Kết Thúc - Chương 10

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/20lZmHuXey

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Ngoại truyện: Phó Khinh Châu
Tôi biết, mình không xứng để yêu cô ấy.
Nhưng tôi đã yêu mất rồi.
Ba năm trước, lần đầu gặp cô ấy, ấn tượng của tôi không sâu lắm, dung mạo không quá xinh đẹp, nhiều nhất chỉ tính là thanh tú nhưng đôi mắt đào hoa kia khiến người ta phải kinh ngạc, sáng rực như vì sao sáng nhất trên trời.
“Cô tên gì?”
“Hạ Vi Lương.”
“Tôi chỉ nuông chiều phụ nữ biết nghe lời, một khi tôi phát hiện cô hai lòng, chắc cô biết hậu quả thế nào chứ?”
“Tôi sẽ nghe lời, anh Phó cứ yên tâm.” Giọng cô ấy rất nghiêm túc, ánh mắt cũng chân thành, chân thành đến mức tôi suýt quên mất thân phận của cô ấy, định tin tưởng cô ấy.
Nhưng thực ra, khi nhìn hồ sơ của cô ấy, tôi đã biết cô ấy có mục đích.
Thế mà tôi vẫn để cô ấy ở lại bên mình.
Một con nhóc thôi, tôi không cho rằng cô ấy có khả năng gây ra chuyện gì, huống chi là lúc nào cô ấy cũng bị tôi giám sát.
Diễn xuất của cô ấy quả thực rất giỏi, suốt ba năm vẫn luôn tỏ ra ngoan ngoãn, ngoan ngoãn đến mức khiến tôi cảm thấy cô ấy chính là bạn gái mình.
Thực ra cô ấy rất dễ vui hay nói cách khác, cô ấy rất giỏi giả vờ vui, mỗi lần mua cho cô ấy chút đồ ngon hoặc được dẫn ra ngoài chơi, cô ấy đều vui như một đứa trẻ ngây thơ chẳng biết sự đời.
Tôi thích sự ngây thơ và thuần khiết ấy, dù là giả.
Nếu có thể lựa chọn, thậm chí tôi mong mình được sinh ra trong một gia đình bình thường chứ không phải nhà họ Phó, tôi mong cha mình là một nhân viên văn phòng bình thường, dù bận rộn không có thời gian ở bên tôi cũng được, dù không yêu tôi cũng được.
Chỉ cần ông ta không buôn ma túy, chỉ cần ông ta không phạm pháp.
Tôi chưa từng nói với ai, Phó Thành không phải anh ruột tôi, chúng tôi là anh em cùng cha khác mẹ.
Mẹ tôi từng ngây thơ và lương thiện như cô ấy, đáng tiếc lại bị Phó Chấn Thiên hủy hoại. Sau khi hủy hoại mẹ tôi, ông ta còn muốn hủy hoại tôi.
Ông ta không thích tôi, chỉ thích đứa con trai cả Phó Thành, vì Phó Thành nghe lời ông ta, mới mười lăm tuổi đã theo ông ta lăn lộn trong giới này, vàng, cờ bạc, ma túy, từ nhỏ anh ta đều đã nhúng tay vào.
Khi biết hai cha con họ hại chết mẹ tôi, tôi đã quyết tâm, một ngày nào đó phải báo thù cho mẹ.
Đã dính máu trên tay thì không thể thoát khỏi giới này nên tôi chỉ còn cách từ bỏ giãy giụa, ngoan ngoãn gia nhập.
Khi tôi bắt đầu cướp mối làm ăn của Phó Thành, cuối cùng Phó Chấn Thiên cũng liếc nhìn tôi thêm vài lần.
Về sau tôi càng quá quắt, Phó Chấn Thiên sợ rồi.
Ông ta thấy tôi không còn bị khống chế thì bắt đầu uy hiếp, thậm chí muốn giết tôi.
Mà khi xưa ông ta ép tôi gia nhập giới này, sao không nghĩ đến việc giết quách tôi cho xong?
Giờ muốn giết tôi, quá muộn rồi.
Sau đó, cô con gái cưng của Phó Thành mắc bệnh tim, cô ta lại thuộc nhóm máu hiếm, trên toàn thế giới vốn đã ít người cùng nhóm máu, mà cho dù máu hợp, tim có thể hoàn toàn tương thích lại càng hiếm hoi.
Vì con gái mình, anh ta vừa buôn ma túy vừa bắt đầu làm ăn buôn bán nội tạng.
Diệp Noãn Noãn chính là cô gái xui xẻo có cùng nhóm máu với con gái anh ta, còn tôi không muốn để anh ta được như ý.
Vì thế, tôi cướp mối làm ăn của anh ta, lại còn nhanh tay đưa Diệp Noãn Noãn về bên mình trước khi bọn họ bắt được cô ấy.
Bên ngoài, tôi nói cô ấy là người phụ nữ của mình.
Phó Thành không dám động đến cô ấy.
Diệp Noãn Noãn rất cảm kích tôi, coi tôi là tri kỷ, suốt một năm nay, cô ấy đối xử với tôi như một người bạn.
Cô ấy thích vẽ, trên gác mái tầng ba có tất cả tác phẩm của cô ấy trong suốt một năm, sau khi cô ấy chết, tôi đã cất giữ.
Chuyện cô ấy nói nhiều nhất là về em gái mình nhưng cô ấy chưa từng vẽ em gái, song dù chưa từng vẽ, cuối cùng tôi vẫn biết em gái cô ấy trông thế nào.
Giống hệt lời cô ấy miêu tả: Rất đáng yêu, rất xinh đẹp, rất ngây thơ.
Cô ấy nói em gái học giỏi, rất hiểu chuyện, rất thích ăn, cũng rất thích hoa dành dành...
Cô ấy nói muốn cố gắng kiếm tiền, để em gái được học đại học, sau này ở trong một ngôi nhà lớn trồng đầy hoa dành dành.
Ban đầu tôi thực sự coi cô ấy là công cụ để mặc cả với Phó Thành, dù sao ai cũng biết Phó Thành coi con gái như báu vật, mọi người cũng nghĩ Diệp Noãn Noãn là báu vật của tôi.
Về sau, cô ấy ở bên tôi càng lâu, tôi càng không muốn cô ấy chết.
Hôm giao dịch với Phó Thành, rõ ràng tôi đã cho người bảo vệ cô ấy, vậy mà cô ấy vẫn chết, thi thể bị ném xuống sông, người của tôi không vớt được, nghe nói cuối cùng bị cảnh sát tìm thấy rồi đưa về nhà.
Tôi hận bản thân không bảo vệ được cô ấy.
Vì vậy, khi gặp em gái cô ấy là Hạ Vi Lương, ý nghĩ đầu tiên của tôi là phải bảo vệ cô ấy thật tốt.
Tôi mừng vì cô ấy rơi vào địa bàn của tôi, nếu tới chỗ Phó Thành thì chắc đã mất mạng từ lâu.
Ban đầu tôi chỉ coi cô ấy như em gái, không định làm gì nhưng cô ấy lại hiểu lầm rằng tôi đưa cô ấy về là vì có ý khác.
Nhưng khi ở bên cô ấy, tôi luôn có thể tạm rời khỏi vòng tròn của mình, như thể mình chỉ là một chàng trai bình thường.
Dù tôi biết, cô ấy đang giả vờ.
Khi cô ấy thẳng thừng tung scandal của một nam minh tinh, tôi đã biết mình không nhìn nhầm người, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ ra tay.
Chỉ là cô gái ngốc ấy không hiểu, phơi bày một minh tinh thôi thì có thể gây ra sóng gió lớn đến thế nào.
Nhưng điều đó khiến tôi mừng rằng cô ấy không phải người của cảnh sát, nếu không, dù có thích đến mấy tôi cũng sẽ không giữ cô ấy lại.
Nhưng cô ấy không biết, nam minh tinh kia có chống lưng, hơn nữa còn là kẻ khá khó đối phó, tuy đúng là tôi có ý định trừ khử anh ta nhưng vốn không định ra tay sớm như vậy.
Để phạt cô ấy một chút, tôi giao cô ấy cho mấy nam minh tinh kia, tất nhiên không đời nào tôi để những kẻ ghê tởm đó chạm vào cô ấy.
Nhưng họ đã đánh cô ấy và tôi không lập tức ngăn cản.
Bởi khi đó tôi vẫn nghĩ, đối với tôi cô ấy cũng chỉ là một cô gái nhỏ bình thường mà thôi.
Có loại đàn bà nào tôi chưa từng gặp?
Cô ấy có gì đặc biệt chứ.
Nhưng khi tôi bước ra khỏi cửa phòng, nghe đám đàn ông bên trong lớn tiếng sỉ nhục cô ấy, thậm chí còn muốn ra tay hủy hoại cô ấy, tôi cảm thấy tim mình như bị xé toạc, đau nhói, tiếng khóc của cô ấy, nước mắt của cô ấy tựa như axit sunfuric, từng giọt đều xuyên thủng lớp vỏ lạnh cứng, ăn mòn đến chỗ mềm nhất bên trong tôi.
Lúc này tôi mới chắc chắn, cô ấy khác hẳn mọi người, có lẽ tôi đã yêu cô ấy mất rồi.
Thật ra là Trần Thư Dư tự tìm đến tôi, cô ta nói mình bị ung thư, sống không được bao lâu nữa, còn bảo nếu tôi muốn trừng phạt Hạ Vi Lương thì để cô ta thay thế.
Chẳng phải quá hợp ý tôi sao? Tất nhiên tôi sẽ không từ chối.
Vì thế sau khi trừng phạt cô ấy, tôi để Trần Thư Dư thay thế cô ấy.
Nhưng tôi không ngờ, trong lòng cô ấy, Trần Thư Dư lại quan trọng đến thế.
Có điều tôi nghĩ, chuyện này chẳng đáng gì, chỉ cần cô ấy còn sống, còn ở bên tôi, những thứ khác đều không quan trọng.
Đợi lô hàng này xuất đi, tôi định sẽ rửa tay gác kiếm bỏ tối theo sáng, ma túy hại người, buôn người lại càng táng tận lương tâm, không chỉ vì cô ấy, tôi vốn đã muốn thoát ra từ lâu.
Cô ấy tưởng tôi không gặp ác mộng nhưng thực ra mỗi đêm tôi ngủ rất ít, nhiều nhất cũng chỉ ba tiếng.
Kẻ thù của tôi quá nhiều, vừa là đối thủ cạnh tranh, vừa là những người từng bị tôi hại, lại còn có cả cảnh sát chính nghĩa, tất cả đều muốn lấy mạng tôi.
Tôi không muốn giải thích quá nhiều cho bản thân, bị ép đến bước này, lựa chọn cuối cùng vẫn là ở mình.
Tôi đã nghĩ, sau khi giao dịch lần này kết thúc, tôi sẽ nói rõ chuyện của chị cô ấy cho cô ấy biết.
Nhà họ Phó đã bị giải quyết triệt để, đợi thương vụ xong, tôi sẽ tìm người xử lý luôn Phó Thành, như vậy sẽ không còn ai uy hiếp được địa vị của tôi, cũng không ai có thể làm tổn thương cô ấy.
Nhưng không ngờ, người mà tôi tin tưởng nhất, một kẻ là cảnh sát nằm vùng, kẻ còn lại kia là người của Phó Thành.
Khi Phó Thành gọi điện đến, nói cô ấy đang ở trong tay chúng, tôi hận chính mình, hận vì bao nhiêu năm qua không đủ bản lĩnh, đến cả Phó Thành cũng chưa diệt được.
Phó Thành cho tôi hai mươi phút, vì anh ta tính chuẩn thời gian, hai mươi phút trước, tôi buộc phải có mặt tại hiện trường để giao dịch.
Nhưng tôi chưa kịp đợi giao dịch kết thúc trong hai mươi phút ấy thì cảnh sát đã tới.
Thật ra, cảnh sát cũng chẳng dễ gì bắt được tôi, vì mỗi thương vụ, chúng tôi đều chuẩn bị đường lui.
Có lẽ ông trời không cho tôi cơ hội rửa tay, ngay cả đường lui cũng bị chặn sạch.
Cô ấy nói đúng: Ánh sáng chính nghĩa có thể đến muộn nhưng sẽ không bao giờ vắng mặt.
Khi cô ấy cầm dao mổ đâm thẳng vào ngực tôi, tôi lại thấy, với mình, thực ra đó là sự giải thoát.
Nhưng cô gái ngốc của tôi, chắc cô ấy không biết, tôi mặc áo chống đạn, với sức của cô ấy thì đến lớp ngoài của áo cũng chẳng thể đâm thủng.
Cô gái ngốc của tôi, cô ấy thích mùa hè, thích hoa dành dành, thích những vì sao, thích dải ngân hà…
Tôi từng hứa sẽ đưa cô ấy đi xem cực quang nhưng cô ấy lại chẳng kịp đợi, dù vốn dĩ tôi biết câu cô ấy nói muốn cùng tôi ngắm cực quang không xuất phát từ đáy lòng.
Tôi biết, cô ấy không hề yêu tôi.
Cô ấy nói, nếu có kiếp sau, mong sẽ không gặp lại tôi nữa.
Tôi đáp: Ừ.
Thực ra, đó chẳng phải suy nghĩ thật của tôi.
Tôi nghĩ: Nếu có kiếp sau, tôi vẫn mong được gặp lại cô ấy, mong rằng khi gặp lại thì tôi chỉ là một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Mong đôi tay tôi sạch sẽ, không vương chút máu tanh nào.
Hoàn.
 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo