Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
#Văn_án
Đi theo anh ba năm, tôi cá là anh cũng có chút thích tôi nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ cuối cùng tôi đã cá cược sai rồi.
Anh cho người mặc quần áo giúp tôi, rồi ném tôi cho người từng bắt nạt chị gái của tôi: “Người đã được đưa tới, các người làm gì thì làm.”
Làm gì thì làm ý là chỉ cần không chết làm gì cũng được.
Cuối cùng tôi chết thật rồi, anh lại hối hận.
1.
Tôi tên là Hạ Vi Lương, ba năm trước ở trên đường tôi nhận được danh thiếp từ một người tự xưng ‘Người tìm kiếm tài năng’, nói tôi có dáng người và khuôn mặt đẹp có thể thử làm người mẫu đồ họa cho họ, một ngày có thể kiếm được vài trăm đến hơn một ngàn tệ.
Tôi không do dự mà cầm lấy danh thiếp.
Bởi vì năm đó, chị gái của tôi đã bị họ lừa như vậy.
Tôi muốn trả thù cho chị gái!
Vào trong rồi tôi mới phát hiện ra thực tế là họ giả vờ mở một lớp đào tạo mời các giáo viên lễ nghi chuyên nghiệp đến đào tạo.
Tất nhiên, những cô gái được đào tạo xong cũng không được đưa tới các công ty người mẫu chính quy hoặc tiến vào giới giải trí, mà đưa một số đến nơi không muốn cho người khác biết.
Một số ở trong nước, thậm chí còn đưa một số lượng lớn người ra nước ngoài đến nơi hỗn loạn nhất ở miền bắc Myanmar.
Tôi may mắn hơn những cô gái kia một chút, tôi mới kết thúc lớp đào tạo đã được ông chủ lớn Phó Khinh Châu ở phía sau dẫn đi rồi.
Từ đó trở đi, tôi đi theo anh.
Ba mẹ mất sớm, chỉ còn tôi và chị gái sống nương tựa vào nhau, chị gái hơn tôi năm tuổi sau khi tốt nghiệp cấp 2 thì đi làm, hỗ trợ tôi thi vào một trường đại học nổi tiếng.
Chị ấy lớn lên xinh đẹp và có tính cách tốt.
Bảy năm trước, chị ấy vui vẻ đi theo tôi nói bản thân được người tìm kiếm tài năng nhìn trúng, có thể tiến vào giới giải trí kiếm được rất nhiều tiền, muốn tôi cố gắng học tập chăm chỉ để thi vào một trường đại học tốt. Sau khi tốt nghiệp đại học có thể đi học nghiên cứu sinh, thậm chí còn khích lệ tôi thi tiến sĩ nói sau này muốn lợi dụng hào quang tiến sĩ của em gái.
Tôi vui vẻ ôm chị gái nói: “Chờ chị gái em trở thành đại minh tinh thì em cũng muốn lợi dụng hào quang của chị.”
Nhưng không ai trong chúng tôi biết người được gọi là người tìm kiếm tài năng này hoàn toàn không phải người tìm kiếm tài năng chân chính, chị ấy mong đợi được tiến vào giới giải trí trở thành đại minh tinh, thực ra là bị kéo vào một cái vực sâu không đáy.
Gần một tháng sau khi chị gái qua đời, tôi mới biết chị ấy đã mất.
Lúc đó, tôi cảm giác như bầu trời sụp xuống.
Sau này trong lúc vô tình đọc được cuốn nhật ký nặng nề và tràn đầy tuyệt vọng của chị ấy, suy nghĩ duy nhất của tôi là: Tôi muốn trả thù cho chị gái, cho dù phải trả giá bằng sinh mạng cũng muốn bắt những kẻ từng tổn thương chị gái của tôi phải trả giá đắt thật thê thảm!
Cho nên tôi chủ động gia nhập vào cái vòng luẩn quẩn này.
Tôi muốn biết chị gái khi còn sống đến cùng đã phải chịu đựng sự ngược đãi vô nhân đạo như thế nào.
Sau ba năm ẩn núp, người bạn thân nhất của tôi là Trần Thư Dư bởi vì băng huyết khi mang thai suýt nữa mất mạng, làm cô ấy mang thai chính là những người đó. Trong cuốn nhật ký của chị gái tôi đã từng ghi chép lại tên các ngôi sao nổi tiếng đấy.
Không thể nhịn được nữa, tôi dứt khoát gửi mấy bức ảnh chụp lén họ làm việc phi pháp cho giới truyền thông, để cho nam diễn viên nổi tiếng kia thành công sập phòng.
Ngay khi anh ta bị lộ, hơn chục người nổi tiếng thường xuyên đi chơi cùng anh ta cũng bị tìm hiểu nguồn gốc lộ hết ra.
Làm xong việc này, tôi trốn ở trong nhà cả ngày, tôi muốn xem Phó Khinh Châu có thái độ thế nào với chuyện này.
Đi theo anh ba năm, vì anh luôn có trạng thái cảnh giác và lòng phòng bị quá mạnh mẽ nên tôi thu được rất ít thông tin.
Tôi đoán, anh hoài nghi về thân phận của tôi.
Mà cách làm ‘rất không khôn ngoan’ của tôi chỉ để xua tan sự hoài nghi của anh về tôi, dù sao một người có suy nghĩ muốn làm chuyện lớn sao có thể ngu ngốc đến mức thiếu kiên nhẫn như vậy được. Bởi vì chị em tốt mang thai nên tung tin về việc mấy ngôi sao lớn sống phóng túng nhỉ?
Đây là một canh bạc lớn.
Tôi không muốn thua.
2.
Khi Phó Khinh Châu trở về, tôi đang tắm bên trong phòng tắm mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng vào thời khắc nghe thấy anh dùng lực đá văng cánh cửa phòng tắm, khiến tim tôi không khỏi run lên.
Không đợi tôi kịp tắt nước, anh nhanh chóng bước đến, vặn nước về mức nhiệt độ thấp nhất, dọc theo đỉnh đầu tôi đổ xuống.
Nước lạnh đến mức khiến da đầu tôi tê dại, trong nháy mắt ý thức chợt thanh tỉnh.
"Đã tỉnh táo chưa?" Dứt lời anh tắt nước, nắm tóc tôi lôi ra khỏi phòng tắm.
Tôi loạng choạng bước ra khỏi phòng tắm bị anh kéo đầu đi như một con rối gỗ, sau đó bị anh ném mạnh lên sofa.
Anh không nói lời nào cơ thể nghiêng về phía trước giam cầm tôi trên sofa, ánh mắt lạnh lẽo không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào tôi giống như muốn nhìn thấu bên trong tôi.
"Hạ Vi Lương! Có phải tôi đã quá dung tung cho em rồi phải không?" Anh cúi xuống cắn lên môi của tôi giống như một con sói lớn muốn ăn tôi vào bụng.
Cắn một hồi anh mới buông tôi ra, lại nắm tóc của tôi khiến tôi phải ngửa mặt lên đối diện với anh.
Bốn mắt nhìn nhau dưới ánh đèn màu cam ấm áp tôi có thể nhìn thấy rõ sự tức giận rực cháy trong ánh mắt của anh.
Dáng vẻ tức giận của anh có hơi đáng sợ.
"Hửm? Nói đi!" Anh lại gầm lên một tiếng, sự kiên nhẫn của anh gần như về con số âm.
Đến khi anh buông tay ra, tôi kéo lấy tấm thảm che đi cơ thể trần trụi của bản thân, bình tĩnh nói: "Em không có gì để nói cả."
Việc này là do tôi làm.
Tôi là người đã phơi bày những tấm ảnh bằng chứng đó cho truyền thông để họ phát tán ra ngoài thành công làm cho những minh tinh nổi tiếng đấy bị sập phòng.
Nhưng như vậy vĩnh viễn không đủ!
Tôi sờ lên môi chỗ bị Phó Khinh Châu cắn, lau vết máu lên thảm sau đó mới ngẩng đầu nhìn Phó Khinh Châu cười nói: “Chỉ là vài người nổi tiếng ngã ngựa mà đã tức giận như vậy sao?"
Tất nhiên anh sẽ tức giận vì danh tiếng của anh sẽ bị ảnh hưởng.
Đây là những thứ chỉ có người trong nội bộ mới biết đột nhiên rơi vào tay giới truyền thông sự uy tín của anh chắc chắn sẽ bị giảm xuống.
"Tại sao, hử?" Giọng nói của anh đã bình tĩnh hơn một chút nhưng ánh mắt lại càng u ám:“Em hỏi ông đây vì sao ư?"
Anh dường như đang đợi một câu trả lời hợp lý từ tôi.
Một lý do để bào chữa cho chính mình.
"Thư Dư có thai rồi." Tôi quay mặt đi cố gắng không để anh nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt và những giọt nước mắt có thể rơi bất cứ lúc nào của mình.
Trong cái vòng luẩn quẩn này việc có thai thật ra rất bình thường.
Đổi lại là người khác tôi không dám chắc Phó Khinh Châu sẽ dễ dàng tha cho mình như vậy nhưng Thư Dư là người bạn thân nhất của tôi.
Anh biết rõ đối với tôi Thư Dư quan trọng như thế nào.
"Cô ấy vì sảy thai mà băng huyết phải cắt bỏ tử cung suýt chút nữa đã mất mạng." Cuối cùng nước mắt không kiềm chế được từng giọt từ khoé mắt rơi xuống.
Khi nói đến đây tôi không dám nhìn vào ánh mắt của Phó Khinh Châu, thật ra tôi cũng không thể bảo đảm Phó Khinh Châu sẽ vì cái lý do này mà dễ dàng bỏ qua cho tôi.
Tôi đang đánh cược.
Nếu cược thắng, tôi có thể sẽ thành công trong việc trả thù cho chị gái tôi, cho cả Thư Vũ và những người khác nhưng một khi cược thua...
Kết cục của tôi sẽ giống như họ.
Thậm chí còn thê thảm hơn so với họ.
Nhưng tôi không còn biện pháp nào cả, tôi không thể ngồi yên chờ chết được tôi nhất định phải tìm cách khiến anh xóa tan đi những nghi ngờ về tôi, tôi nhất định phải đến nơi anh thường sống chỉ có như vậy mới có thể lấy được tài liệu có ích.
Phó Khinh Châu kéo tôi lại buộc tôi phải nhìn thẳng vào anh.
"Cho dù là như vậy... Em cũng không nên đưa việc này cho giới truyền thông." Anh gằn từng chữ một vừa phải nhưng giọng điệu vừa trầm lại lạnh lẽo giống như được phát ra từ trong hầm băng.
Anh siết chặt khuôn mặt tôi giống như muốn bóp nát.
"Bằng không thì sao? Anh có giải quyết không? Em đã từng nói với anh, Thư Dư là người bạn thân nhất của em, em xem cô ấy như chị gái ruột của mình nhưng anh có từng để ý không?"
Tôi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt thâm thuý của anh trong đầu đột nhiên xuất hiện cảnh tượng thi thể của chị gái mình.
Lần cuối cùng khi nhìn thấy chị ấy, khắp người chị ấy đều là vết thương không có chỗ nào lành lặn, tay bị chặt đứt thậm chí trái tim cũng bị lấy đi rồi
Trước khi bước vào vòng luẩn quẩn này tôi không thể nào tưởng tượng được rốt cuộc chị ấy đã phải trải qua những gì.
Sau này tôi mới biết cái vòng tròn luẩn quẩn này lại dơ bẩn như vậy bọn họ xem con người như hàng hóa, coi thường pháp luật làm ăn tàn nhẫn không có tình người tiền kiếm được đều là những tờ tiền dơ bẩn nhất.
Nhưng hiện tại Thư Dư cũng đang phải chịu nỗi đau giống như chị gái của tôi.
Nghĩ đến đây tôi đau lòng đến mức không dám thở, bởi vì thứ tôi đang hít vào dường như không phải không khí mà là vạn mũi kim đâm vào trong ngực tôi, khiến máu chảy đầm đìa không chỗ nào là không đau.
Tôi ngẩng đầu nhìn Phó Khinh Châu nhìn kẻ trước mắt chính là tên đầu sỏ đã hại chết chị gái tôi, hận đến mức không thể xé vụn từng lớp áo mũ chỉnh tề giả dối của anh xuống.
Anh làm hại chị gái tôi như thế, hại biết bao nhiêu chàng trai cô gái thậm chí làm hại đến biết bao nhiêu gia đình mà anh vẫn có thế điềm nhiên như không có việc gì, mà vui vẻ tiệc tùng thậm chí còn có thể mở rộng địa bàn kinh doanh?
"Đó là một con người, một người sống sờ sờ trước mắt tại sao một người tốt lại bị họ ức hiếp như vậy, tại sao mạng sống của chúng tôi lại rẻ mạt như vậy!"
Bởi vì chúng tôi là mục tiêu được họ nhắm đến sao?
Tôi rất hận, rất hận bản thân năng lực quả nhỏ bé yếu ớt ngoài khiến vài người nổi tiếng sập phòng ra những việc khác đều không làm được gì cả.
Phó Khinh Châu ra tăng lực trên tay siết chặt hơn vài phần: “Ồ, tại sao…”
Anh nở nụ cười lạnh: “Em nói xem tại sao? Em có tư cách gì để hỏi tại sao?"
"Hạ Vi Lương, tôi đã quá nuông chiều em rồi phải không? Mới để em làm ra loại chuyện này, mới để em dùng khẩu khí này chất vấn tôi.”
Phó Khinh Châu tức giận, hậu quả khi anh tức giận quả thực rất đáng sợ.
Tôi nghĩ có lẽ tôi đã thua cuộc rồi.
Tôi cho rằng anh đưa tôi về chiều chuộng 3 năm là do anh có chút thích tôi. Nhưng sự thật là không.
Anh là một doanh nhân cấp cao muốn loại phụ nữ nào mà không có, làm sao có thể thích một người bình thường không đáng kể như tôi chứ?
Cho dù có, với một chút thích này làm sao có thể so với việc đạt được lợi ích trên thương trường được.