6
Khi Phó Khinh Châu bước vào, cơ thể tôi đã không còn bao nhiêu hơi sức nhưng vẫn cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng tát anh một cái.
Đây là lần đầu tiên tôi không màng đến hậu quả mà đối đầu trực diện với anh.
Trước đây đừng nói đến việc đánh anh, ngay cả việc nói chuyện tôi đều phải cẩn thận dè dặt từng li từng tí sợ chọc phải vảy ngược của anh.
"Phó Khinh Châu anh là đồ khốn nạn!"
Sau khi bị tôi tát anh cũng không phản ứng lại chỉ dùng đôi mắt lạnh lùng thâm trầm nhìn tôi chằm chằm.
Không biết qua bao lâu anh nhếch khoé miệng nở nụ cười, nụ cười này khiến thân thế tôi cảm nhận được một cỗ lệ khí chôn sâu trong cốt tuỷ tràn ra ngoài.
Tôi cho rằng anh sẽ đánh mình, nhưng anh không làm như vậy thay vào đó anh giơ tay chạm vào tóc tôi, rồi liếc mắt xuống nhìn bàn tay vừa bị người khác giẫm lên mấy cái đến mực tím tái của tôi.
Anh nói với tôi: “Sau này hãy ngoan ngoãn một chút, được chứ?"
Anh tiến lại gần hôn tôi, tôi trực tiếp cắn mạnh vào môi anh lần này so với lần trước bị anh cắn càng mạnh hơn.
"Anh biết rõ chuyện này là do tôi làm, tại sao lại phải gọi Thư Dư đến?" Mắt tôi đỏ ửng khàn giọng hỏi.
Chắc chắn anh đã sắp xếp từ sớm để Thư Dư đến nhận tội, anh trói tôi đến đây chỉ để dạy cho tôi một bài học, để cho tôi biết kết quả của việc bán đứng anh thê thảm như thế nào.
Tôi không biết đây rốt cuộc là cược thắng hay thua nữa.
Anh sẽ không để tôi đi tiếp những người đó cũng không để những người đó có nửa điểm chạm vào tôi.
Thế nhưng anh lại đưa Thư Dư đến đây, việc này so với việc trực tiếp bị những người kia giày vò tra tấn còn đau khổ hơn.
"Tại sao? Anh mau nói chuyện đi!” Tôi giơ tay đánh anh, sau khi đánh mấy cái tôi nhận ra rằng cứ tiếp tục như vậy không được, tôi lập tức vừa khóc vừa cầu xin anh “Phó Khinh Châu em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, về sau em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, anh giúp em cứu Thư Dư được không?"
"Cầu xin anh, cầu xin anh cứu Thư Dư.”
"Thư Dư mới làm phẫu thuật không lâu, sức khoẻ vẫn còn suy yếu đưa chị ấy cho họ, chị ấy sẽ không còn mạng..."
"Chị ấy sẽ chết.”
Cô ấy sẽ giống như chị gái tôi, mang theo cơ thể không trọn vẹn cuối cùng thống khổ rời bỏ thế giới này.
Tôi không muốn như vậy...
"Em sai rồi, em thật sự biết sai rồi..."
Mặc kệ tôi cầu xin Phó Khinh Châu như thế nào anh đề thờ ơ mặc kệ.
Anh ôm chặt tôi vào lòng nhẹ nhàng vỗ về: "Ngoan, đừng làm loạn nữa.”
"Phó Khinh Châu nếu như Thu Dư có chuyện gì cả đời này em sẽ không tha thứ cho anh!" Khi tôi nói những lời này tôi có thể cảm nhận được cơ thể anh cứng nhắc trong giây lát.
Nhưng rất nhanh anh lại khôi phục như bình thường, cúi xuống hôn lên trán tôi nói với người ở bên cạnh: "Đưa cô ấy về Quan Lan Uyển nghỉ ngơi đi.”
"Vâng.”
Quan Lan Uyển là căn biệt thự nơi anh ở, nghe nói đó là nơi anh sống từ nhỏ và chưa bao giờ đưa bất kỳ người phụ nữ nào đến đó.
Đương nhiên trước đây tôi cũng chưa từng được ở đó.
Có người từng nói với tôi ở đó ẩn giấu những thứ mà anh rất không muốn để người khác biết.
Mục đích của tôi xem như đã đạt được rồi, nhưng nếu dùng mạng của Thư Dư để đối lấy tôi thà rằng không có còn hơn.
"Không được, em không muốn quay về, em muốn đi tìm Thư Dư!" Sự phản kháng của tôi rõ ràng là không có tác dụng, việc mà anh quyết định chưa bao giờ vì tôi từ chối mà thay đổi.
"Hạ Vi Lương em muốn Trần Thư Dư sống thì hãy ngoan ngoãn quay về nghỉ ngơi đi!" Quai hàm anh căng chặt, đường nét cứng ngắc nghiêm nghị giống như thanh đao.
Sau khi nghiêm túc nhìn tôi vài giây anh lại thay đổi ngữ khí nhẹ nhàng nói với tôi: "Ngoan, em về trước đi.”
Tôi không còn sự lựa chọn nào khác.
Vì không muốn tiếp tục chọc tức anh, cũng như vì để Thư Dư bớt đau khổ có thể sống sót bước ra khỏi căn phòng đó, tôi chỉ đành hít một hơi thật sâu, cố gắng đè xuống vẻ giận giữ trong lòng.
Quỳ gối trên sofa cầu xin anh: "Phó Khinh Châu về sau em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, anh hãy cứu Thư Dư ra khỏi đó được không?”
Cô ấy đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ rồi, tôi thật sự không còn cách nào nhìn cô ấy lại xảy ra chuyện nữa.
"Được.”
Phó Khinh Châu gật đầu đồng ý.
Niềm hy vọng trong lòng tôi lập tức trỗi dậy.
Bởi vì chỉ cần việc anh đã đồng ý thì nhất định sẽ làm được.
Anh là một doanh nhân có chữ tín.
Người của Phó Khinh Châu đưa tôi đến căn biệt thự nhỏ nơi anh thường sống.
Tuy nói là biệt thự nhỏ nhưng so với những căn biệt thự bình thường thì to hơn rất nhiều.
Xe dừng ở trong sân, vừa xuống xe một mùi hương thơm quen thuộc xộc vào mũi.
Nhìn về phía trước, phát hiện trong sân trồng toàn là hoa dành dành.
Sắp đến mùa hoa nở, hoa dành dành trong sân đang kết nụ.
Hoa dành dành là loài hoa mà chị tôi thích nhất, cũng là loài hoa mà tôi yêu thích.
[Sau khi bước vào giới giải trí, chị sẽ nỗ lực kiếm tiền đợi sau khi em tốt nghiệp chúng ta sẽ mua một căn biệt thự thật to, trong sân sẽ trồng thật nhiều hoa dành dành như vậy khi hạ chí đến cả ngôi nhà sẽ tràn ngập hương thơm của hoa.]
Chị gái đã không giữ lời, chị ấy không đợi đến khi tôi tốt nghiệp, cũng không đợi khi hạ chí đến hoa dành dành nở rộ.
Vào mùa đông chị ấy đã ở trong giá lạnh vĩnh viễn, không thể nhìn thấy những bông hoa rực rỡ nở rộ từ những nụ hoa đã được nuôi dưỡng suốt mùa đông.