Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
3
“Em tự lo cho bản thân mình đi.”
Phó Khinh Châu bỏ lại một câu này rồi rời đi, rời đi rất gấp gáp.
Anh đi ra ngoài đứng sang một bên nhận điện thoại, tôi nghe được anh nói với đầu bên kia rằng: “Tôi sẽ cho họ một lời giải thích thỏa đáng.”
tôi không biết anh sẽ cho đối phương một lời giải thích thỏa đáng thế nào, nhưng tôi nghĩ, tôi sẽ sớm bị anh xử lý.
“Tôi chỉ thích cưng chiều người phụ nữ nghe lời, một khi tôi phát hiện ra em hai lòng, hẳn là em biết mình sẽ có kết cục gì rồi chứ?”
Ba năm trước lúc anh đưa tôi về nhà cũng có nói như vậy.
Tôi còn thật sự gật đầu trả lời: “Em sẽ nghe lời, ngài Phó cứ yên tâm.”
Đến này là ba năm rồi, tôi xác thực rất nghe lời.
Ban ngày chăm sóc cuộc sống hàng ngày của anh, làm những món anh thích ăn, buổi tối thì biến hóa đa dạng lấy lòng anh.
Ba năm nay, tôi bước từng bước một đến gần cuộc sống của anh, cũng từng bước trở thành kiểu con gái mà anh thích.
Anh bộn bề nhiều việc, thực ra lúc mới bắt đầu anh cũng không thường xuyên tới nơi này, một tháng nhiều lắm là ba bốn lần. Sau này nhờ vào sự nỗ lực không ngừng của tôi, số lần anh quay lại cũng nhiều hơn, thậm chí thỉnh thoảng còn nghỉ ngơi ở nhà cùng tôi.
Nếu có thời gian cũng sẽ đi ra ngoài cùng tôi một lát, đi tới thành phố ven biển hóng gió và ăn hải sản, đi đến thành phố phía tây để ngắm hoàng hôn lúc 9 giờ tối…
Mấy người phụ nữ từng gặp qua tôi không một ai là không hâm mộ tôi trở thành người phụ nữ của anh, hơn nữa còn là người ở lại bên cạnh lâu nhất.
Lâu tới mức những người này còn từng nghĩ đến tôi có thể từ gà rừng biến thành phượng hoàng, nghĩ rằng cả đời này anh chỉ nhận định một người là tôi.
Vào đêm khuya ngủ bên cạnh anh, tôi mới hiểu được là bản thân may mắn, liếc mắt một cái được anh nhìn trúng rồi đưa về.
Đối với tôi không một khắc nào quên, năm đó chị gái của tôi cũng từng ngủ bên cạnh anh như vậy.
Nhưng cuối cùng thì sao?
Chị ấy có kết cục gì…
“Hiện tại thích thì sao chứ? Chẳng phải trước kia Diệp Noãn Noãn chị ấy cũng được tổng giám đốc Phó cưng chiều rất nhiều nhưng không phải cuối cùng vẫn rơi vào kết cục như vậy sao.”
“Đúng vậy, cho nên con người không thể tham lam, một khi có dã tâm thì sớm muộn cũng sẽ bị đàn ông ruồng bỏ.”
“Gà rừng chính là gà rừng, làm thế nào cũng không biến thành phượng hoàng được đâu?”
Diệp Noãn Noãn là chị gái cô.
Đã nuôi cô từ nhỏ đến lớn, người chị ruột đã đưa cô vào trường đại học danh tiếng.
4
Sau khi Phó Khinh Châu rời đi, tôi co rúc vào một góc trên ghế sofa cơ thể không ngừng run rẩy suy nghĩ xem tiếp theo nên làm sao bây giờ.
Thật ra tôi hoàn toàn có thời gian để chạy trốn ra nước ngoài hoặc đến một ngôi làng nhỏ hẻo lánh sinh sống, chắc hẳn anh sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian và công sức để đi tìm tôi.
Nhưng tôi đi rồi, Thư Dư phải làm sao bây giờ?
Tôi đi rồi, ai sẽ báo thù cho chị tôi đây?
Những cô gái còn lại ai có thể cứu họ đây?
Nhưng nếu tôi ở lại, tôi có thể sẽ trở thành người thứ hai giống như chị mình.
Không biết qua bao lâu, tôi từ từ đứng dậy khỏi sofa đi vào phòng tắm dùng nước ấm xối lên người để cơ thể trở nên ấm áp hơn.
Những lúc như thế này giữ cơ thể khỏe mạnh là sự lựa chọn sáng suốt nhất.
Nhưng trời không chiều lòng người, tôi vẫn bị cảm rồi.
Tôi cảm thấy cơ thể bay bổng đầu choáng váng.
Tôi thậm chí còn nghĩ, nếu tôi cứ chết đi như thế này có phải tôi sẽ được giải thoát không?
Nhưng nếu đúng là như vậy thì tôi còn mặt mũi nào để gặp mặt chị gái mình nữa.
Khi cửa chính bị người khác đá văng tôi nằm trên giường không ngừng phát run tự hỏi rốt cuộc nên tạm sống tiếp hay là ích kỷ rời khỏi thế giới này.
Tuy nhiên họ căn bản không cho tôi nhiều thời gian để lựa chọn.
Rất nhanh, tôi bị mấy người đàn ông hung hãn trói vào một căn phòng tối.
Bọn họ lấy một bộ quần áo ném cho tôi, lạnh lùng nói: "Thay đi".
Tôi sụt sịt nước mũi, cắn môi hỏi: "Phó Khinh Châu ở đâu? Tôi muốn gặp anh ấy."
"Ông đây bảo cô mặc vào." Một tên cầm đầu không kiên nhẫn tiến tới muốn đánh tôi, người ở xung quanh lập tức ngăn anh ta lại: "Anh Hải đừng động thủ, cô ta mà bị thương thì đêm nay sẽ vô ích."
"Mau mặc vào cho ông đây." Người đàn ông lớn tiếng lặp lại những lời vừa nói.
Bàn tay tôi không ngừng run rẩy cầm lấy bộ quần áo.
Đây không phải là quần áo bình thường bởi vì căn bản không thể che được bao nhiêu.
Vì để lấy lòng Phó Khinh Châu tôi cũng từng chuẩn bị loại quần áo như vậy nhưng anh không thích cho nên từ trước đến nay tôi chưa từng mặc qua.
[Hạ Vi Lương, khi đi theo tôi hãy coi mình là một người phụ nữ bình thường, em với họ không giống nhau, tôi cũng không thích như vậy.]
Nhưng bây giờ tôi đã chạm vào điểm mấu chốt của anh nên anh chọn ném tôi quay trở về trong cái mương hôi hám.
Tôi không thể ngang ngược cố gắng kìm chế nước mắt cởi quần áo trên người xuống mặc bộ quần áo kia vào.
Bởi vì tôi hiểu rất rõ nếu như tôi không tự mình thay thì cuối cùng cũng sẽ bị họ ép buộc mặc vào.
Sau khi thay xong quần áo, họ đưa tôi vào trong hội sở.
Nhìn thấy sự xuất hiện của tôi, những người phụ nữ từng đố kỵ với tôi đều lộ ra ánh mắt khinh thường. Tất nhiên, hầu hết đều vui sướng khi nhìn người khác gặp hoạ, vẫn còn một số ít nhìn tôi với ánh mắt đồng cảm.
"Tôi đã nói rồi mà, rồi sẽ chơi chán thôi."
"Cô không biết gì à? Cô ta động vào điểm mấu chốt của tổng giám đốc Phó."
"Cô ta thật sự cho rằng bản thân mình leo lên giường của tổng giám đốc Phó thì sẽ trở thành bà Phó chắc? Vậy mà lại có gan làm ra loại chuyện như vậy, thật là thảm hại.”
"Nghe nói là bởi vì Trần Thư Dư ... Cô ta bị mất nhiều máu trong lần sinh non vừa rồi chỉ còn lại nửa cái mạng ... Ôi cũng là một người phụ nữ đáng thương.”
...
Đôi khi tôi cảm thấy rất tò mò, rõ ràng họ ở trong vũng bùn này vì sao vẫn còn có lòng dạ thảnh thơi nói chuyện này với người khác.
Không phải tất cả mọi người đều gọi nơi đây là vũng bùn lầy, vẫn còn có người coi nơi này là nơi kiếm tiền.
5
Rất nhanh tôi bị đưa vào trong một căn phòng bao, họ mở cửa của phòng bao ra trực tiếp ném tôi vào bên trong.
Sau khi bị ném vào bên trong, tôi nhìn thấy chính chủ Cố Tử Dịch người bị tôi vạch trần sự thật, anh ta ngậm điếu thuốc nhìn tôi với ánh mắt đầy hận thù.
Hơn nữa ngồi bên cạnh anh ta còn có mấy người nổi tiếng bị liên luỵ, vài người trong số họ đều là những ngôi sao nổi tiếng gần đây.
Ngoài ra cũng có một số người không nổi tiếng lắm đang ngồi ở bên cạnh.
Đồng thời ngồi bên cạnh anh ta còn có Phó Khinh Châu.
Thì ra là đang ở đây đợi tôi.
Tôi ngước mắt nhìn Phó Khinh Châu, sau khi bắt gặp ánh mắt của tôi ánh mắt anh nhanh chóng rời đi, ngay sau đó đứng lên khỏi sofa nói với bọn họ: "Người đã đưa đến, mấy người cứ tuỳ ý."
Ý của tùy ý chính là chỉ cần không chết thì làm gì cũng được.
Trong lòng tôi khựng lại một chút.
Cùng với lời nói vừa chấm dứt của Phó Khinh Châu, Cố Tử Dịch là tên cầm đầu đứng dậy đầu tiên đi thẳng đến bên cạnh tôi anh ta cúi người nắm lấy cằm của tôi, sau khi tát tôi một cái anh ta nghiến răng giận dữ nhìn tôi: "Bóc trần tôi? Con mẹ nó cô lấy lá gan đấy từ đâu vậy?"
Anh ta ra tay rất nặng, ngay lập tức tôi cảm thấy trong mũi có chất lỏng chảy ra ngoài hình như là máu mũi.
Tôi muốn nâng tay lau vết máu kết quả trên mặt lại bị một cái tát nữa.
"Fuck con m* m*y con đ*! Sao cô dám vạch trần tôi! Xem ông đây có làm chết cô không!"
Khi cái tát thứ ba của anh ta sắp giáng xuống, Phó Khinh Châu đã đi đến bên cạnh dơ tay nắm lấy cổ tay anh ta, tôi nghe thấy âm thanh lạnh lùng như mọi khi của Phó Khinh Châu: "Đừng đánh vào mặt nếu bị thương sau này sẽ không đáng giá."
Những lời này giống như một con dao sắc bén đâm vào trong ngực tôi khiến máu chảy đầm đìa không có chỗ nào là không đau cả.
Ba năm cố gắng cũng không thể khiến anh có một chút lưu luyến nào đối với tôi.
Tôi không cam tâm, theo bản năng đưa tay nắm lấy ống quấn của anh, hơi ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Tôi ôm một tia hy vọng, hy vọng rằng anh sẽ đưa tôi đi nhưng anh không hề làm như vậy.
Ngay cả nhìn tôi một cái anh cũng không thèm, trực tiếp đá tay tôi ra sải bước lớn rời đi.
Trong thời khắc đó tôi biết mình xong đời rồi.
"Rầm" một tiếng cánh cửa của phòng bao bị đóng lại, tiếp theo sau đó là cái tát mạnh hơn rơi xuống người tôi.
Họ đem bộ quần áo vốn dĩ không thể che được cơ thể của tôi xé nát, thậm chí hận không thể đem tôi xé thành từng mảnh.
"Đừng mà...cầu xin các người." Mong muốn sống xót theo bản năng khiến tôi mở miệng cầu xin sự tha thứ.
"Còn tưởng rằng cô có bản lĩnh lớn như nào xem ra cũng chỉ có như vậy.”
"Quỳ xuống cầu xin chúng tôi đi..."
…
Hoàn toàn thất vọng là như thế nào, hôm nay tôi xem như là hiểu rõ rồi.
Do tôi quá ngây thơ khi cho rằng những chuyện này bị vạch trần thì ít nhất họ cũng sẽ bị giáng một đòn chí mạng.
Hình như không có…
Số tiền họ kiếm được trong những năm qua đủ để họ có thể sống thoải mái về sau.
Mà người như vậy cho dù có bị giới giải trí phong sát cũng không có nghĩa là hoàn toàn rơi đài.
Ngay khi tôi cho rằng bản thân chỉ có thể dùng mạng sống để chống lại chúng, thì cánh cửa thuỷ tinh phòng bao bất ngờ bị đẩy ra.
Tiếng mở cửa khiến động tác của họ phải dừng lại.
Tất cả mọi người đều ngoảnh đầu nhìn về phía cửa.
Không ai có thể biết được, khi đó tôi mong chờ nhìn thấy bóng dáng cao lớn đó sẽ xuất hiện ở cửa nhiều đến mức nào.
Nhưng đã không xuất hiện.
Người đứng ở ngoài cửa không phải là Phó Khinh Châu, thay vào đó người mặc bộ quần áo mỏng manh sắc mặt tái nhợt chính là Thư Dư.
"Ảnh là do tôi chụp cũng là do tôi đưa ảnh cho giới truyền thông xin các người hãy bỏ qua cho cô ấy.”
Thư Dư vừa mới làm phẫu thuật chưa được vài ngày, thân thể còn chưa hoàn toàn hồi phục toàn bộ, khuôn mặt đều xanh xao không có một chút huyết sắc nào trông vô cùng nhợt nhạt yếu ớt không có một chút tinh thần nào.
Thân hình mảnh khảnh đó dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thư Dư nước mắt của tôi bỗng chốc rơi xuống.
Làm như thế nào cũng không kìm chế được.
"Không phải cô ấy." Tôi vừa khóc vừa lắc đầu quát Thư Dư: "Trần Thư Dư cái gì cậu cũng không làm tại sao lại muốn gánh tội giúp tôi chứ"?
"Cậu cút đi cho tôi chuyện này không liên quan gì đến cậu!"
Tôi hét lên với Thư Dư nhưng cô ấy vẫn thờ ơ nhấc chân từng bước từng bước đi vào bên trong.
Tôi cố gắng giãy giụa muốn đẩy cô ấy ra nhưng hai tay tôi đều bị người khác giữ chặt cơ thể, bị giam cần không thể động đậy được ngoài liều mạng giãy giụa chỉ khiến bản thân thêm đau khổ ra thì chẳng có tác dụng gì cả.
Vì sao cô ấy lại muốn đi qua đây, tại sao?
Cô ấy chậm rãi bước đến trước mặt Cố Tử Dịch cầm lấy điện thoại của mình đưa đến trước mặt anh ta nói: "Ảnh là do tôi gửi đi, không tin thì anh có thể kiểm tra điện thoại của tôi có lưu lại ảnh gốc.”
"Cô ấy với các người không thù không oán không nhất thiết phải vạch trần anh nhưng tôi hận anh tận xương tuỷ, hận không thể khiến anh thân bại danh liệt, hận đến nỗi ước gì anh có thể chết đi!"
Cô ấy nghiến răng nghiến lợi căm phẫn nói ra hai câu cuối cùng, thanh âm không lớn nhưng ngữ khí lạnh lùng trần ngập hận ý.
"Ha ha ha... Hoá ra là như vậy.” Cố Tử Dịch cười vô cùng ngạo nghễ anh ta kéo Thư Dư qua để cô ấy ngồi lên chân anh ta.
"Không....không phải như vậy.” Tôi vươn tay nắm chặt lấy tay cô ấy: "Thư Dư đừng mà...."
Cô ấy cúi xuống liếc tôi một cái âm thanh thốt ra rất nhẹ nhàng nhưng lại đanh thép: "Đi mau!"
Không!
Tôi không thể đi được!
Nhưng cuối cùng tôi vẫn đi ra ngoài.
Người của Phó Khinh Châu đi vào kéo tôi ra ngoài.
Vì thể diện, họ vẫn đem khăn tắm vào che kín thân thể tôi.
"Không phải Thư Dư là do tôi làm việc đó không liên quan đến Thư Dư.”
Cho dù tôi có cố gắng la hét thế nào đi chăng nữa cũng chẳng có ai để ý đến lời tôi nói.
Trơ mắt nhìn cánh cửa thuỷ tinh lại lần nữa đóng lại, lòng tôi như tro tàn loại cảm giác tuyệt vọng này giống với cảm giác năm đó khi biết tin chị gái mình qua đời.
Bất lực, tuyệt vọng, tự trách... Tất cả những cảm xúc tiêu cực bắt đầu bén rễ trong cơ thể, cứng rắn xé nát trái tim tôi, lo lắng đến nỗi đau thấu xương.
Vì sao? Vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Không phải do Thư Dư, tất cả mọi chuyện không hề liên quan đến cô ấy.
Cô ấy vừa mới phẫu thuật cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục làm sao có thể chịu đựng được sự giày vò tra tấn của họ.
Thà rằng người bên trong bị họ chà đạp giày xéo là tôi, cũng không muốn Thư Dư thay tôi chịu tội như vậy.
Tôi nắm chặt tay nắm cửa nhất quyết không chịu rời đi, họ gỡ từng ngón tay tôi ra, lôi tôi đến một căn phòng bao khác.