công đang định lui xuống thì lại nghe hoàng đế nói: “Gọi Khương thái y đến đây.”


“Bệ hạ cảm thấy không khỏe sao?” Lý công công hoảng hốt, ông ta vội vàng hỏi.


Tần Dục nhàn nhạt liếc ông ta một cái, ánh mắt uy nghiêm khiến Lý công công không dám hỏi thêm, chỉ có thể nhanh chóng đi gọi thái y.

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo