Kết Thúc - Chương 7

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

13
Mỗi lần ra ngoài, tôi lại thoáng ảo giác rằng mình và anh chỉ là hai người bình thường là một đôi tình nhân như bao cặp khác.
Chỉ khi tự thôi miên như thế, tôi mới có thể gác lại khúc mắc, xem anh như nửa kia mình yêu, làm nũng và rủ anh cùng làm những chuyện mà người yêu vẫn làm.
Bắt anh ngồi tàu lượn siêu tốc với tôi, trốn trong vòng tay anh hét thật to, hôn anh ở điểm cao nhất của vòng quay khổng lồ, tựa vai anh khi xem phim, ăn bỏng ngô anh đút, để anh mua cho cây kẹo bông hình con thỏ rồi lúc chìa ra trước mặt dụ anh cắn một miếng, tôi lại nhanh tay cắn trước, nhìn vẻ mặt sững sờ của anh mà cười đến rơi nước mắt…
Nhìn anh vụng về bóc hạt dẻ nóng cho tôi, tôi chợt nghĩ: Giá mà anh chỉ là một người bình thường thì tốt biết mấy.
Giá mà anh không phải là Phó Khinh Châu thì tốt biết mấy.
Giá mà…
Anh không giết chị tôi thì tốt biết mấy.
Nhưng nếu không có tất cả những điều ấy, liệu tôi còn có thể gặp anh không?
Tôi không có một gia đình hạnh phúc nhưng tôi có người chị yêu thương mình.
Mẹ tôi mất khi sinh tôi vì tưởng nhớ bà nên cha để tôi mang họ mẹ.
Trước khi cha mất, thật ra cuộc sống của tôi và chị vẫn khá ổn nhưng khi tôi đang học tiểu học, cha gặp tai nạn qua đời.
Từ đó, chị nghỉ học, ra ngoài đi làm kiếm tiền.
Chị sống tằn tiện, số tiền kiếm được đều dành hết cho tôi.
Nhớ lúc vừa tốt nghiệp tiểu học, khi MP3 bắt đầu thịnh hành, chị mua cho tôi một cái, bảo đó là quà tốt nghiệp, lên cấp hai, khi mọi người đều năn nỉ gia đình mua MP3, MP4, chị lại mua cho tôi một chiếc điện thoại, lúc ấy là loại nắp gập vừa ra, khiến cả lớp phải ghen tị.
Lên cấp ba, điện thoại thông minh bắt đầu phổ biến, chị vẫn dùng chiếc Nokia đã nhiều năm nhưng lại mua cho tôi một chiếc smartphone.
Chị nói dùng cái này có thể lên mạng học, trên mạng có thể tra được mọi thứ.
Nếu ngày đó chị không gặp chuyện…
Thì bây giờ chị đã có thể thấy tôi đỗ vào một trường đại học danh tiếng, dự lễ tốt nghiệp cùng tôi, đến khi tôi kiếm được đồng lương đầu tiên, tôi sẽ mua cho chị một bộ váy chị thích hoặc mỹ phẩm, hay một sợi dây chuyền tinh xảo…
Thật ra chị tôi rất xinh nhưng chị chưa bao giờ trang điểm.
Tôi biết chị muốn tiết kiệm để dành hết cho tôi.
Nếu ngày đó chị không gặp chuyện…
Chị hẳn sẽ gặp một người bình thường nhưng yêu chị thật lòng, khi tôi tốt nghiệp, có lẽ chị cũng đã tìm được bến đỗ của mình.
Tôi nghĩ, đến ngày chị kết hôn, tôi nhất định sẽ khóc như mưa trong lễ cưới rồi chị sẽ dịu dàng lau nước mắt cho tôi, nói: “Khóc gì chứ, chị có đi đâu, chúng ta vẫn là chị em mà.”
Sau đó tôi sẽ vừa cười vừa níu lấy chị: “Không cần biết, dù chị có lấy chồng thì em vẫn phải ở chung với chị.”
Nhưng chỉ vì người đàn ông trước mắt, tất cả chỉ còn là giấc mơ và tôi với chị, từ đó âm dương cách biệt.
“Lạnh không?” Bàn tay Phó Khinh Châu đưa ra nắm lấy tay tôi, tôi theo bản năng tránh đi: “Không.”
“Về thôi, mệt rồi.”
Tôi và anh lên xe, trở lại biệt thự Quan Lan Uyển.
Về đến nhà, tôi vừa định vào phòng tắm thì Phó Khinh Châu kéo tôi ra ngoài: “Đi với tôi một chút.”
Anh đưa tôi vào thư phòng nơi trước giờ anh chưa từng cho tôi bước vào.
Đây là một căn phòng rất bình thường, tông màu giống hệt phong cách cả biệt thự: Tối giản, tường trắng, gạch vân gỗ màu cà phê, kệ sách đen bằng kim loại, đơn điệu và giản lược.
Thứ duy nhất không đơn giản là chiếc két sắt đặt giữa hai kệ sách.
Két rất lớn, gần cao bằng tôi.
Anh đưa tôi đến đó, đặt tay tôi lên núm xoay đen phía trên, nói: “Nếu gặp nguy hiểm thì vào đây, xoay chỗ này.”
Anh nắm tay tôi, khẽ xoay một vòng.
“Rầm” một tiếng.
Kệ sách bên trái chậm rãi dịch sang một bên, lộ ra một khoảng không ẩn rộng lớn.
Bên trong còn có kệ sách khác, một chiếc sofa cũ sờn, cùng mấy chiếc rương nhỏ khóa kín.
Anh dẫn tôi vào, lấy ra một cuốn sách từ tầng ba của kệ thứ hai, rút chiếc chìa khóa giấu ở khe sau bìa, chỉ lên chiếc đồng hồ treo tường: “Sau đồng hồ có một ổ khóa, dùng chìa này mở ra sẽ có một cánh cửa, từ đó có thể thoát ra ngoài.”
“Chỗ đó thông tới đâu?” Tôi hỏi.
Anh đáp: “Một nơi an toàn.”
“Ồ.” Anh không giải thích thêm, tôi cũng không hỏi nữa.
Anh dẫn tôi thử mở cánh cửa ấy là một lối ngầm khóa kín, không để lại dấu vết, được sơn cùng màu với tường, nếu không mở khóa thì hoàn toàn không nhận ra đó là cửa.
Nói xong, anh ôm tôi vào lòng, nghiêm giọng: “Tôi mong em sẽ chẳng bao giờ phải dùng đến chỗ này nhưng nếu một ngày nào đó nghe thấy tiếng súng bên ngoài, nhất định, nhất định phải nhớ rằng tìm chìa khóa trong kệ sách rồi trốn vào đây.”
“Được.” Tôi gật đầu.
Tôi nghĩ, có lẽ anh thật sự muốn tôi sống tiếp.
Nhưng anh không biết, chỉ cần anh còn sống, tôi sẽ không thể sống yên.
“Thế còn anh?” Tôi hỏi.
Nếu thật sự có ngày đó, chẳng phải có nghĩa là anh gặp rắc rối lớn và sẽ không thể quay về sao?
Nếu đúng như vậy, tôi rất mong ngày đó đến thật nhanh.
Nhưng anh lại nói: “Tôi sẽ bình an, sẽ đợi em, tôi đã hứa sẽ ngắm cực quang cùng em, tôi sẽ không nuốt lời.”
“Được.”
Anh hôn tôi rồi dịu giọng: “Mấy hôm tới ngoan nhé? Chờ mọi chuyện qua rồi, tôi sẽ đưa em đi xem cực quang, đưa em đến Nam Cực ngắm chim cánh cụt, đến Bắc Cực xem gấu trắng.”
“Được.” Tôi lại gật đầu nhưng bàn tay sau lưng càng siết mạnh hơn.
Anh ôm tôi chặt hơn nữa.
Rồi tôi nghe anh nói: “Mật mã phòng sách là ngày sinh của em.”
Tôi sinh vào đầu hạ, nắng hạ dịu mát nên cha đã đặt tên cho tôi là Hạ Vi Lương.
Hôm sau, trời chưa sáng, Phó Khinh Châu đã rời đi.
Anh tưởng tôi ngủ say nên không đánh thức, chỉ khẽ hôn lên trán tôi, thì thầm: “Đợi tôi về.”
Anh không biết, trong chăn, tay tôi đã siết chặt thành nắm đấm, lòng thầm cầu nguyện: Phó Khinh Châu, tôi mong anh đừng bao giờ quay lại.
14
Ngày thứ ba sau khi anh rời đi, tôi cố ý làm hỏng điện thoại, lấy cớ ra ngoài mua máy mới, cuối cùng tôi cũng tới được quán bán hạt dẻ rang.
Tôi chuyển cho ông chủ quán thông tin mà Đường Xán nhờ tôi gửi.
Ngày thứ tư sau khi anh rời đi, người của anh đưa tôi tới bệnh viện.
Tôi gặp được Thư Dư.
Cô ấy còn gầy hơn cả lần trước tôi gặp, sắc mặt cũng nhợt nhạt hơn.
“Thư Dư.” Tôi chạy đến trước mặt cô ấy nhưng lại không dám đưa tay chạm vào.
Tôi sợ chỉ cần chạm một cái thì cô ấy sẽ vỡ tan, sợ mình chạm vào sẽ khiến cô ấy đau.
“Vi Vi, chị không sao.” Cô ấy khẽ cong môi, nở nụ cười mỏng nhẹ, đưa tay nắm lấy tay tôi.
“Sao chị lại ngốc thế?” Nắm lấy bàn tay sưng đỏ, không còn chỗ để tiêm của cô ấy, tim tôi đau thắt lại.
“Đừng khóc.” Cô ấy đưa tay lau nước mắt tôi, động tác dịu dàng.
Tôi sẽ nhớ mãi lần đầu tiên gặp cô ấy, khi đó cô ấy mặc váy voan trắng, xuất hiện trong phòng huấn luyện lễ nghi của câu lạc bộ, dạy chúng tôi những phép tắc xã giao cơ bản.
Cô ấy dịu dàng đến vậy, xinh đẹp đến vậy.
Trước đây Thư Dư là tiếp viên hàng không nhưng vì tin lầm người, yêu phải kẻ tồi nên bị lừa vào đây, từ đó mắc kẹt mãi không thoát.
Nếu không vì gã đàn ông đó, có lẽ giờ đây cô ấy vẫn là “người bay trên trời”, có một công việc ổn định, có gia đình yêu thương.
Cô ấy còn có một người anh trai rất thương mình.
Nhớ một lần tôi đi dạo phố cùng cô ấy, từ xa cô ấy đã trông thấy anh trai, hình như anh ấy cũng nhận ra, vừa quay đầu đã định chạy lại.
Cô ấy lập tức kéo tôi bỏ chạy, chạy đến nơi vắng người rồi bật khóc nức nở.
Ngay trước mắt mà không thể nhận nhau.
Nỗi đau đó, đau đến nhường nào.
Năm cô ấy 22 tuổi thì bị đưa vào đây, tính đến giờ cũng sáu, bảy năm rồi.
Người nhà tìm cô ấy đến phát điên, đến giờ vẫn chưa bỏ cuộc.
Có lần cô ấy đi ra ngoài cùng tôi, ngang qua khu nhà cũ, cô ấy chỉ vào cột đá trước cổng bảo: “Thấy cái cột đá đó không? Hồi nhỏ chị nghịch ngợm, muốn leo lên, lúc sắp ngã thì anh trai chị đỡ được nhưng cuối cùng lại bị chị đè gãy xương tay.”
“Mỗi lần không muốn rửa bát, anh ấy lại lấy chuyện này ra nói, bảo vì chị mà gãy tay nên tôi phải chăm sóc anh ấy.”
“Nhưng anh ấy chỉ thỉnh thoảng bắt chị rửa bát thôi, còn lại chuyện gì cũng không cho chị làm, từ bé đến lớn, lúc nào cũng là anh ấy chăm lo cho chị.”
Bởi tôi cũng có một người chị yêu tôi hơn chính bản thân chị nên tôi hiểu cô ấy.
Chúng tôi thân nhau từ lần tôi vô tình thấy trong album ảnh của cô ấy có hình chị tôi, sau đó tôi mới biết, cô ấy chính là bạn thân nhất của chị tôi.
Họ vào đây cùng năm và cùng bị lừa gạt.
Những gì tôi biết về chị đều là do cô ấy kể.
