Khanh Tâm Tựa Ngọc - Chương 13: Tranh chữ

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Edit: Hiểu Yên


Giờ phút này, phủ Trung Nghĩa Hầu vô cùng náo nhiệt. Tại đình hóng gió trong Mai Hoa Uyển, mọi người đang vây quanh một bức tranh "Mai hoa lăng sương đồ" để thưởng thức, điều thú vị nhất là bức họa này do Lương tam công tử Lương Hằng sai người mang đến.


Mai Nhi mỉm cười trêu ghẹo: “Tiểu thư, người nói xem, Lương tam công tử tặng một bức tranh thư pháp như vậy là có ý gì đây?”


Đừng nói người khác mà ngay cả Tạ Thư cũng thoáng sững sờ, nàng không ngờ Lương Hằng lại tặng mình một bức tranh thư pháp quý giá đến như vậy. Rõ ràng hai người họ chỉ mới gặp mặt một lần, nàng cũng không đến mức tự mình đa tình mà nghĩ rằng đối phương vừa liếc mắt một cái đã si mê nàng.


Chẳng lẽ bức họa này còn có ẩn ý gì khác?


Tạ Thư khẽ nhíu mày, nàng cẩn thận quan sát bức tranh thì phát hiện đây thực sự chỉ là một bức họa vẽ cành mai vươn mình giữa sương giá, bên cạnh cành mai còn đề một câu danh ngôn đã được lưu truyền từ lâu.


Lan Nhi chen vào, nàng ấy cười nói: “Còn có thể là ý gì nữa chứ? Tiểu thư của chúng ta vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, Lương tam công tử nhất định là nhất kiến chung tình rồi, cho nên mới tặng một bức tranh thư pháp quý giá như vậy.”


Đây không chỉ là một bức họa quý giá mà còn là tác phẩm do một danh gia thư pháp vẽ, vốn đã hiếm có khó tìm, huống chi lại là một bức tranh đã lưu truyền cả trăm năm. Vốn dĩ tiểu thư của họ nổi danh tài nữ trong kinh thành, tinh thông cầm kỳ thư họa, cho nên việc Lương tam công tử tặng bức tranh này cũng coi như hợp tình hợp lý.


“Lan Nhi, nếu muội còn nói nữa thì ta sẽ giận đấy.”


Đôi mắt của Tạ Thư linh động như ánh sao, nàng nhẹ nhàng lườm Lan Nhi một cái rồi giả bộ giận dỗi.


Lan Nhi cố ý che miệng, làm bộ dáng đáng thương: “Nô tỳ không dám nói nữa.”


Tạ Thư bật cười, nụ cười rực rỡ như đóa hoa nở rộ giữa ngày xuân.


Đúng lúc này, Tôn ma ma là người hầu thân cận bên cạnh Vân thị vén rèm bước vào: “Tiểu thư, phu nhân mời người đến ngay.”


“Mẫu thân tìm ta có chuyện quan trọng gì sao?” Sắc mặt của Tôn ma ma lộ rõ vẻ nghiêm trọng khiến Tạ Thư cảm thấy có điều gì đó không ổn, nàng nhẹ giọng hỏi.


Tôn ma ma là người hầu lâu năm trong phủ, cũng là người chứng kiến các tiểu chủ tử trưởng thành. Nay Thái hậu nương nương đột nhiên sai Trương ma ma đến, đích danh gọi tam tiểu thư vào cung, khiến bà ấy không khỏi lo lắng.


Bà ấy nói: “Trương ma ma bên cạnh Thái hậu nương nương đến, chỉ đích danh mời tiểu thư tiến cung. Chắc là Thái hậu nương nương muốn gặp tiểu thư.”


Thái hậu nương nương muốn gặp nàng…


Tạ Thư thoáng sững sờ, ánh mắt của nàng khẽ rũ xuống, nàng hoàn toàn không thể đoán được vì sao Thái hậu lại muốn gặp mình.


Kiếp trước, ai cũng biết Thừa Càn Cung và Từ Ninh Cung vốn dĩ bất hòa. Khi nàng được phong làm hoàng hậu, suýt chút nữa khiến Thái hậu tức đến mức ngất xỉu. Ở kiếp này nàng luôn cố gắng tránh xa người kia, tránh xa hoàng thất, nhưng dường như nàng càng tránh thì lại càng không thể tránh được.


Cõi lòng của Tạ Thư rối bời, nàng khẽ gật đầu.



Ngay lúc này ở viện tử của Vân thị, bà ấy nhìn Trương ma ma trước mặt rồi nói: “Trương ma ma, trong phủ của chúng ta, tứ tiểu thư Thanh Nghiên và Thư Nhi tỷ muội có tình cảm rất tốt. Thanh Nghiên vẫn luôn ngưỡng mộ phong thái của hoàng cung, không biết con bé có thể đi theo Thư Nhi cùng vào cung bái kiến Thái hậu nương nương được hay không?”


Vân thị cũng là người gặp nạn thì vái tứ phương.


Bởi vì trước đó phụ thân của bà ấy đã bí mật tiết lộ rất nhiều chuyện cho bà ấy, bà ấy biết Thái hậu nương nương đã bí mật truyền xuống một mật lệnh, yêu cầu không được để tên Thư Nhi xuất hiện trong danh sách tuyển tú.


Vân thị chỉ cần suy nghĩ một chút thì đoán ra Thái hậu không muốn Thư Nhi vào cung, bởi vì điều đó có thể uy hiếp đến vị trí của điêt nữ bà ta. Theo lý mà nói thì chắc hẳn là Thái hậu không thích Thư Nhi mới đúng, vậy tại sao lần này bà ta lại chủ động gọi nàng tiến cung?


Trương ma ma nghe như vậy, nụ cười trên mặt không đổi nhưng trong lòng đã không vui. Bởi vì là tâm phúc của Thái hậu, cho nên bà ta luôn tỏ ra ngạo mạn, ánh mắt như kẻ trên cao nhìn xuống người dưới thấp: “Tạ phu nhân, lời này của người là có ý gì? Thái hậu nương nương cho gọi là Tạ tam tiểu thư, người lại muốn tứ tiểu thư đi cùng. Chẳng lẽ người đang lo lắng Thái hậu nương nương sẽ làm chuyện gì gây bất lợi cho tam tiểu thư sao?”


“Thần phụ không có ý đó, Thái hậu nương nương là người nhân từ, làm sao có thể đối xử bất lợi với một nữ tử vừa mới tới tuổi cập kê chứ.” Vân thị gượng cười rồi dịu dàng nói.


Dù nàng là phu nhân của Hầu phủ, nhưng bà ấy cũng không dám tỏ ra bất kính với Thái hậu nương nương.


“Mẫu thân.” Khi lòng Vân thị đang nóng như lửa đốt thì Tạ Thư nhẹ nhàng bước đến, giọng nói của nàng nhu hòa, nhẹ nhàng như dòng suối chảy qua khiến người nghe cảm thấy vô cùng êm tai.


Vân thị nhìn thấy nàng thì vội vàng bước đến: “Thư Nhi, đây là Trương ma ma bên cạnh Thái hậu nương nương.”


“Tham kiến trương ma ma.”


Tạ Thư nở nụ cười nhàn nhạt, nét mặt mang vẻ vô tư của một nữ tử chốn khuê các, nàng nhẹ nhàng chào hỏi Trương ma ma.


Nàng mặc một bộ váy màu lam nhạt, khoác thêm áo màu hồng phấn với ống tay áo dài thướt tha, bên hông thắt một dải lụa mềm mại. Dung mạo của nàng rất thanh tú, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt đẹp như họa, dáng người mảnh mai uyển chuyển như cành liễu, xinh đẹp không có chỗ chê.


Hơn nữa nàng không chỉ có xuất thân cao quý mà còn có tài hoa hơn người. Phụ thân và ngoại tộc đều được bệ hạ trọng dụng, thực sự nàng cũng không hề thua kém Sở cô nương.


Huống hồ dung mạo của Tạ tam tiểu thư còn vượt xa Sở Du Ninh, khó trách Thái hậu nương nương lại vội vã như vậy. Nhưng rõ ràng Thái hậu nóng vội cũng đúng thôi, bởi vì qua đợt tuyển tú lần này, rất có khả năng bệ hạ sẽ để mắt đến Tạ tam tiểu thư.


“Lão nô bái kiến Tạ tam tiểu thư.”


Trương ma ma giấu đi suy nghĩ trong lòng, nhưng bà ta là người của Thái hậu, đương nhiên chỉ có thể đứng về phía Sở cô nương.


“Lão nô phụng ý chỉ của Thái hậu nương nương đến mời Tạ tam tiểu thư tiến cung. Tam tiểu thư, xin mời.”


Tạ Thư gật đầu, nàng theo Trương ma ma lên đường.


Một tiểu nha hoàn ở bên cạnh Vân thị nhẹ nhàng cất tiếng an ủi phu nhân: “Phu nhân, xin người đừng lo lắng, dù gì thì Thái hậu nương nương cũng sẽ không công khai gây chuyện gì bất lợi với tam tiểu thư đâu.”


Nếu Thái hậu nương nương dám công khai ra tay với tam tiểu thư trong hoàng cung, chẳng lẽ bà ta không sợ miệng lưỡi thế gian cất tiếng dị nghị mình sao?


“Ngươi không hiểu đâu.” Vân thị lắc đầu.


Nếu Thái hậu thực sự lo lắng về lời đàm tiếu của thiên hạ thì đã không dám không nể mặt bệ hạ mà ban mật lệnh cho Lễ Bộ như vậy.


“Ngươi mau sai người đến Hàn Lâm Viện, bảo Hoài Dư lập tức hồi phủ.”


“Vâng, phu nhân.” Tiểu nha hoàn hiếm khi nhìn thấy phu nhân của mình nghiêm túc như vậy, lúc này nàng ấy mới ý thức được sự việc nghiêm trọng của chuyện này nên vội vàng rời đi.



Ngay khi Tạ Thư bước vào Từ Ninh Cung thì đã có người lập tức chạy theo hướng ngược lại, truyền tin đến Dưỡng Tâm Điện.


Tạ Thư đi theo Trương ma ma đến Từ Ninh Cung, khi đi đến giữa điện thì dừng lại, nàng cúi người hành lễ: “Thần nữ tham kiến Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương vạn phúc kim an.”


Thái hậu chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, đôi mày nhíu chặt.


Bà ta đã nghe danh tam tiểu thư của Tạ gia xinh đẹp vô song, nhưng bà ta không ngờ nàng lại thanh lệ thoát tục đến như vậy, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy nàng hoàn toàn khác với những nữ tử bình thường.


Nếu hoàng đế nhìn thấy nàng, chắc gì đã không động lòng.


Nhận ra ánh mắt của Thái hậu cứ dừng ở trên người Tạ Thư, trong lòng Sở Du Ninh chợt dâng lên một nổi bất an.


Nếu nàng ta muốn vào cung, nhất định phải có sự ủng hộ của cô mẫu, nếu cô mẫu không đứng về phía nàng ta thì thậm chí một cơ hội nàng ta cũng không có.

Sở Du Ninh lặng lẽ liếc nhìn Trương ma ma, Trương ma ma hiểu ý nên lập tức ra hiệu cho người hầu mang một chén canh tuyết lê lên.


Sở Du Ninh bưng chén sứ màu nâu nhạt, dịu dàng nói: “Cô mẫu, hai ngày nay con nghe thấy giọng của cô mẫu hơi khàn, Du Ninh đặc biệt nấu một chén canh tuyết lê, mong cô mẫu dùng thử xem sao.”


Cử chỉ này của nàng ta khiến Thái hậu rất hài lòng.


Dường như bà ta đã quên mất trong điện còn có một người khác đang quỳ, xúc động vỗ vào mu bàn tay của Sở Du Ninh: “Du Ninh thật có lòng, có con quan tâm như vậy, ta cảm thấy giọng của mình cũng đỡ hơn rồi.”


Suy cho cùng việc hoàng đế không chọn tú nữ cũng là vì Tạ Thư.


Thái hậu gọi nàng tiến cung chính là muốn đánh phủ đầu, ra oai dạy nàng một bài học.


Thái hậu không lên tiếng, những người khác cũng không dám đỡ Tạ Thư đứng dậy.


Dường như đã đoán trước tình cảnh này, cho nên Tạ Thư vẫn thong dong như cũ, nàng cúi người hành lễ, tựa như đóa hoa mai nở rộ giữa mùa đông lạnh giá.


Sở Du Ninh vừa dỗ Thái hậu uống canh tuyết lê, vừa len lén quan sát nữ tử đang quỳ trên mặt đất.


Nhìn thấy nàng điềm tĩnh như vậy, hàng lông mày của nàng ta khẽ nhíu lại.


Nữ tử như thế này, nếu vào cung chắc chắn sẽ trở thành đối thủ mạnh nhất của nàng ta.


Khó trách cô mẫu không để Lễ Bộ Thượng Thư đưa tên nàng vào danh sách tuyển tú.


“Mẫu hậu, Thịnh Hoa đến thỉnh an người.” Một nén nhang sau, khi hoàng hậu còn chưa uống hết chén canh tuyết lê trong tay Sở Du Ninh, bầu không khí căng thẳng trong điện bị giọng nói trong trẻo của Thịnh Hoa công chúa phá vỡ.


“Sở biểu tỷ.”


“Thư tỷ tỷ!!”


“Thịnh Hoa công chúa...” Sở Du Ninh mỉm cười cúi người, nàng ta vừa định trò chuyện với Thịnh Hoa công chúa nhưng lại thấy nàng ấy nhanh chóng bước đến bên cạnh Tạ Thư, vui vẻ đỡ nàng dậy: “Thư tỷ tỷ cũng ở đây sao! Ta còn định thỉnh an mẫu hậu xong sẽ đến phủ Trung Nghĩa Hầu tìm Thư tỷ tỷ đấy. Giờ thì tốt rồi, lát nữa chúng ta có thể cùng nhau xuất cung rồi.”


Tạ Thư vừa đứng dậy, nàng quỳ lâu nên chân tê cứng, suýt chút nữa đã đứng không vững.


Nàng nhẹ nhàng siết chặt lòng bàn tay trong ống tay áo để lấy lại bình tĩnh.


Sao Thịnh Hoa công chúa lại kịp thời đến đây thế? Chẳng lẽ là Hoàng Đế bày mưu tính kế sao? Thái hậu không có biểu cảm gì, bà ta quét mắt nhìn Tạ Thư và Thịnh Hoa công chúa rồi cười hỏi: “Sao Thịnh Hoa lại đến vào lúc này?”


“Thịnh Hoa nghĩ đã lâu rồi con không đến thỉnh an mẫu hậu, hôm nay con mới cố ý tới Từ Ninh Cung thỉnh an mẫu hậu.” Thịnh Hoa công chúa xông tới ôm lấy cánh tay của Thái hậu, làm nũng với Thái hậu.


Bởi vì Thịnh Hoa công chúa đã đến nên sắc mặt của Thái hậu tốt hơn nhiều, Hoàng Đế là thân nhi tử của bà ta, nhưng tính tình đạm mạc, không thân thiết với người làm mẫu hậu như bà ta. Tuy Thịnh Hoa công chúa không phải là nữ nhi do bà ta sinh ra, nhưng ít nhất nàng ấy cũng thân thiết với bà ta hơn, hơn nữa còn có thể vì bà ta mà tận lực. Đây chính là điều khiến Thái hậu cảm thấy vui mừng nhất.


Cho nên sắc mặt của Thái hậu cũng hòa hoãn hơn: “Thịnh Hoa, con đến đúng lúc lắm, mẫu hậu đang có một chuyện muốn tìm người phân xử một chút.”


Thịnh Hoa công chúa đã nhận được lời gửi gắm của người khác, nhưng khi đến nơi thì nàng ấy mới biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng ấy vẫn cố ý giả bộ ngây thơ không biết gì: “Xin mẫu hậu cứ nói ạ, Thịnh Hoa cũng muốn nghe xem thế nào.”


“Còn không phải bởi vì Hoàng huynh của con sao, một tháng trước mẫu hậu thấy hậu cung của Hoàng huynh con trống trải, cho nên ta mới đề xuất chuyện tuyển tú. Khi đó, Hoàng huynh của con đã đồng ý rồi, còn để Lễ Bộ soạn thảo danh sách tuyển tú, ai ngờ hôm nay khi Lễ Bộ dâng lên danh sách sơ tuyển thì Hoàng huynh của con lại không vừa lòng, không chỉ như thế mà Hoàng huynh của con còn phái Lý công công tới đây nói với ai gia rằng ngài ấy không định tuyển tú nữa, không phải là ai gia lo lắng cho ai gia, mà là nếu bên cạnh Hoàng huynh của con không có ai chăm sóc, ai gia cũng không thể yên tâm được.” 

Thái hậu cố ý thở dài một hơi, cũng không bận tâm Tạ Thư đang ở trong điện, dù sao ngoài Hoàng Đế và Lễ Bộ Thượng Thư ra thì những người khác cũng không biết những chuyện mà Thái hậu đã làm.


Trên mặt Tạ Thư thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, nàng nhớ rõ chuyện tuyển tú ở kiếp trước là chuyện của ba năm sau.


Thịnh Hoa công chúa nói tiếp: “Mẫu hậu có tấm lòng từ ái, Hoàng huynh sớm muộn gì cũng sẽ hiểu cho người thôi.”


“Ai gia biết Thịnh Hoa tri kỷ của ai gia mà.” Thái hậu làm bộ vui mừng, lại một lần nữa nhờ Thịnh Hoa công chúa giúp đỡ: “Cho nên Thịnh Hoa à, nếu con có thời gian thì hãy thay mẫu hậu khuyên nhủ Hoàng huynh của con đi. Ai gia là mẫu hậu của ngài ấy, chẳng lẽ còn có thể làm hại ngài ấy hay sao?”


Thịnh Hoa công chúa cảm thấy mẫu hậu đang nghĩ không thông, dựa vào tính tình của Hoàng huynh, huynh ấy đã quyết định thì ai khuyên cũng vô dụng thôi. Mẫu hậu vẫn không hiểu rõ chuyện này rồi: “Thịnh Hoa sẽ cố gắng khuyên bảo Hoàng huynh, chỉ là Hoàng huynh hành sự luôn có chủ kiến của riêng mình, Thịnh Hoa lo là……”


“Không sao, Thịnh Hoa chỉ cần tận lực là được.”


Mẫu gia của Thịnh Hoa công chúa có ân với Hoàng Đế, cho nên Hoàng Đế đối xử với người muội muội Thịnh Hoa công chúa này cũng tính là khá tốt. Nếu Thịnh Hoa công chúa ra mặt thì nói không chừng Hoàng Đế sẽ thay đổi ý định.


Tròng mắt của Thịnh Hoa công chúa khẽ xoay chuyển, nàng ấy nghĩ đến lời dặn của Hoàng huynh thì lập tức làm nũng nói: “Vậy bây giờ con đi đến Dưỡng Tâm Điện một chuyến, không biết mẫu hậu có thể cho con mượn Thư tỷ tỷ một chút không ạ, tý nữa con muốn xuất cung với Thư tỷ tỷ.”


“Đương nhiên rồi.” Thái hậu lại liếc nhìn Tạ Thư một cái, dù sao thì bà ta cũng không thích nàng, nhìn thêm vài lần chỉ càng thêm chán ghét, cho nên bà ta gật đầu.


Thịnh Hoa công chúa lập tức kéo tay Tạ Thư đi ra ngoài. Sở Du Ninh cắn chặt môi, cô mẫu còn chưa kịp làm gì thì Thịnh Hoa công chúa đã tới quấy rầy, đôi khi nàng cũng ta cũng không rõ Thịnh Hoa công chúa đứng về phía cô mẫu hay Hoàng biểu ca nữa.


“Hôm nay đa tạ công chúa.” Hai người họ đi thẳng một đường từ Từ Ninh Cung đi đến Ngự Hoa Viên, Tạ Thư mới thả chậm bước chân, nhẹ giọng nói lời cảm tạ Thịnh Hoa công chúa.


Nếu không có Thịnh Hoa công chúa, chắc chắn Thái hậu nương nương sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng như vậy.


“Thư tỷ tỷ nói gì thế hả? Thịnh Hoa cũng là được người ta nhờ cậy thôi.” Thịnh Hoa công chúa khẽ liếc nhìn nội thị và thị nữ theo sát phía sau rồi lặng lẽ tiến đến bên tai Tạ Thư, dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe được mà nói: “Là Hoàng huynh sai ta tới đấy.”

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo