Kết Thúc - Chương 4

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

7.
Trời vừa hửng sáng, Phó Khinh Châu trở về.
Nghe tiếng xe, tôi gắng chịu cơn đau nhức khắp người, chống tay đứng dậy khỏi ghế salon.
Tôi vội vàng chạy ra cửa đón anh nhưng vì quá vội mà ngã nhào xuống đất.
Anh bước nhanh tới, bế tôi dậy khỏi nền: “Gấp gáp như vậy làm gì? Chẳng phải tôi đã về rồi sao.”
Không biết có phải ảo giác không nhưng tôi lại nghe thấy trong giọng anh vương chút xót xa.
“Thư Dư đâu?” Tôi ngẩng đầu hỏi.
“Tôi bận rộn cả đêm, em lại chỉ lo cho cô ấy? Hạ Vi Lương, sao trước đây tôi lại không nhận ra em chẳng có chút lương tâm nào.” Giọng anh xen chút bất đắc dĩ rồi lại cười mỉa: “Cũng đúng thôi, đến khách của tôi em còn dám bán đứng vì cô ấy thì còn trông mong gì vào lòng tốt của em.”
Anh vốn rất hiếm khi nói với tôi bằng giọng điệu này, cũng hiếm khi nói nhiều như vậy.
Có lẽ anh biết chuyện hôm nay đã khiến tôi tổn thương quá sâu nên mới cố tỏ ra mềm mỏng hơn thường lệ.
“Thư Dư đâu?” Tôi lại hỏi.
“Cô ấy không sao, đã đưa về bệnh viện.” Nghe vậy, tảng đá đè nặng trong lòng tôi mới được gỡ xuống.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy hoàn toàn không sao.
Không tận mắt nhìn thấy cô ấy, tôi tuyệt đối không tin là cô ấy vẫn nguyên vẹn.
Hay nói đúng hơn, trong mắt người khác, chỉ cần còn một hơi thở thì tức là không sao, họ hoàn toàn không để tâm đến việc cô ấy đã chịu bao nhiêu tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần.
“Em muốn đi gặp chị ấy.” Tôi vùng vẫy muốn thoát khỏi người anh.
Anh ôm chặt tôi, không cho tôi đi.
Anh nói: “Trời còn chưa sáng, bây giờ em qua đó cũng chỉ quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi mà thôi.”
“Em chỉ qua xem thôi, sẽ không làm phiền đến cô ấy.” Tôi đoán là khi rơi vào tay đám người kia, chắc chắn Thư Dư đã chịu không ít khổ sở, tôi chỉ muốn ở bên cô ấy.
Nói xong câu đó, tôi lập tức cảm thấy hơi thở bên cạnh lạnh đi vài phần.
“Lên lầu nghỉ trước, để hôm khác rồi hãy đi. Hửm?” Dù anh dùng giọng điệu hỏi han nhưng từng chữ từng lời đều là mệnh lệnh.
Anh không muốn để tôi đi, tôi hoàn toàn không thể gặp được Thư Dư.
Giờ Thư Dư chưa rõ sống chết, tôi không thể chọc giận Phó Khinh Châu.
Tôi đáp: “Được.”
Tôi khàn giọng, khẽ gật đầu, thân thể nhẹ bẫng tựa vào lòng anh, vì phẫn nộ mà móng tay bấm sâu vào da thịt nhưng tôi lại chẳng thấy đau đớn chút nào.
“Ngoan vậy mới đúng.” Anh đưa tay xoa nhẹ tóc tôi rồi bế tôi đi lên phòng ngủ trên lầu.
Anh thích những cô gái ngoan ngoãn, ngay từ đầu tôi đã biết điều đó.
Nên suốt ba năm nay, anh nói gì tôi đều nghe nấy, chưa từng trái lời, chưa từng nói một chữ “không” trước mặt anh.
Nhưng cũng chính vì vậy, tin tức hữu ích mà tôi có được từ anh ít đến đáng thương.
Anh chuẩn bị riêng cho tôi một căn hộ, vị trí rất hẻo lánh, ngoài anh và Thư Dư ra thì không ai khác từng đến đó.
Bây giờ trải qua một loạt ồn ào, tôi được chuyển vào ở biệt thự của anh như ý muốn.
Nhưng những thứ này là Thư Dư đổi bằng nửa cái mạng của mình.
Thực ra, tôi không phải hoàn toàn không có chuẩn bị.
Tôi đã tìm được một phần chứng cứ, ít nhất có thể chứng minh rằng mười mấy nam minh tinh kia không chỉ là bê bối thông thường mà chuyện phạm pháp họ làm cũng chẳng ít, còn câu lạc bộ giải trí của anh cũng không chỉ là câu lạc bộ bình thường. Dù những chứng cứ này chưa đủ trực tiếp và rất dễ bị bác bỏ nhưng ít ra có thể khiến dư luận chú ý, buộc các cơ quan liên quan phải vào cuộc điều tra.
Tôi nghĩ, nếu hôm nay anh xử lý tôi ngay tại chỗ thì ngày mai những phi vụ bẩn thỉu anh điều hành cũng sẽ bị phơi bày theo.
Có điều, những thứ này chỉ là phần nổi của tảng băng mà thôi, nếu không đến mức bất đắc dĩ, đương nhiên tôi sẽ không chọn vạch trần ngay lúc này.
Nhưng bây giờ Thư Dư đã thay tôi chịu phạt.
Ánh mắt cuối cùng mà cô ấy nhìn tôi, rõ ràng đang nói: Cô đi trước đi, sau này vẫn còn nhiều cơ hội.
Nhưng, tôi còn có cơ hội sao?
Nếu cơ hội này là đổi bằng mạng của Thư Dư thì nó thật sự có đáng không?
8
Đang ngủ mơ màng, tôi cảm giác có một đôi tay đang lướt trên cơ thể mình, lành lạnh và dễ chịu.
Khẽ mở mắt, tôi thấy Phó Khinh Châu đang giúp tôi bôi thuốc.
Ánh đèn bàn màu cam ấm không quá sáng, tôi không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh, cũng không biết anh bôi thuốc cho tôi với tâm trạng thế nào.
Những vết thương này là anh ban cho tôi.
Anh có áy náy chút nào không?
Chắc là không đâu.
Năm đó chị tôi chết thảm, anh vẫn có thể quay đầu đưa tôi về nhà, đủ để chứng minh anh lạnh lùng đến mức nào.
Nhưng khi đó có nhiều cô gái được đào tạo như thế, tại sao anh lại chọn trúng tôi ngay từ ánh nhìn đầu tiên?
Tôi đã suy nghĩ điều này suốt ba năm nhưng vẫn không hiểu.
Không biết đã ngủ bao lâu, tỉnh dậy mới phát hiện ngoài trời nắng rực rỡ.
Mùa mưa ẩm ướt ở phương Nam, hiếm khi có được thời tiết đẹp thế này.
Thấy tôi tỉnh, Phó Khinh Châu đang làm việc ở bàn đối diện đặt laptop xuống, bước lại gần, khẽ hỏi: “Tỉnh rồi?”
Anh đặt tay lên trán tôi, chốc lát mới nói: “Hết sốt rồi, cơ thể còn khó chịu không?”
Giọng điệu quan tâm ấy khiến tôi thoáng thấy không quen.
Trong ấn tượng, Phó Khinh Châu chưa từng dùng giọng nói dịu dàng như vậy để hỏi han tôi.
Mà cũng không phải là chưa từng quan tâm.
Tôi nhớ có lần chúng tôi ra biển, tôi lao xuống nước suýt chết đuối, anh nhảy xuống cứu tôi lên, hôm sau tôi bị sốt, sốt liền ba ngày, mỗi ngày anh đều đút cháo, cho uống thuốc, hỏi tôi đầu còn đau không.