Cô ấy luôn nói, được quen tôi và chị tôi là may mắn của mình.
Bởi chị tôi từng được Phó Khinh Châu cưng chiều, nhờ vậy mà cô ấy chịu ít khổ hơn; còn bây giờ, vì tôi, cô ấy thỉnh thoảng có thể như một người tự do đi dạo phố, thậm chí đi ngang qua nhà mình… Đã may mắn hơn rất nhiều cô gái khác.
Nhưng tôi lại thấy, đi ngang qua nhà mình, gặp người thân mà phải tránh, biết họ sống không tốt vì mình nhưng chẳng làm gì được, đó mới thật sự là điều đau lòng hơn cả.
Tôi ở với Thư Dư suốt cả buổi chiều, mãi đến khi vệ sĩ kiên quyết buộc tôi rời đi, tôi mới luyến tiếc bước ra khỏi phòng bệnh.
Trước khi đi, Thư Dư nói với tôi: “Vi Vi, em phải sống thật tốt, dù chỉ vì chị gái em, cũng phải sống cho thật tốt.”
“Chị, chúng ta cùng sống, sống cùng nhau… Được không?”
Cô ấy nhìn tôi, mắt rưng rưng, ngập ngừng thật lâu rồi mới gật đầu: “Được.”
Nhưng vừa dứt lời, sắc mặt cô ấy bỗng tái nhợt, mày nhíu chặt, trông như đang rất khó chịu.
Tít tít tít ——
Máy đo bên giường bệnh réo inh ỏi.
“Thư Dư, Thư Dư, chị sao vậy?” Tim tôi thắt lại, quay sang nói với vệ sĩ canh ngoài cửa: “Mau gọi bác sĩ tới!”
“Thư Dư, đừng dọa em… Chị mở mắt nhìn em đi Thư Dư, chúng ta đã hẹn rồi, phải sống thật tốt, phải cùng nhau đi xem cực quang, đến Nam Cực ngắm chim cánh cụt, đến Bắc Cực xem gấu trắng mà, Thư Dư…”
“Vi Vi…” Thư Dư nắm chặt tay tôi, giọng yếu ớt: "Sống cho tốt… nhất định phải sống thật tốt.”
“Em muốn chúng ta cùng sống, Thư Dư, chúng ta phải cùng sống!” Tôi khóc đến nghẹn lời, nước mắt như đập vỡ bờ, rơi từng giọt nặng nề.
“Vi Vi, đừng khóc… Em phải sống thật tốt, nếu một ngày nào đó gặp anh trai chị, xin hãy nói với anh ấy rằng ở một thế giới khác, chị sống rất tốt, xin em nói với gia đình chị, chị rất nhớ họ.”
“Chị tự nói đi, Thư Dư! Chị tự nói với họ đi, em sẽ không giúp chị đâu!”
“Vi Vi… Được gặp em thật tốt… Nhưng chị thật lòng ước, kiếp này chưa từng gặp em…”
Bởi nếu chưa từng gặp, nghĩa là chúng ta đều chưa từng bước vào chốn dơ bẩn này.
Tôi cũng vậy… Tôi cũng ước rằng chúng ta chưa từng gặp nhau.
Nói xong câu ấy, cô ấy khép mắt lại.
“Không… Thư Dư, đừng bỏ em.”
“Chị… Đừng bỏ em…”
Nhưng mặc tôi khóc gọi thế nào, Thư Dư cũng không mở mắt nữa.
Cô ấy, cũng như chị gái tôi, không kịp đợi cực quang mùa hạ, không kịp thấy hoa dành dành nở rộ.
Ngồi ngoài cửa phòng cấp cứu hơn mười phút, bác sĩ bước ra.
Không có phép màu nào, Thư Dư đã rời xa tôi.
Bác sĩ nói, thật ra cô ấy đã được chẩn đoán ung thư từ một tháng trước, những ngày qua tôi không được gặp cô ấy là vì cô ấy luôn hôn mê, mãi tối qua mới tỉnh.
Có lẽ cô ấy đã gắng gượng tỉnh lại, chỉ để gặp tôi lần cuối.
Tại sao…
Một cô gái tốt như Thư Dư, sao ông trời lại ban cho cô ấy một đời khổ đến thế.
“Cô Hạ, hậu sự của cô Trần chúng tôi sẽ lo liệu, giờ cô nên về thôi.”
“Hậu sự?” Tôi ngẩng lên nhìn vệ sĩ mà Phó Khinh Châu để lại, mắt đỏ hoe chất vấn: “Các người định xử lý hậu sự của chị ấy thế nào? Quăng xuống sông à?”
“Không.” Vệ sĩ đáp ngay rồi nói: “Trước khi đi, tổng giám đốc Phó đã dặn, nếu cô Thư Dư mất thì phải chôn cất đàng hoàng.”
“Ha ha ha… Chôn cất đàng hoàng.” Tôi ngửa đầu cười lớn, cười đến ứa nước mắt.
“Phó Khinh Châu, tôi thay Thư Dư cảm ơn anh!” Tôi nghiến răng, đầy căm hận nói, sau đó chống tay đứng dậy, từng bước đi về phía thang máy.
Thư Dư, kiếp sau chị hãy làm công chúa của riêng chị, chúng ta đừng gặp lại nữa.
Trên đường về, Phó Khinh Châu gọi điện đến.
Vừa bắt máy, tôi nghẹn giọng: “Thư Dư chết rồi.”
Là anh hại chết!
“Bớt đau buồn.” Ở đầu dây bên kia, anh thản nhiên buông ba chữ.
Chỉ ba chữ nhạt như gió thoảng ấy lại khiến nước mắt tôi, vốn đã kìm nén, tuôn rơi thêm lần nữa.
Đương nhiên anh có thể thản nhiên như vậy, vì bất kể ai chết đi, trong mắt anh cũng chỉ là một món hàng đã hết công dụng.
Chị tôi, Thư Dư, hàng trăm hàng ngàn cô gái mà họ lừa đến đây và cả tôi… đều như nhau đối với anh.
“Phó Khinh Châu, ban đêm anh không bao giờ gặp ác mộng à?” Tôi hỏi xong lại bật cười: "Ha ha, đúng rồi, anh vốn là kẻ ác đến tận cùng, sao có thể mơ thấy ác mộng chứ?”
Bởi chính anh mới là ác mộng của người khác.
“Vi Vi…” Có lẽ đây là lần đầu tiên anh gọi tôi như vậy.
Trước đây, anh gọi tôi bằng cả họ tên là Hạ Vi Lương hoặc gọi Vi Lương, chưa từng một lần thân mật đến thế.
Nhưng với tôi, chỉ cảm thấy ghê tởm.
“Phó Khinh Châu, anh đã hại chết Thư Dư…”
“Xin lỗi.” Kẻ cao cao tại thượng như anh cũng biết nói lời xin lỗi nhưng đồng thời vẫn biện minh: “Bác sĩ cũng đã nói cho cô ấy biết tình trạng rồi, dù hôm đó cô ấy không đi thì cũng sẽ chết.”
“Vậy nên anh để chị ấy thay tôi, trước khi chết bắt chị ấy lại một lần nữa nếm trải nỗi đau sống không bằng chết!”
"Không còn cách nào."
Một câu "không còn cách nào" hay thật đấy, nếu anh thật sự hết cách, liệu Cố Tử Dịch có chết đi dễ dàng như vậy không?
"Tôi ước gì… người chết là tôi." Nói xong câu tuyệt vọng đó, tôi cúp máy.
Phó Khinh Châu, tôi càng mong người chết là anh!
Tôi thề, nếu lần này anh còn sống trở về, tôi nhất định sẽ tìm cách giết anh, báo thù cho chị gái và cho Thư Dư!
Dù có phải liều chết cùng anh!
Sau khi cúp máy, Phó Khinh Châu không gọi lại mà nhắn cho tôi một tin: "Vi Vi, mấy ngày này ngoan ngoãn chút, ăn uống đầy đủ, chăm sóc bản thân, đợi tôi về, tôi sẽ cho em một lời giải thích, đợi tôi về, sẽ làm cho cô ấy một đám tang thật xa hoa."
Đám tang có xa hoa đến mấy thì được gì?
Thư Dư có thể sống lại sao?
Không thể, cũng như chị gái tôi, cô ấy bị giày vò đến thân tàn ma dại rồi vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.
 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo