17
Tiếng súng bên ngoài càng lúc càng nhiều, cũng càng lúc càng gần.
Người bảo vệ tôi là một chàng trai, đeo khẩu trang nên tôi không nhìn rõ mặt nhưng giọng nghe rất trẻ.
Không biết anh ấy là con trai của ai, hay là chồng của ai...
Cũng không biết lúc làm nhiệm vụ, anh ấy có sợ hay không.
Anh ấy che chở cho tôi đi ra ngoài, dẫn tôi về phía an toàn, vừa đi vừa trấn an: "Đừng sợ, sẽ không sao đâu."
Tôi không nói gì, cứ theo anh ấy rẽ vào lối nhỏ.
Đây là một bệnh viện rất nhỏ, hẳn là Phó Thành đặc biệt chuẩn bị để thuận lợi ghép tim cho con gái.
Bên cạnh rất hoang vắng là bến tàu cũ đã lâu không còn neo đậu thuyền.
Phía sau liên tục có người đuổi tới, Đường Xán ở sau che chắn giải quyết.
Đi đến phía trước gần bến tàu, chúng tôi thấy trên sông có một chiếc thuyền nhỏ đang tiến lại.
Mà phía bên kia, rất nhiều tiếng xe và tiếng súng vang lên.
Chúng tôi không phân biệt được bên nào mới là người an toàn.
Đường Xán bảo chàng trai kia bảo vệ tôi trốn đi, tôi đành ngoan ngoãn nấp vào bụi cỏ.
"Tôi qua đó xem." Đường Xán nói xong thì đi về hướng bến tàu.
Bên đó chỉ có một chiếc thuyền, người không nhiều, dù là địch thì cũng dễ giải quyết.
"Anh đi giúp cô ấy, tôi ở một mình được." Tôi nói với chàng trai đang che chở mình.
Anh ấy nghĩ một lát, bỗng hỏi tôi: "Cô biết dùng súng không?"
Trên tay anh ấy có hai khẩu, một khẩu của mình, một khẩu vừa nhặt được trong phòng bệnh.
"Biết." Tôi gật đầu, nhận lấy một khẩu từ tay anh ấy.
Thực ra tôi chưa từng dùng loại súng này nhưng Phó Khinh Châu đã từng hướng dẫn tôi chơi súng máy.
Tôi nghĩ, chắc cũng không khác nhau là mấy.
"Được, vậy cô ngồi đây đợi tôi." Anh ấy nói xong liền đứng dậy đi về hướng Đường Xán vừa rời khỏi.
Tôi ngồi xổm trong bụi cỏ, nhìn khẩu súng trong tay, bàn tay không kìm được run rẩy.
Chiếc thuyền kia đã cập bến, mơ hồ, tôi thấy người bước xuống từ đó trông có chút quen.
Không hiểu vì sao, rõ ràng còn cách một đoạn nhưng tôi vẫn rất chắc chắn, người đó chính là anh.
Tôi khom lưng, từng bước đi về phía anh, tay cầm súng, vô cùng kiên định.
Phó Thành đã cho Phó Khinh Châu hai mươi phút, bây giờ đã quá thời gian ấy.
Pằng pằng pằng ——
Tiếng súng khiến tôi nằm rạp xuống đất, không dám thở mạnh.
"Đường Xán, Vi Lương đâu?" Khi lại gần, tôi nghe thấy giọng Phó Khinh Châu.
"Cô ấy..." Tôi thấy Đường Xán nhấc súng lên.
Nhưng Phó Khinh Châu nhanh hơn một bước, lập tức bắn trúng người đàn ông phía sau Đường Xán: "Tôi hỏi cô, Vi Vi đâu?" Anh chĩa súng vào cô ấy.
"Đừng giả vờ quan tâm cô ấy." Đường Xán cũng rút súng, chĩa lại Phó Khinh Châu.
"Đường Xán, tôi tự thấy mình không tệ với cô." Việc Đường Xán là nội gián có lẽ khiến Phó Khinh Châu rất bất ngờ, nếu không đã chẳng nói câu này.
"Đúng vậy, tổng giám đốc Phó là một cấp trên tốt." Giọng Đường Xán rất bình tĩnh, dù đối thủ của cô ấy đã gục xuống phía sau.
Dù bản thân cô ấy cũng trúng mấy phát đạn, không thể đứng dậy.
Tôi bịt miệng, cố không để bật ra tiếng khóc.
Tôi không dám tiến thêm bước nào.
"Nhưng tôi là cảnh sát."
Cô ấy là cảnh sát phòng chống ma túy!
Phó Khinh Châu từng bước tiến về phía Đường Xán, lại lên tiếng chất vấn: "Nói cho tôi biết Vi Vi ở đâu, tôi sẽ thả cô."
Vừa dứt lời, tôi cảm giác mấy người phía sau anh đều hít mạnh một hơi.
Kết cục của đặc vụ ngầm, tôi đã thấy trong USB hôm đó, bọn tội phạm liều mạng này một khi bắt được đặc vụ là tuyệt đối sẽ không tha.
Nói xong, Phó Khinh Châu lại bắn vào người thanh niên phía sau.
Phát đạn ấy trúng thẳng vào tim anh ta.
Anh ta không kịp kêu lấy một tiếng, chết ngay tại chỗ.
Đúng lúc Phó Khinh Châu định nổ súng vào Đường Xán, tôi bật dậy, chĩa súng vào anh: "Dừng tay!"
"Phó Khinh Châu, có gì thì nhằm vào tôi." Tôi cầm súng, từng bước tiến lại gần anh.
Nghe thấy tiếng động, bọn thuộc hạ định nổ súng nhưng anh quát trước: "Tất cả không được bắn!"
"Vi Vi, lại đây, đến bên tôi." Anh gọi tôi.
"Không, trừ khi anh thả Đường Xán ra."
Phó Khinh Châu lạnh giọng cười, đổi tay cầm súng, chĩa thẳng vào đầu Đường Xán: "Hừ... Đường Xán, tôi đã quá xem thường cô."
Ngay lúc anh bóp cò về phía Đường Xán, không biết sức lực từ đâu, tôi lập tức bắn về phía Phó Khinh Châu.
Tất nhiên, tay súng của tôi rất tệ, chẳng bắn trúng anh.
"Quả nhiên em hận tôi." Phó Khinh Châu khẽ cười, lại dịu giọng dỗ: "Vi Vi ngoan, bỏ súng xuống, lại đây với tôi."
"Không!"
Đoàng ——
"Tôi thà chết cũng không qua đó, Phó Khinh Châu, có gan thì giết tôi, bắn chết tôi đi!"
Vì tôi từ chối, anh lập tức nổ súng bắn thẳng vào Đường Xán.
"Đừng! Phó Khinh Châu, đừng mà!" Tôi vừa khóc vừa lao tới che chở cho Đường Xán, lấy thân mình chắn trước cô ấy.
Đường Xán đã trúng đạn, máu tươi trào ra ở ngực.
Tay cô ấy cũng bị bắn, cánh tay cầm súng run lẩy bẩy.
"Hạ Vi Lương!" Phó Khinh Châu quát thấp giọng: "Em mau lại đây cho tôi."
"Tôi sẽ không!" Tôi vừa khóc vừa lắc đầu.
"Phó Khinh Châu, thả Đường Xán đi được không? Tôi xin anh hãy thả cô ấy." Tôi hận, thật sự rất hận, hận bản thân đêm đó không đủ can đảm giết chết Phó Khinh Châu.
Hận chính mình suốt bao đêm ngày qua, không đồng quy vu tận cùng anh.
"Đại ca, bên kia có cảnh sát tới." Thuộc hạ Phó Khinh Châu nói, sắc mặt mấy người khác liền thay đổi.
Phó Khinh Châu từng bước tiến về phía tôi.
Tay tôi cầm súng run rẩy: "Đừng lại đây, tôi sẽ nổ súng thật đấy."
"Nếu được chết dưới tay em, tôi chết cũng không hối hận." Phó Khinh Châu chẳng hề sợ hãi, cứ thế bước đến, khóe môi vương nụ cười tàn bạo.
Nằm rạp dưới đất, Đường Xán đã gần như kiệt sức nhưng vẫn gắng gượng, dựa vào ý chí kiêu hãnh, cô ấy giơ súng bắn về phía Phó Khinh Châu.
Nhưng anh dễ dàng né được rồi lập tức ra tay, bắn thêm một phát vào Đường Xán.
Cánh tay cô bị bắn gãy hẳn, khẩu súng rơi thẳng xuống đất.
"Đường Xán!" Phát súng ấy như bắn trúng vào tim tôi, đau đến tưởng chừng muốn vỡ ra.
"Phó Khinh Châu, anh đi chết đi!" Tôi lại bóp cò, bắn về phía anh.
Phát súng ấy ngoài ý muốn trúng vào bắp chân anh.
Tôi trơ mắt nhìn anh quỳ xuống ngay trước mặt nhưng trên gương mặt anh vẫn chẳng hiện bao nhiêu cảm xúc.
Bị Phó Khinh Châu ra lệnh, người của anh không dám nổ súng.
Chỉ có tôi, tay cầm súng run rẩy.
"Chết tiệt! Đại ca điên rồi, vậy mà vẫn không chịu ra tay!"
Tôi không cam lòng, lại định bắn thêm một phát về phía Phó Khinh Châu.
Đoàng —
Tôi nghe thấy một tiếng súng chói tai vang lên.
Rồi, cả thế giới bỗng chốc tĩnh lặng.
Không rõ là tên thuộc hạ nóng nảy nào, giơ súng bắn thẳng về phía tôi.
Anh ta vốn định bắn Đường Xán nhưng tôi chắn lại nên đạn trúng ngay ngực mình.
"Ai cho mày nổ súng hả!" Phó Khinh Châu tức giận, quay phắt bắn thẳng vào tên vừa nổ súng.
Một phát xuyên đầu, anh ta lập tức gục xuống đất.
"Đại ca, anh điên rồi!"
Phó Khinh Châu mặc kệ, đưa tay ôm lấy tôi: "Vi Vi, em sao rồi?"
"Phó Khinh Châu, tôi hận anh." Tôi đau lắm, tim đau, ngực cũng đau.
"Đừng khóc, tôi đưa em về, tôi đã hứa sẽ đưa em đi xem cực quang."
"Vi Vi, đừng ngủ, chúng ta đi xem cực quang." Anh ôm tôi lên, chậm rãi đứng dậy, bước về phía bến tàu.
Tôi nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên phía sau, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng lặng lẽ rơi xuống.
Đường Xán không lừa tôi, bọn họ đã thành công rồi.
“Phó Khinh Châu, nếu có kiếp sau, tôi mong tôi và chị gái không bao giờ gặp lại anh nữa.”
Anh cúi đầu hôn nhẹ tôi: "Được, kiếp sau đừng gặp lại nhưng kiếp này em phải sống cho trọn ở bên tôi.”
“Được thôi.” Tôi nhe răng cười.
Ngay lập tức, tôi rút con dao mổ vừa giấu được, dồn hết sức lực đâm thẳng vào ngực Phó Khinh Châu.
“Kiếp này, chúng ta cùng chết.”
Chị, Thư Dư, em có được xem là đã báo thù cho hai người không?
“Đại ca!”
“Cảnh sát tới rồi, chúng ta mau chạy thôi!”
Bọn chúng định bỏ trốn, đáng tiếc là đã muộn.
Tiếng súng nổ dồn dập, tôi nghe thấy giọng nói đầy chính nghĩa vang lên từ phía sau: “Chúng tôi là cảnh sát, các người đã bị bao vây, bỏ vũ khí xuống, thả con tin ra, có lẽ vẫn còn đường quay đầu.”
Đoàng đoàng đoàng ——
Đám liều mạng đó làm gì chịu nghe chứ?
Họ kéo tôi và Phó Khinh Châu đang mê man lên thuyền, cuối cùng bị cảnh sát bắn rơi xuống nước.
Dòng nước lạnh buốt khiến ý thức sắp lịm đi của tôi khẽ tỉnh lại đôi chút.
Tôi thấy Phó Khinh Châu bơi về phía mình, không sợ đạn, cũng chẳng sợ dòng nước lạnh giá.
Tôi nghe anh nói bên tai: “Xin lỗi.”
Quả thực anh phải nói xin lỗi, không chỉ với tôi và chị gái tôi, mà còn với Thư Dư, với gia đình Thư Dư, với rất nhiều cô gái bị bắt cóc như Thư Dư và gia đình họ.
Còn cả những người bị ma túy hủy hoại và những cảnh sát bị bọn buôn ma túy sát hại.
Nhưng xin lỗi thì có ích gì chứ?
Trái tim đã chết, vĩnh viễn không thể sống lại.
“Hạ Vi Lương, em có từng thích anh không?”
“Không, chưa từng.”
Hình như Phó Khinh Châu còn nói rất nhiều nhưng tôi không nghe rõ, cảm giác nghẹt thở dần nhấn chìm tôi, cuối cùng, tôi dần dần không còn thấy lạnh, cũng chẳng còn thấy đau nữa.
Tôi được giải thoát rồi.
Cuối cùng tôi cũng có thể gặp lại chị rồi.
Thật tốt.