Nhưng giọng điệu khi đó cũng không dịu dàng đến thế.
Có lẽ dịu dàng không phải từ anh mà là từ ánh nắng xuyên qua màn cửa rọi vào.
“Em không sao.” Vừa mở miệng, giọng tôi đã khàn đặc, như vỏ cây bị mài mòn.
“Tôi nấu cháo rồi, dậy ăn chút đi.” Vẫn là giọng ra lệnh, tôi định nói không đói, không muốn ăn.
Nhưng nghĩ đến việc anh thích những cô gái ngoan ngoãn, tôi đành đè nén sự khó chịu, ngồi dậy từ trên giường.
Tôi vốn nghĩ người như Phó Khinh Châu hẳn là mười ngón tay không dính nước xuân, làm ăn lớn như vậy, giàu có như vậy, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, sao có thể tự nấu ăn được.
Nhưng khi anh bưng ra một bát cháo nóng hổi từ bếp, đút tôi ăn hết từng thìa rồi trêu hỏi: “Ngon không? Tôi ninh suốt một tiếng mới xong đấy.”
“Anh tự nấu à?” Tôi không giấu nổi ngạc nhiên.
“Ừ.”
Không ngờ anh còn biết nấu ăn, nếu là ngày thường thì có lẽ tôi sẽ trêu anh vài câu hoặc nịnh đôi lời, nhưng bây giờ tôi thật sự không còn sức.
“Hồi nhỏ bố mẹ bận, gửi tôi cho dì chăm, dì mất rồi, tôi phải tự sống, thế nên học được cách nấu ăn.” Hiếm khi nghe anh kể chuyện thời nhỏ.
“Ồ.”
“Muốn nữa không? Tôi múc thêm cho.”
“Không cần.” Nhìn nét mặt anh có chút nhiệt tình, tôi hơi ngẩn người.
Vị tổng giám đốc Phó quyết đoán, vô tình trong miệng người ngoài, dường như không phải là người trước mặt tôi lúc này.
Nhưng người hôm qua đã ném tôi cho đám đàn ông kia mặc họ làm gì thì làm, lại chính là anh.
“Vậy uống chút nước đi.” Anh đưa cho tôi ly nước ấm đã rót sẵn.
Tôi bưng lên uống một hơi cạn rồi hỏi: “Em có thể đi thăm Thư Dư không?”
Vừa dứt lời, tôi thấy gương mặt vốn mang vài phần dịu dàng của anh lại bị băng lạnh phủ lên.
Anh không thích tôi nhắc đến Thư Dư, trước đây cũng vậy, chỉ cần cô ấy đến thăm tôi, anh sẽ lạnh nhạt hơn thường ngày.
Tôi nhớ có lần, tôi và Thư Dư đi dạo phố cả buổi chiều, về nhà thì thấy anh rất khó chịu, trừng phạt tôi nặng nề suốt tối hôm đó, hôm sau suýt không xuống nổi giường.
Tôi không dám hỏi vì sao anh không thích Thư Dư.
Trước kia không dám, giờ cũng không dám.
Tôi chỉ có thể giả vờ không biết, như vậy mới có cơ hội gặp Thư Dư, vì một khi tôi hỏi, anh có thể thuận tay tước đi cơ hội ấy.
Anh không trả lời câu hỏi của tôi, không nói có cũng chẳng nói không, chỉ đưa tôi chiếc iPad, nói: “Mấy ngày tới cứ ở đây nghỉ ngơi, rảnh thì xem phim, lát nữa tôi bảo người chuyển hết đồ của em sang đây, từ nay em ở luôn chỗ này.”
Vì sao anh không cho tôi đi thăm Thư Dư?
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác bất an.
Tôi không dám nghĩ sâu hơn.
 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo