15
Thư Dư chết rồi, tôi cảm thấy mình chẳng còn gì phải sợ nữa.
Về đến nơi, tôi nhập mật mã mở cửa phòng làm việc của Phó Khinh Châu.
Vào trong, tôi lục tìm hồi lâu nhưng không thấy chiếc USB mà Đường Xán nói, cũng chẳng tìm được bất cứ tài liệu hữu ích nào.
Nghĩ cũng đúng, đến mật mã mà Phó Khinh Châu còn dám cho tôi biết thì chắc chắn anh đã chuẩn bị kỹ càng, sao có thể để lại thông tin quan trọng chứ?
Tối ngày thứ năm kể từ khi Phó Khinh Châu rời đi, tôi bị tiếng súng bên ngoài đánh thức.
Mấy hôm nay thật ra tôi chẳng ngủ yên nổi, vì lời dặn trước khi đi của Phó Khinh Châu nên khi ngủ tôi vẫn giữ cảnh giác.
Thế nên, khi vừa nghe thấy tiếng súng, tôi lập tức bật dậy khỏi giường, chẳng kịp mang giày mà lao thẳng ra ngoài.
Nhưng tôi vẫn chậm một bước, chưa kịp mở cửa phòng làm việc thì đã bị người ta đánh ngất.
Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường sắt lạnh buốt, tay chân bị trói, cơ thể rã rời.
Tôi nghiêng đầu nhìn quanh, cảm giác đây giống như phòng bệnh của bệnh viện, đầy máy móc, bên cạnh còn có các loại thiết bị theo dõi.
Tôi liếc mắt thấy mấy người mặc áo blouse trắng đang nói chuyện, trong đó có một người thấy tôi tỉnh lại thì quay đầu nhìn tôi rồi nói với người kia: "Còn bao lâu nữa mới bắt đầu."
Người kia xem đồng hồ rồi đáp: "Nói là trong vòng ba tiếng sẽ đưa tới, chắc còn khoảng hơn hai mươi phút."
"Các người là ai? Muốn làm gì?" Tay chân tôi bị trói, chỉ có miệng là còn cử động được.
Nhưng mặc tôi hỏi thế nào, cũng không ai để ý đến tôi.
Tôi gào lên mấy phút liền, tức thì có một người đàn ông mặc áo khoác đen bước vào.
Anh ta đi thẳng đến trước mặt tôi, rút điện thoại ra chụp một tấm ảnh của tôi, sau đó gửi tin nhắn thoại: "Phó Khinh Châu, tôi đã cho cậu thời gian rồi, cậu không tìm được người có tim phù hợp với con gái tôi, vậy thì chỉ có thể là cô ta thôi."
"Bốn năm trước cậu dùng người phụ nữ kia đổi lấy địa vị hôm nay, còn hôm nay người này là tôi tự bắt về, không tính là giao dịch đâu."
Anh ta vừa dứt lời, điện thoại lập tức đổ chuông.
Tôi nghe thấy giọng Phó Khinh Châu vang lên từ đầu dây bên kia: "Phó Thành, nếu anh dám động đến cô ấy, tôi sẽ không tha cho anh!"
"Ồ, khí thế không nhỏ nhỉ." Người đàn ông trước mặt ngạo mạn bật cười hai tiếng: "Xem ra cậu thật sự để tâm đến người phụ nữ này rồi."
"Phó Thành!" Vẻ nghiến răng nghiến lợi của Phó Khinh Châu tôi đã từng thấy qua nhưng người đàn ông trước mắt lại chẳng hề sợ anh.
"Cho tôi thêm một tuần, tôi đảm bảo sẽ tìm được trái tim phù hợp với con gái anh." Giọng Phó Khinh Châu lại vang lên từ đầu dây bên kia.
"Con gái tôi không đợi được nữa." Nói xong, người đàn ông vung tay gọi hai bác sĩ bước tới.
Tôi bị bịt chặt miệng mũi, không nói được, chỉ có thể ú ớ cầu xin họ tha cho mình.
"Nhưng cũng có thể cho cậu một cơ hội... Chỉ cần cậu lập tức bỏ lô hàng đó và tới đây, tôi có thể cho cậu thêm một tuần."
"Hai mươi phút, tôi chỉ đợi cậu hai mươi phút, nếu cậu không tới, trái tim của cô ta sẽ bị lấy ra, đặt vào người con gái tôi." Anh ta cười ngông cuồng, nói xong liền cúp máy.
Phó Khinh Châu sẽ không vì tôi mà bỏ lỡ thương vụ lớn hôm nay.
Nghe nói, để chuẩn bị cho thương vụ hôm nay, anh đã mất trọn nửa năm.
Cũng nghe nói, người tên Phó Thành này là anh trai ruột của anh, từng là anh em chí cốt, sau đó không rõ vì lý do gì mà trở mặt rồi tách riêng.
Về sau… Phó Khinh Châu dựa vào bản lĩnh của mình nắm quyền toàn cục, còn người anh thì đã rửa tay gác kiếm từ lâu.
Là rửa tay thật hay là lập nghiệp riêng, cả hai phiên bản này đều có lời đồn truyền ra ngoài.
Nhưng từ những câu chuyện vụn vặt đã nghe trước đây, cộng thêm mấy câu vừa rồi người đàn ông kia nói với Phó Khinh Châu, dường như tôi đã đoán được đại khái câu chuyện.
Phó Thành vốn làm ăn cùng Phó Khinh Châu nhưng vì một số chuyện nên họ cắt đứt, đứa con gái mà Phó Thành thương yêu mắc bệnh, cần một quả tim phù hợp nhưng vì nhóm máu đặc biệt nên rất khó tìm.
Còn tôi và chị gái, lại trùng nhóm máu với con gái anh ta.
Họ liên tục lừa các cô gái tới đây, một là để làm ăn, hai là để tìm trái tim phù hợp cho đứa con gái ấy.
Năm đó, chị tôi vô tình bước vào nơi này, họ biết nhóm máu của chị thì muốn lấy tim chị.
Nhưng Phó Khinh Châu đã đưa chị về bên mình, cuối cùng dùng chị làm điều kiện trao đổi, đổi lấy địa vị hôm nay.
Còn khi tôi bị đưa tới, lý do anh mang tôi về cũng là vì tim và nhóm máu của tôi phù hợp với con gái Phó Thành.
Trong mắt anh, tôi và chị chỉ là công cụ để lợi dụng mà thôi.
Đã là công cụ, sao anh có thể bỏ thương vụ hôm nay vì tôi?
16
Thấy tôi không tiếp tục kêu nữa, Phó Thành ra hiệu cho người thả miệng tôi ra.
Anh ta bước tới bên cạnh, nhếch môi nhìn tôi hỏi: "Cô đoán xem, Phó Khinh Châu có vì cô mà bỏ lô hàng kia để tới đây không?"
"Không đâu."
Anh là thương nhân, sẽ không vì tôi mà bỏ giao dịch của mình.
"Trái tim của chị tôi là do các người lấy đúng không?" Tôi trừng mắt hỏi thẳng.
"Chị cô?" Anh ta nghĩ một lúc rồi nói: "Bốn năm trước, người đó là chị cô à?"
"Hóa ra hai người là chị em ruột, chẳng trách nhóm máu giống nhau." Tôi và chị đều mang nhóm máu gấu trúc hiếm.
"Ha ha ha, không ngờ đấy, hai chị em các cô đều lọt vào đây." Phó Thành cười ngạo mạn.
"Đã lấy tim của chị tôi rồi, sao con gái anh vẫn cần tim?" Tôi bình tĩnh hỏi.
Không ngờ vừa nghe tôi hỏi, sắc mặt anh ta liền sa sầm, chửi: "M* nó, tất cả là tại Phó Khinh Châu, nếu không vì cậu ta thì con gái tôi đã khỏe lại từ lâu rồi."
Thì ra bốn năm trước, Phó Thành và Phó Khinh Châu làm ăn, dùng tim của chị tôi đổi lấy một vụ làm ăn lớn, Phó Thành nhường cơ hội giao dịch đó cho Phó Khinh Châu nhưng khi họ tìm được chị tôi, chị đã chết rồi.
Tim của người chết thì sao dùng được?
Ngay hôm đó, Phó Khinh Châu bày ra cái bẫy, để cảnh sát lần ra Phó Thành, suýt nữa vây bắt được anh ta.
Nghe những điều này, lòng tôi lại càng hận Phó Khinh Châu hơn.
Phó Khinh Châu, anh còn tàn nhẫn hơn tôi tưởng!
"Anh ta sẽ không tới đâu." Tôi khép mắt lại rồi nói thêm: "Trong mắt anh ta, chúng tôi chỉ là món hàng mà thôi."
"Chị cô thì có thể nhưng cô thì chưa chắc." Anh ta khoanh tay nhìn tôi: "Nếu cô là món hàng, sao cậu ta dám vì giải quyết Cố Tử Dịch mà đắc tội với người trên chứ?"
Quả nhiên là anh giết Cố Tử Dịch.
Nhưng thế cũng chẳng chứng minh được gì.
"Đợi đi." Nói xong câu đó, anh ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Tôi thấy mệt, khép mắt nghỉ ngơi.
Anh có cứu tôi hay không, tôi không quan tâm, tôi chỉ mong hành động của mấy người Đường Xán hôm nay thành công.
So với việc anh tới cứu tôi, tôi càng mong anh bị đưa ra pháp luật trừng trị.
Không biết đã bao lâu, tôi nghe thấy tiếng bước chân từ cửa vọng vào.
Tôi hé mắt thì thấy có người bước vào, anh ta cúi xuống nói gì đó bên tai Phó Thành.
"Cái gì?" Nghe xong, Phó Thành lập tức bật dậy, sải bước đi ra ngoài.
Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi mơ hồ nghe thấy tiếng súng vang lên ngoài kia.
Không thể là Phó Khinh Châu, anh sẽ không tới đâu.
Một lúc lâu sau lại có người đạp cửa xông vào, vẫn là Phó Thành, phía sau còn có hai người đi theo anh ta quát người phía sau: "Móc tim cô ta ra! Mau, móc ngay bây giờ!"
"Mau lên! Móc ngay đi!"
Anh ta rất gấp, thậm chí giật luôn con dao trong tay một người bên cạnh để tự ra tay.
"Anh Thành, vậy không được đâu, sẽ làm hỏng tim mất."
"Vậy mày tới, mau lên cho tao! Sắp không xong rồi... Mau, nhanh lên cho tao!"
"Được, anh Thành."
Hai người đó cầm dao mổ tiến lại gần tôi.
Tôi hơi hoảng... Cả người bắt đầu run rẩy.
Tôi không sợ chết nhưng tôi sợ đau...
Tôi càng sợ mình chết rồi, bọn xấu này vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Không, tôi không thể chết...
Khi họ từng bước áp sát, bản năng muốn sống khiến tôi liều mạng giãy giụa.
Nhưng vô ích, tay chân tôi đều bị trói, hoàn toàn không nhúc nhích được.
"Đừng..."
Vừa dứt lời, tôi chợt thấy hai kẻ vốn cầm dao định moi tim tôi, bỗng quay phắt đâm về phía Phó Thành.
Cuối cùng tôi cũng nhìn rõ một người trong số đó là ai.
Đường Xán.
Là Đường Xán!
"M* nó... Dám giở trò với ông." Phó Thành định rút súng đối phó nhưng đã bị Đường Xán khống chế trước một bước.
"Cứu cô Hạ." Đường Xán nói với người mặc áo blouse trắng còn lại.
Tôi nhanh chóng được họ cởi trói.
Đường Xán lo lắng hỏi tôi có sao không, tôi lắc đầu nói không sao.
Cô ấy gật đầu, ném Phó Thành đã bị trói sang một bên rồi bảo người gỡ trói cho tôi: "Anh bảo vệ cô Hạ."
"Được."
Bên ngoài, tiếng súng vang dồn dập.
Trước khi Đường Xán ra ngoài, tôi hỏi cô ấy: "Hôm nay các cô sẽ thành công đúng không?"
Đường Xán ngoái lại, cho tôi một ánh mắt vô cùng kiên định: "Sẽ."
Tôi tin cô ấy, nhất định sẽ thành công.