9
Tối đó, Phó Khinh Châu có việc ra ngoài, anh sắp xếp mấy vệ sĩ đứng canh ngoài biệt thự, phạm vi hoạt động của tôi chỉ giới hạn trong căn nhà này và khu vườn nhỏ trồng đầy hoa dành dành ở phía trước.
Phòng sách ở tầng hai và gác mái tầng ba là khu cấm, anh đã dặn tôi không được lại gần.
Tôi đoán, ở hai nơi đó che giấu những bí mật sâu kín nhất của anh.
Tôi rất muốn vào xem nhưng không dám, ít nhất là bây giờ chưa dám.
Cả ngày gọi cho Thư Dư nhưng cô ấy đều không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời, tôi lo rằng đã có chuyện gì đó xảy ra với cô ấy nhưng lúc này ngoài sốt ruột, tôi chẳng còn cách nào.
Phó Khinh Châu ra ngoài từ trưa, cả ngày không quay lại. Tối cũng không về ngủ.
Không biết anh đi đâu, tôi chưa bao giờ dám hỏi về hành tung của anh.
Tôi nhớ lần đi lâu nhất, anh mất liên lạc cả tháng, khi về chỉ nhẹ nhàng nói: “Chuyện lần này hơi rắc rối, mất chút thời gian.”
“Ồ.”
Trước đây mỗi lần anh đi lâu, tôi đều độc ác cầu mong anh đi biệt không về, mong có ngày anh bị một phát đạn bắn vỡ đầu.
Lần này cũng vậy, từng phút từng giây tôi đều ước anh biến mất ngay tại chỗ.
Nhưng ông trời chưa bao giờ để người ta toại nguyện.
Ba ngày sau, tầm ba bốn giờ sáng, anh trở về.
Vừa lại gần, tôi đã ngửi thấy mùi máu tanh trên người anh.
Anh cúi xuống định hôn tôi, tôi chống tay ngăn lại, hỏi: “Anh bị thương à?”
“Chút thương tích nhỏ, không sao.” Anh vòng tay ôm chặt lấy tôi, như muốn ép tôi hòa vào người anh.
“Nếu tôi không thể quay lại nữa, em có khóc vì tôi không?” Anh hỏi.
“Không.” Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc đáp: "Giống như một ngày nào đó em chết, anh cũng sẽ không rơi lệ vì em.”
“Phó Khinh Châu, anh chỉ cần một cô gái ngoan ngoãn nghe lời, còn em chỉ muốn một người đàn ông để mình không phải lo cơm áo. Giữa chúng ta, ngoài việc mỗi người lấy thứ mình cần, còn tình cảm nào khác không?”
“Ha.” Anh khẽ cười rồi nói: “Quả thật không nên có.”
Anh buông tôi ra, cởi áo khoác, đi vào phòng tắm.
Tôi liếc sang chiếc áo khoác đặt trên sofa, lúc nãy khi anh ôm tôi, tôi chạm vào bên trong thì cảm thấy có một khẩu súng.
Tôi vén chăn xuống giường, chậm rãi bước về phía sofa.
Chiếc áo khoác gió màu đen ấy là tôi mua cho anh.
Lúc đó là ngày Đông chí năm kia, tôi đi mua sắm cùng Thư Dư, tiện tay mua cho anh một chiếc.
Hình như anh khá thích mặc, ba ngày lại đem giặt một lần, trừ lúc giặt, hầu như chỉ mặc mỗi chiếc này, từ Đông chí năm đó đến tận bây giờ.
Mặc suốt hai năm.
Tôi bước chậm lại gần, luồn tay vào túi áo, cẩn thận móc thứ bên trong ra.
Ngoài khẩu súng, còn có một vật nhỏ, tôi lấy ra nhìn là một chiếc USB.
Tiếng nước trong phòng tắm vẫn rào rào chảy, bình thường anh tắm mất chừng năm phút nhưng hôm nay bị thương, theo thói quen, anh sẽ tự xử lý vết thương ở trong đó.
Tôi đoán nhanh nhất anh cũng cần mười phút.
Chiếc máy tính đối diện, chưa đến mười bước chân.
Tôi cần mở máy trong khoảng năm phút, kiểm tra USB rồi đặt lại vào túi áo anh, giả vờ như không có gì và nằm lại giường…
Đây là một việc vô cùng mạo hiểm.
Thậm chí có khi còn liều lĩnh hơn cả việc rút súng chĩa thẳng vào đầu anh và bóp cò.
Nhưng tôi vẫn làm.
Tim đập thình thịch, ngay khoảnh khắc tiếng nước dừng lại, tôi lập tức gập máy, trả USB về chỗ cũ.
Nhưng anh ra quá nhanh, tôi không kịp quay lại giường.
“Sao lại xuống đây?” Anh nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt dừng ở bàn tay phải đang nắm chặt của tôi.
“Em dậy đi vệ sinh.” Tôi giả vờ thản nhiên, bước ngang qua anh, đẩy cửa vào nhà tắm.
Vào trong, tôi ngồi xuống bồn cầu, bịt miệng để không bật khóc thành tiếng.
Cánh tay tôi run không kiểm soát, tim cũng run rẩy dữ dội.
Đoạn video trong USB vừa rồi như xé nát trái tim vốn đã chai sạn của tôi, máu văng tung tóe, đau đến mức tôi gần như nghẹt thở.
Chị gái tôi, giống hệt những cô gái trong đoạn quay lén ấy, nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, bị người ta rạch từng nhát, lấy đi những thứ hữu dụng, cuối cùng vứt xác xuống sông lớn.
Những cô gái ấy còn thảm hơn chị tôi, vì cuối cùng ngay cả một cơ thể nguyên vẹn cũng không giữ được, gia đình mãi mãi không thể tiễn đưa lần cuối, thậm chí có người thân hoàn toàn không biết họ còn sống hay đã chết.
Càng không biết họ từng phải chịu những cực hình như thế.
Còn những kẻ giàu có quyền lực thì phì phèo thuốc lá, cười lớn, lâng lâng khoái cảm, nhìn họ thoi thóp ngay trước mắt.
Video đó là quay lén và người quay lén đã phải chịu cực hình còn tàn khốc hơn.
Người quay lén ấy, tôi biết.
Tôi vẫn nhớ rõ ba năm trước, khi tôi đến nhận thi thể chị gái, có một anh cảnh sát với gương mặt hiền hòa đã an ủi tôi: “Tin chúng tôi, chúng tôi sẽ trả lại công bằng cho chị cô.”
Một tháng sau khi chị mất, tôi tìm gặp anh cảnh sát đó, nói rằng cái chết của chị không phải tai nạn, trước đây chị từng gặp một tay săn người mẫu muốn ký hợp đồng và anh ta có vấn đề.
Lúc đó tôi nói với họ, tôi muốn tìm kẻ săn người mẫu ấy, tôi phải báo thù cho chị.
Anh cảnh sát đó bảo chuyện này rất nguy hiểm, hãy để cảnh sát lo.
Tôi nghĩ, cảnh sát vốn chẳng muốn quan tâm đến cái chết của chị, họ chỉ đang tìm cách né tránh, vậy nên tôi đã tự lén đến đây.
Nhưng tôi không hề biết, để tìm ra sự thật, họ đã trả giá nhiều đến vậy.
Dường như đoạn video này là quay riêng cho tôi xem.
Có lẽ anh muốn cho tôi thấy kết cục thảm khốc của một gián điệp bị bắt.
Anh đang cảnh cáo tôi, hãy ngoan ngoãn ở bên anh, đừng có hai lòng, nếu không sẽ như kẻ quay lén kia, sống không bằng chết, ngay cả cái chết cũng là thứ xa xỉ.
Giới này còn bẩn thỉu hơn tôi tưởng.
Thủ đoạn của Phó Khinh Châu cũng tàn nhẫn hơn tôi nghĩ!
10
Nằm bên cạnh Phó Khinh Châu, tôi từng muốn rút súng bắn chết anh không biết bao nhiêu lần.
Nhưng tôi không dám, vì biết rõ mình không đủ khả năng.
Tôi cũng hiểu, có lẽ Phó Khinh Châu không phải kẻ đứng đầu mọi chuyện này, trên anh hoặc bên cạnh anh hẳn vẫn còn những ông trùm khác.
Sáng hôm sau, khi lướt Weibo tôi thấy từ khóa đỏ rực ở top 1 hot search, viết: # Cố Tử Dịch tự sát #
Tôi sững lại hai giây rồi nhanh chóng bấm vào xem.
Thấy thông cáo từ phòng làm việc của Cố Tử Dịch, xác nhận anh ta đã nhảy lầu tự sát tại căn hộ của mình.
Bên dưới có cư dân mạng bình luận, nói rằng khi chết anh ta không mảnh vải che thân, nghi là phê thuốc suốt đêm, đầu óc mơ hồ rồi lao xuống.
Tất nhiên cũng có không ít thuyết âm mưu, bảo rằng anh ta đã đụng phải người không nên đụng.
“Sao vậy?” Phó Khinh Châu từ phòng tắm bước ra, thấy mặt mày tôi khó coi thì hỏi.
“Cố Tử Dịch… chết rồi…” Tôi lẩm bẩm.
“Ừ, anh ta đáng chết ngàn lần.” Ánh mắt Phó Khinh Châu hơi lạnh, giọng thản nhiên, như thể chỉ là một con ruồi hay con kiến vừa chết.
Anh chậm rãi bước tới, ngồi xuống bên mép giường, lấy điện thoại khỏi tay tôi: “Đừng xem mấy thứ này nữa, dậy ăn sáng đi.”
“Tại sao anh ta lại chết đột ngột như thế?” Tôi hỏi.
Anh ta không thể tự sát, tuyệt đối không thể.
“Vì có người muốn anh ta chết.” Phó Khinh Châu xoa đầu tôi: "Chuyện này không phải chuyện em nên nghĩ, đừng nghĩ nữa.”
Người muốn Cố Tử Dịch chết là anh sao?
Tim tôi run dữ dội.
Tôi hít sâu một hơi, ngẩng đầu hỏi Phó Khinh Châu: “Thư Dư vẫn bình an, đúng không?”
Tôi rất cần anh cho mình một liều trấn an.
“Cô ấy vẫn ổn, tôi đảm bảo với em.”
“Vậy thì tốt, chị ấy không sao là được.”
Có lời đảm bảo của Phó Khinh Châu, tôi như vừa uống một viên thuốc an thần.
Vì tôi biết chuyện này anh không cần phải lừa tôi.
Anh không cho tôi gặp Thư Dư, rất có thể là vì tình trạng của cô ấy không tốt.
Vài ngày sau đó, Phó Khinh Châu lấy lý do dưỡng thương, gác hết công việc để ở lại biệt thự.
Lúc anh không có ở nhà, sẽ có một cô giúp việc chuyên nấu ăn đến lo cơm nước cho tôi nhưng mỗi khi anh về, cô ấy sẽ không xuất hiện.
Hai ngày nay, cơm đều là anh nấu.
Trước đây tôi thường đổi món cho anh nhưng giờ tôi phát hiện anh lại đổi món cho tôi.
Tôi chưa từng nói cho anh biết mình thích ăn gì, vậy mà trên bàn lúc nào cũng có món tôi ưa thích hoặc nói đúng hơn, hầu như toàn là món tôi thích.
Cả khẩu vị cũng vừa vặn đúng kiểu tôi thích hơi cay.
“Diệp Noãn Noãn cũng thích ăn cay, đúng không?” Khi hỏi câu này, tôi thấy rõ bàn tay đang cầm đũa của anh khẽ khựng lại.
Chỉ mất vài giây, anh lập tức khôi phục vẻ bình thường, gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát tôi, giọng trầm thấp vang lên: “Ừ, cô ấy thích ăn cay.”
Nghe nói, Diệp Noãn Noãn là điều cấm kỵ của Phó Khinh Châu, không ai dám nhắc tên cô ấy trước mặt anh.
Nhưng anh không biết, ba chữ ấy cũng là chiếc gai đâm sâu trong tim tôi, mỗi lần nhắc đến đều đau buốt tận xương tủy, kéo cả máu thịt theo.
“Sau đó thì sao?” Tôi tiếp tục hỏi anh, cố làm giọng mình nghe như chỉ là tò mò hóng chuyện.
Tôi giấu không cho anh thấy tay cầm đũa của mình đã run đến mức gần như không giữ nổi.
“Sau đó cô ấy rời đi.” Anh lạnh nhạt đáp.
“Đi đâu?” Tôi lại hỏi.
“Không biết.”
Nói dối!
Giọng anh đã lộ chút mất kiên nhẫn, tôi đành ngừng truy hỏi, chuyển đề tài: “Hôm nay bò nhúng nước ngon thật, thịt mềm mà đậm vị, mai anh làm lại cho em được không?”
“Được.” Anh đáp rồi đặt đũa xuống, nói thêm: “Ngon thì ăn nhiều vào, tôi lên lầu làm chút việc, em thu dọn bát đũa nhé.”
“Được.”
Tôi khẽ gật đầu, tiếp tục giả vờ bình thản ăn cơm nhưng khi anh đứng dậy rời đi, tay tôi run lên, đặt đũa xuống.
Đợi đến khi bóng dáng anh khuất hẳn ở đầu cầu thang, tôi không nhịn được nữa che miệng bật khóc không thành tiếng.
Chị tôi chết thảm như vậy, sao anh có thể không biết.
Sao có thể không biết chứ?
Hai ngày tiếp theo, anh bắt đầu bận rộn.
Anh không đến công ty, cũng không ghé câu lạc bộ, hầu hết thời gian đều ở trong thư phòng, chỉ trưa và tối mới ra sớm để nấu cơm cho tôi.
Sáng ngày thứ ba, sau bữa sáng, anh đưa cho tôi một tấm thẻ rồi nói: “Sức khỏe em gần như hồi phục rồi, ra ngoài dạo phố đi, hôm nay trời đẹp.”
Ba năm nay anh vẫn luôn nuôi tôi nhưng không hoàn toàn hạn chế tự do của tôi, ra ngoài ăn uống, mua sắm, xem phim, anh đều cho phép, tất nhiên là trong phạm vi giám sát của anh.
Nhưng tôi hiếm khi ra ngoài, chỉ khi Thư Dư tìm đến thì tôi mới đi, vì lúc đó có thể trò chuyện với cô ấy ở nơi công cộng.
Giờ thì hễ tôi nhắc đến Thư Dư là anh lại lảng sang chuyện khác, nói cô ấy đang dưỡng bệnh trong bệnh viện, không cho tôi đến gặp.
Hiện tại cũng vậy, tôi nói mình không muốn đi mua sắm, chỉ muốn gặp Thư Dư.
“Để Đường Xán đi cùng em, ngoan, nghe lời.”
Đường Xán là nữ vệ sĩ duy nhất bên cạnh anh.
Nghe vậy, tôi biết chắc hôm nay không thoát được vụ đi dạo phố.
“Đưa cô ấy đi mua sắm, xem phim, thư giãn một chút, ăn tối xong rồi hãy về.” Anh đưa thẻ cho Đường Xán.
Anh đẩy tôi ra ngoài, rất có thể là vì có ai đó sắp đến và tôi không được phép ở đó.