Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
11
Sau ngày hôm đó, giữa tôi và Cao An đã có rất nhiều thay đổi.
Ví dụ như chúng tôi sẽ ngồi chung một chiếc ghế sofa để chia sẻ những video hài hước hoặc những câu văn vui nhộn mà cả hai bắt gặp.
Khi thiếu một đôi đũa, chúng tôi sẽ dùng chung mà chẳng ai chê bai gì ai.
Cùng ăn một quả táo, một quả lê, thậm chí uống chung một ly nước.
Ngay cả những tiếp xúc cơ thể mà trước đây tôi không thể chấp nhận, giờ cũng dường như trở thành điều bình thường.
Tôi cúi đầu nhìn chân Cao An đang áp sát lấy đùi mình, qua lớp quần tôi vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm nóng của anh ấy, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ — không chán ghét, mà dường như còn rất vui sướng.
“Lâm Nghị? Lâm Nghị?” Cao An nhìn tôi đầy lo lắng. “Sao thế, thấy không khỏe à?”
Bà ngoại thì lo đến sốt ruột: “Có phải mấy ngày nay con mệt quá không? Bà đã khỏi rồi, con với Cao An về nhà nghỉ ngơi đi.”
Tôi lắc đầu: “Không sao, con chỉ đang nghĩ vài chuyện, nghĩ hơi nhập tâm một chút thôi.”
Buổi chiều, khi Cao An đang họp trực tuyến, tôi một mình đi mua cơm.
Thế nhưng, trên đường về tôi lại gặp phải người mà mình không muốn gặp, Dư Kiều Kiều.
Bà ta nhìn thấy tôi, liền huơ tay như gọi chó con, miệng còn phát ra mấy tiếng “chụt chụt chụt”.
Tôi thực sự rất mệt, không muốn để ý đến bà ta, nhưng bà ta có hàng ngàn cách để hành hạ tôi.
Tôi bước đến: “Gọi tôi có chuyện gì?”
Bà ta cười cười: “Tôi sắp đi ăn tôm hùm với mấy chị em, đã gặp rồi thì cậu đến bóc vỏ tôm giúp chúng tôi đi.”
Tôi biết bà ta sẽ không cho tôi từ chối, đành phải gật đầu: “Được.”
Gọi đến cả trăm con tôm hùm, tôi bóc đến mức đầu ngón tay rớm máu, vậy mà Dư Kiều Kiều vẫn không cho tôi dừng lại, bóc xong thịt cũng chẳng ăn.
Tay tôi bê bết máu, Dư Kiều Kiều mặt đầy ghét bỏ, cau mày: “Cậu đi rửa tay đi, ghê chết đi được, rửa sạch rồi quay lại bóc tiếp.”
Rửa tay xong, tôi tiện nhắn tin trả lời Cao An, người vừa hỏi tôi đang ở đâu, sau đó quay lại tiếp tục bóc tôm.
Nhưng tôi vừa mới bóc được một con thì đã bị ai đó kéo mạnh dậy khỏi ghế.
Quay đầu nhìn lại là Cao An. Anh ấy nhìn bàn tay tôi đang chảy máu không ngừng, sắc mặt u ám đáng sợ.
Anh ấy lạnh giọng hỏi: “Em đang làm cái gì vậy?”
Vẻ mặt anh ấy hơi đáng sợ, tôi rụt rè đáp: “Bóc tôm…”
Lúc này, Dư Kiều Kiều bỗng mở miệng: “Tôi mới làm móng nên không tiện bóc tôm, nên nhờ Lâm Nghị giúp.”
Cao An bật cười lạnh: “Bà đúng là to gan thật đấy, dám sai người của tôi đi bóc tôm cho bà? Hay là bà muốn tôi đích thân bóc cho luôn?”
Ai mà dám để tổng giám đốc tập đoàn Cao thị phục vụ chứ, có khác nào tự đào mộ cho sự nghiệp của mình?
Đám chị em của Dư Kiều Kiều sợ đến tái mét mặt.
Còn Dư Kiều Kiều, dựa vào việc mình là mẹ vợ của Cao An, vẫn còn lên mặt: “Cái đó cũng… không phải là không thể.”
Cao An cười lạnh một tiếng: “Xem ra chuyện hợp tác với nhà họ Lâm, tôi phải xem xét lại rồi.”
Lúc này Dư Kiều Kiều mới nhận ra vấn đề nghiêm trọng đến mức nào, sắc mặt lập tức thay đổi, quay ngoắt sang nịnh nọt.
Bà ta còn nháy mắt ra hiệu cho tôi, bảo tôi nhanh lên tiếng khuyên ngăn.
Ban đầu tôi không định để ý, nhưng nghĩ đến album ảnh của mẹ, tôi đành lên tiếng: “Tôi không sao đâu, mình về thôi.”
Cao An liếc tôi một cái đầy nghi ngờ.
Tôi sợ anh ấy nhìn ra điều gì, nên né tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng.
Một lúc lâu sau, anh ấy mới gật đầu, vòng tay qua vai tôi:
“Vì nể mặt Lâm Nghị, chuyện hôm nay tôi không truy cứu. Nhưng nếu sau này tôi còn phát hiện các người bắt nạt cậu ấy, thủ đoạn của tôi thế nào, chắc mọi người cũng biết rõ. Đến lúc đó, đừng trách tôi không nể tình.”
12
Trên đường về, Cao An vẫn im lặng suốt, tôi cứ nghĩ anh giận vì tôi làm mất mặt anh ấy.
Tôi muốn giải thích, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
Thế nhưng, hôm sau khi tan làm về, Cao An đưa cho tôi một cái hộp.
Tôi thắc mắc: “Cái gì đây?”
Cao An nói: “Mở ra xem đi.”
Tôi sững người, bởi vì bên trong là album ảnh của mẹ tôi.
“Tại sao anh lại biết về album ảnh của mẹ tôi?”
“Là Dư Kiều Kiều nói cho tôi biết.”
“Bà ta tự nguyện nói sao?”
“Nhìn biểu hiện của em hôm qua, tôi liền đoán chắc chắn bà ta đang nắm thứ gì đó quan trọng để uy hiếp em, nếu không em đã không như vậy.”
Thì ra Cao An luôn để ý quan sát tôi, hôm qua thấy tôi có gì đó lạ liền đoán ra tôi có nỗi khổ trong lòng.
“Vậy bà ta đồng ý đưa cho anh à?”
Anh mỉm cười: “Chưa từng có thứ gì tôi muốn mà không lấy được.”
Sau này tôi mới biết, để đổi lấy album đó, Cao An đã dùng một mảnh đất cực kỳ giá trị.
Trong lòng tôi thấy rất áy náy, muốn làm gì đó cho anh, nhưng lại không biết anh thiếu gì.
Thế là tôi hỏi: “Anh có thích thứ gì không? Hoặc có điều ước nào không? Chỉ cần không quá đáng, tôi sẽ giúp anh thực hiện.”
Anh nhìn tôi thật sâu: “Thật sao?”
Tôi gật đầu: “Thật mà.”
Anh nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy có thể để sau được không? Chờ tôi nghĩ ra rồi nói với em.”
“Được thôi, nhưng khi nghĩ ra rồi nhất định phải nói với tôi nhé.”
Trước đây tôi luôn sống một mình, chỉ biết đến ba điểm: công ty, nhà và bệnh viện.
Khoảnh khắc tôi mong chờ nhất mỗi ngày chính là tan làm để đến thăm bà — đó là lúc tôi thấy nhẹ nhõm và vui vẻ nhất.
Giờ đây tôi lại có thêm một điều để mong chờ: chờ Cao An tan làm, rồi cùng nhau đến bệnh viện thăm bà.
Chỉ cần nghĩ đến cậu ấy, tôi lại không kiềm được mà muốn cười.
Tôi dường như… thật sự đã thích Cao An rồi.
Nhưng anh tốt với tôi… đâu phải vì thích tôi, mà là vì bà ngoại.
Tất cả những gì anh làm trong thời gian qua… đều là diễn cho bà ngoại xem.
Hơn nữa, ý định ban đầu của tôi… là ly hôn với Cao An.
Không được, tôi không thể lún sâu thêm nữa.
Tôi rủ Trương Sinh đi bar, gọi liền hơn chục nam người mẫu.
Trương Sinh nhìn tôi, cau mày: “Mày sao vậy?”
Tôi lắc đầu: “Không sao, chỉ là muốn ngắm trai đẹp, tiện thể sờ cơ bụng một chút.”
Rõ ràng hơn chục người mẫu đó đều rất điển trai, vóc dáng cũng chuẩn, nhưng trong đầu tôi lại toàn là hình bóng của Cao An.
Tôi lắc đầu mạnh một cái, cố gắng gạt anh ra khỏi tâm trí, rồi rủ Trương Sinh và các người mẫu uống rượu.
Sau vài vòng rượu, đầu tôi bắt đầu choáng váng. Tôi quay sang liếc nhìn một nam người mẫu ngồi bên cạnh.
Ồ, đẹp trai thật đấy.
Tôi bảo anh ta đứng dậy, vén áo lên cho tôi sờ cơ bụng.
Anh ta rất nghe lời, lập tức vén áo.
Nhưng ngay lúc tay tôi sắp chạm vào cơ bụng của anh ta, tôi lại đột nhiên cảm thấy lo lắng, có chút sợ hãi.
Không biết có phải vì quá sợ nên sinh ra ảo giác không, tôi hình như thấy… Cao An đang đứng ở cửa.
Tôi dụi mắt, nhìn lại lần nữa, cửa trống không, chẳng có ai cả.
Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, đưa tay vỗ vỗ ngực vì hoảng hồn.
Tôi khoát tay, nói với nam người mẫu: “Anh đi đi, chỗ này không cần anh nữa.”
Dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không thừa nhận, tôi thật sự đã thích Cao An mất rồi.
Tôi nói với Trương Sinh: “Giờ phải làm sao đây, hình nhưtao thích Cao An thật rồi.”