Kết Thúc - Chương 6

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

11
Đường Xán là người kín tiếng, ít nói, đối xử lễ độ với tôi.
Bên cạnh Phó Khinh Châu toàn những người lạnh nhạt kiểu này, tôi đã quen rồi.
Vừa lên xe, tôi liền hỏi cô ấy: “Tại sao Phó Khinh Châu không cho tôi gặp Thư Dư, có phải chị ấy xảy ra chuyện rồi không?”
“Cô Hạ, tôi không rõ chuyện của cô Trần lắm, tôi vừa trở về từ nước ngoài, không biết mấy hôm nay giữa mọi người đã xảy ra chuyện gì.”
“Cô thật sự không biết?” Tôi không tin, nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy suốt năm giây.
Nhưng chẳng thấy chút sơ hở nào.
Thôi bỏ đi, Phó Khinh Châu đã không cho nói thì ai dám nói với tôi.
Cả một ngày, ban đầu tôi lo đi cùng Đường Xán sẽ chán, không ngờ cô ấy cũng khá biết chơi, đưa tôi đến công viên giải trí, sau đó lại đi trung tâm chăm sóc sắc đẹp dưỡng da mặt.
Làm xong, thấy vẫn còn sớm, cô ấy đưa tôi đến một câu lạc bộ suối nước nóng ở ngoại ô.
“Cái này cũng là sản nghiệp của Phó Khinh Châu à?” Tôi hỏi.
“Không, đây là một câu lạc bộ suối nước nóng bình thường, tôi thấy đánh giá công khai khá cao nên đưa cô tới.”
Không phải chỗ của Phó Khinh Châu, tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Đường Xán còn chu đáo chuẩn bị sẵn đồ bơi cho tôi nhưng khi cô ấy đi theo tôi vào phòng thay đồ, tôi khó chịu hỏi: “Phó Khinh Châu không tin tôi đến mức này ư? Ngay cả thay đồ cô cũng phải theo vào?”
“Trong kia nóng, tôi cũng cần thay bộ đồ khác.” Nói rồi, Đường Xán cởi bộ đồ trên người, lấy ra một bộ quần áo gọn nhẹ hơn.
Tôi nói với cô ấy: “Cô cũng thay đồ bơi rồi vào suối nước nóng cùng tôi đi.”
Đã không yên tâm đến thế, sao còn cho tôi ra ngoài.
“Tôi không mang đồ bơi.” Nói xong, cô ấy bỗng bước lại gần tôi hai bước.
“Cô Hạ, điện thoại của cô đang bị giám sát, sau này đừng dùng để chụp ảnh, cũng đừng gửi gì cho truyền thông nữa.”
Tôi kinh ngạc nhìn Đường Xán.
Tôi vẫn nghĩ cô ấy giống đám vệ sĩ kia, chỉ là con chó trung thành bên cạnh Phó Khinh Châu, không ngờ cô ấy lại là ——
“Người nằm vùng?” Tôi mấp máy môi không thành tiếng.
Khoảnh khắc thấy cô ấy gật đầu, sống mũi tôi cay xè.
Tôi thấy rất hổ thẹn vì lúc nãy đã tỏ thái độ không tốt với cô ấy.
“Vậy… Thư Dư thật sự không sao chứ?” Tôi khẽ hỏi.
“Cô ấy đang điều trị trong bệnh viện, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.”
Thư Dư không sao thì tốt quá rồi.
“Tôi bị giám sát mọi lúc, chỉ có thể nhân cơ hội này nói với cô, gần đây Phó Khinh Châu sẽ có một hành động lớn, thời gian và địa điểm tôi đều biết nhưng hiện giờ chưa thể liên lạc với bên đó, tôi cần cô giúp.”
“Được.” Tôi gật đầu không chút do dự rồi ghi lại địa chỉ liên lạc mà Đường Xán đưa.
Cô ấy nói tôi phải tìm cơ hội ra ngoài trong vòng bốn ngày tới rồi truyền tin cho ông chủ quầy bán hạt dẻ nướng đường.
“Còn nữa, trong tay anh ta có một USB chứa rất nhiều thông tin, hiện giờ tôi chưa biết nó ở đâu, cô giúp tôi để ý… Nhưng tuyệt đối đừng hành động bừa bãi, chỉ cần xác định được chỗ có thể cất là được, tôi sẽ tìm cách lấy.”
“Không tìm được USB cũng không sao, chỉ cần hôm hành động bắt được anh ta, vẫn có thể định tội.”
Nhắc đến USB, tôi kể cho cô ấy nghe những gì mình thấy đêm hôm đó, tôi không nói chuyện anh cảnh sát bị tra tấn nhưng dù không nói chi tiết cái chết của anh ấy, dường như cô ấy cũng biết.
Nghe xong, mắt cô ấy đỏ lên, gương mặt bỗng tái nhợt: “Tôi cũng đoán là vậy… Gần đây không liên lạc được với anh ấy nữa.”
Cô ấy nhắm mắt rồi mở ra, nhanh chóng bình tĩnh lại, khẽ nói: “Nhưng không phải người đó…”
“Vậy nên, thứ đêm hôm đó… Là anh ta cố ý để tôi nhìn thấy, đúng không?”
“Theo tôi hiểu về anh ta thì có thể là vậy.”
Dù đã đoán trước kết quả này nhưng khi được Đường Xán xác nhận, tim tôi vẫn khựng lại một nhịp.
Tim căng thắt, không hẳn là đau, mà là một cảm giác khó tả.
“Không sao, lần này cô phơi bày đám người đó, ngược lại khiến anh ta bớt nghi ngờ cô.”
Đường Xán nói, Phó Khinh Châu từng nghi ngờ mục đích tôi vào đây, anh đoán tôi có thể là người của cảnh sát nên mới giám sát và đề phòng tôi.
Nhưng chuyện này xảy ra sẽ khiến anh tin tôi không phải nội gián, mà chỉ đơn thuần bất bình thay cho người bạn thân nhất.
Vốn dĩ tôi không phải nội gián, vì năm đó anh cảnh sát không muốn tôi mạo hiểm.
“Vậy cô biết thân phận của tôi từ khi nào?” Tôi hỏi.
“Triệu Minh nói cho tôi biết, anh ấy từng gặp cô một lần ở hội sở và bảo tôi phải bảo vệ cô thật tốt.”
Triệu Minh chính là anh cảnh sát đã mất.
Nghe xong câu đó, tim tôi càng quặn thắt hơn.
Nhận ra thời gian thay đồ hơi lâu, cô ấy nhanh chóng tháo thiết bị giám sát khỏi quần áo cũ, gắn lại lên người mình.
Cô ấy lập tức trở về dáng vẻ nữ vệ sĩ của Phó Khinh Châu, giọng lạnh nhạt.
“Cô Hạ, nếu thay xong rồi, chúng ta có thể vào.”
“Được.”
Cô ấy nói nơi này không chỉ có một nội gián.
Nhưng còn ai nữa thì cô ấy không nói, có thể là một trong những vệ sĩ từng bị tôi mắng hoặc một nhân viên nào đó ở hội sở ngầm, thậm chí cũng có thể là một cô gái cùng hoàn cảnh như tôi…
Vì chính nghĩa, họ bất chấp cả mạng sống, thật sự quá vĩ đại.
Nghĩ đến đoạn video ghi lại cảnh cảnh sát nằm vùng bị chúng tra tấn, ngực tôi lại nghèn nghẹn khó thở.
Làm nội gián mà bị phát hiện, những ngày cuối đời sẽ phải chịu đựng cực hình mà người thường khó lòng tưởng tượng nổi.
Nhưng họ vẫn bước vào nơi này không chút do dự.
Biết được thân phận nằm vùng của Đường Xán, tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, ít nhất bây giờ tôi không còn chiến đấu một mình nữa.
Bên cạnh tôi còn có nhiều đồng đội.
Chị, Thư Dư, chúng ta sẽ thắng, chính nghĩa sẽ luôn đánh bại cái ác.
Những kẻ thối nát và mục rữa nhất định sẽ bị tống về nơi chúng đáng phải ở.
Còn những linh hồn trong trẻo và thuần khiết sẽ lại trở về với nhân gian ấm áp.
Đúng không?
12
Sau khi ngâm suối nước nóng xong rồi trở về biệt thự, Phó Khinh Châu đã đợi sẵn ở nhà.
Anh nấu cho tôi món bánh trôi hoa quế mà tôi thích, đút cho tôi từng viên từng viên một, còn hỏi hôm nay tôi đã đi đâu chơi có vui không.
Khi anh giả bộ hỏi vậy, tôi rất muốn hỏi vặn: [Em đi đâu, chẳng lẽ anh không rõ à?]
Nhưng tôi kìm lại.
Giống như Đường Xán nói, tôi nên tìm cách lấy được lòng tin của Phó Khinh Châu, lấy được USB hoặc thuận lợi ra ngoài báo tin, chứ không phải vì một câu cãi bướng mà chọc anh khó chịu.
“Hôm nay em đi chơi công viên giải trí, sau đó đến spa làm đẹp, cuối cùng là ngâm suối nước nóng.” Tôi kể lịch trình thật trong ngày cho anh nghe.
Thấy anh nhíu mày, tôi hỏi: “Anh có chuyện gì không vui à?”
“Không.” Anh lập tức phủ nhận nhưng tay lại bóp cằm tôi mạnh hơn: "Vi Lương, em sẽ không rời bỏ tôi chứ?”
Bình thường anh luôn gọi đầy đủ cả họ tên tôi, rất ít khi thân mật gọi “Vi Lương” như vậy.
Nói “không” thì rất trái lương tâm.
Nhưng tôi vẫn chiều lòng mà đáp là sẽ không.
“Em chưa tốt nghiệp đại học, chưa từng đi làm một ngày nào, nếu rời xa anh thì ngay cả cơm ăn cũng thành vấn đề, sao phải bỏ anh chứ?” Tôi ngước nhìn anh, nghiêm túc hỏi ngược lại.
“Hừ.” Anh khẽ cong môi cười, hàng mày đang cau chặt cũng giãn ra đôi chút.
Nhìn gương mặt góc cạnh ấy ở gần trong gang tấc, lòng hận thù của tôi càng dâng cao.
“Em sẽ không rời xa anh, trừ khi một ngày nào đó anh không cần em nữa.” Tôi vòng tay ôm chặt lấy anh, ôm rất chặt.
Anh rất hưởng thụ bởi lời nói và hành động của tôi, lập tức bế ngang tôi lên, bước lên tầng.
Những ngày này anh không đụng chạm gì tới tôi, đôi lúc tôi cảm thấy cơ thể anh căng cứng nhưng anh vẫn kìm lại, không chạm vào tôi.
Tôi không biết địa vị của mình trong lòng anh có thay đổi hay không.
Nhưng điều đó không thể xóa đi lòng căm hận của tôi đối với anh.
“Em giỏi hơn, hay là Diệp Noãn Noãn?” Khi đang cao trào, tôi mỉm cười hỏi anh.
“Tất nhiên là em.” Anh không né tránh mà trả lời thẳng.
“Miệng đàn ông toàn lời dối trá.” Tôi nói mỉa một câu, anh liền lật người đè lên tôi, khẽ cắn tai tôi: “Tôi không nói dối.”
Anh nói từng chữ một: “Trong tất cả phụ nữ tôi từng chạm vào, em là người khiến tôi không thể dừng lại.”
“Còn về Diệp Noãn Noãn, tôi chưa từng đụng tới.”
Anh bảo chưa từng chạm vào chị tôi.
Làm sao tôi có thể tin.
Người ở hội sở đều nói, chị tôi đã ở bên anh suốt một năm.
Nguyên một năm trời, anh thật sự chưa từng chạm vào chị sao?
Tôi không tin.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Phó Khinh Châu đã ra ngoài, trước khi đi anh nói mấy hôm nay khá bận, bảo tôi ngoan ngoãn ở nhà.
Tôi tưởng anh sẽ bận đến tối muộn mới về, không ngờ lúc đang ăn cơm tối, anh lại về.
“Em không biết anh về, để em xào thêm món nữa nhé.” Tôi chỉ nấu phần mình ăn.
“Không cần, tôi không đói.” Anh kéo tôi ngồi lên đùi mình: "Nhìn em ăn là được rồi.”
Bàn tay anh bắt đầu lướt trên người tôi, mặt tôi lập tức nóng bừng.
“Em ăn phần em đi.” Quả thật anh không định ăn cơm nhưng lại ăn sạch sẽ tôi.
Tôi cũng không giận, mặc quần áo rồi leo dậy ăn tiếp.
“Lạnh rồi, để tôi hâm lại.” Anh bước tới, bưng đĩa thức ăn vào bếp.
Tôi không ngăn, để anh đi.
Điện thoại anh đặt trên bàn, sáng lên rồi lại sáng.
Trước là cuộc gọi, sau đó là tin nhắn.
Tò mò, tôi ghé lại nhưng không mở khóa thì chẳng thấy được gì.
Chắc trong máy anh có bí mật…
Tôi cầm lên, thử hai lần mật mã đều sai.
Mật khẩu của anh sao có thể dễ đoán vậy.
Tôi đành bỏ cuộc.
Chẳng mấy chốc, anh bưng món đã hâm nóng trở lại, tôi múc cho anh ít cơm: “Ngồi ăn cùng em đi.”
“Được.” Mấy hôm nay anh rất chiều theo ý tôi.
Vì thế ngày hôm sau, khi tôi nói muốn ra phố mua quần áo, anh lập tức đáp: “Được.”
Tôi tưởng anh sẽ lại bảo Đường Xán đi cùng, không ngờ anh nói: “Hôm nay ở nhà, mai tôi rảnh, tôi sẽ đưa em đi mua sắm.”
Đi với anh, tất nhiên tôi không thể tìm được người liên lạc mà Đường Xán nhắc tới.
Nhưng tôi không thể từ chối, đành gượng cười tỏ ra vui vẻ: “Vâng.”
“Đi với tôi mà vui vậy sao.”
“Đúng thế, lâu rồi anh không đưa em ra ngoài, em muốn đi dạo trung tâm thương mại, xem phim rồi ghé siêu thị mua đồ ăn vặt.”
“Được, em muốn đi đâu tôi cũng đi cùng.” Anh cúi xuống hôn nhẹ môi tôi, khẽ nói: “Ngày mai tôi dành cả ngày cho em, ngày kia tôi phải đi công tác, xong đợt bận này sẽ trùng dịp Hạ chí, tôi sẽ đưa em đi ngắm cực quang.”
Tôi mỉm cười gật đầu: “Vâng.”
Vài ngày quanh Hạ chí là thời điểm ngắm cực quang đẹp nhất.
Tôi thực sự rất muốn ngắm nhưng đó là lời hẹn với chị gái, tôi chỉ muốn đi cùng chị thôi.
Nhìn gương mặt nghiêm túc ngay trước mắt, tôi thầm cầu nguyện: Phó Khinh Châu, tôi mong anh sẽ không bao giờ có cơ hội đưa tôi đi ngắm cực quang.
Giao dịch của anh sẽ diễn ra sau năm ngày và kế hoạch của cảnh sát cũng sắp bắt đầu.
Nên tôi mong anh sẽ không thể trở về để cùng tôi ngắm cực quang.
 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo