Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

3

Nếu là tôi của trước đây, chắc chắn sẽ không nhịn, đã sớm cho anh một trận rồi. Nhưng nay đã khác xưa, tôi không còn là đứa trẻ vô tư lự năm nào nữa.

Mẹ tôi mất vì ung thư phổi giai đoạn cuối vào năm tôi mười tám tuổi. Không lâu sau khi mẹ mất, bố tôi cưới vợ mới là Dư Kiều Kiều. Dư Kiều Kiều rất biết cách làm vừa lòng bố tôi, dỗ dành bố tôi đến mức ông ấy mê mệt, không lâu sau lại sinh cho bố tôi một cậu con trai Alpha. Bố tôi mừng rỡ khôn xiết, cứ thế nâng niu chiều chuộng bà ta lên tận mây xanh, mọi chuyện đều thuận theo bà ta, mọi chuyện đều chiều bà ta, cưng chiều đến mức không thể nào hơn được nữa.

Dư Kiều Kiều và tôi bẩm sinh đã không hợp tính, bà ta nhìn tôi đặc biệt không vừa mắt, sau khi sinh con trai thì càng được đằng chân lân đằng đầu, lấy việc bắt nạt tôi làm vui. Bố tôi từ trước đến nay xem thường đứa con trai Beta là tôi, cảm thấy tôi chẳng có ích gì, không thể tạo ra giá trị gì cho ông ta. Khi mẹ tôi còn sống, ông ta ngày nào cũng quấn lấy mẹ tôi, nói hãy sinh thêm cho ông ta một cậu con trai Alpha. Chỉ là chưa kịp sinh ra thì mẹ tôi đã qua đời vì bệnh tật.

Thành thật mà nói, tôi thà không có người bố này, càng không muốn ở lại cái nhà không có mẹ. Chỉ là tôi không thể đi, vì tháng thứ hai sau khi mẹ mất, bà ngoại đột nhiên ngất xỉu phải nhập viện. Bác sĩ chẩn đoán bà ngoại bị suy tim rất nặng, cần phải phẫu thuật ghép tim. Ông ngoại mất sớm, bà ngoại cả đời chỉ có một mình mẹ tôi là con, và số tiền viện phí khổng lồ đó không phải là tôi có thể chi trả nổi.

Tôi đã mất mẹ, không muốn mất đi người thân duy nhất quan tâm tôi là bà ngoại, tôi đành phải đi cầu xin bố tôi. 

Bố tôi không đồng ý, tôi liền quỳ ngoài thư phòng suốt một ngày một đêm. Ban đầu bố tôi chết sống không chịu đưa tiền, nhưng không biết sao, qua một đêm, bố tôi lại nới lỏng thái độ. Tôi đoán bố tôi chắc là sợ tôi chó cùng rứt giậu. 

Ông ta trọng thể diện như vậy, sợ tôi làm ra chuyện gì đó làm tổn hại đến thể diện và lợi ích của ông ta, bị ép buộc nên đành đồng ý. Nhưng tiền là ông ta cho tôi vay, đến lúc đó tôi phải trả lại cả gốc lẫn lãi cho ông ta. Chỉ cần bà ngoại có thể sống sót, tôi sẽ đồng ý mọi thứ. Bố tôi còn nói, nếu tôi chọc giận ông ta, gây rắc rối cho ông ta, ông sẽ bất cứ lúc nào thu hồi chi phí y tế của bà ngoại.

Những năm gần đây tôi vẫn luôn đóng vai một người con ngoan ngoãn vâng lời, đánh không chống trả, mắng không cãi lại. Tin tức về cuộc hôn nhân của tôi và Cao An là do Dư Kiều Kiều chạy đến công ty tôi nói cho tôi biết. 

Có lẽ bà ta có mâu thuẫn với bố tôi, tâm trạng không tốt, vênh váo nói: "Đi rót cho tao một cốc nước." Tôi rất ngoan ngoãn mang đến một cốc nước. Bà ta nhận lấy cốc nước nhấp một ngụm, rồi đổ hết lên mặt tôi.

"Mày cho tao uống nước đá?"

Tôi không nổi giận, bình tĩnh nói: "Tôi đi rót một cốc khác."

Lần này bà ta vẫn không hài lòng, lại tạt nước lên mặt tôi. Tôi định đi rót nữa thì bà ta xua tay, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Thôi, không uống nữa, mày cởi giày cho tao, xoa bóp chân cho tao đi." Tôi không từ chối, làm theo.

Tất cả mọi người đều không hiểu, tại sao tôi luôn chiều chuộng Dư Kiều Kiều một cách không có giới hạn như vậy? 

Bởi vì bà ta đã nói vào tai tôi như một con rắn độc lè lưỡi: "Nếu mày làm tao không vui,tao sẽ kêu bố mày đòi lại tất cả số tiền đã chi cho bà ngoại của mày những năm qua, đến lúc đó mạng sống của bà ngoại mày sẽ không giữ được đâu, còn cả cuốn album ảnh của mẹ mày nữa, tao không dám đảm bảo liệu tao có nổi điên mà vứt đi không, đến lúc đó mày có mà khóc."

Điểm yếu của tôi bị bà ta nắm chặt trong tay, không thể từ chối. 

Vốn dĩ tôi nghĩ đợi khi gom đủ tiền trả lại cho bố tôi, rồi lấy lại cuốn album chứa đựng vô số kỷ niệm đẹp của tôi và mẹ từ tay Dư Kiều Kiều, tôi sẽ đưa bà ngoại rời khỏi đây, sẽ không bao giờ quay lại nữa. Nhưng ai ngờ lại trở thành như bây giờ.

Cao An nhìn tôi rất nghiêm túc, như thể đang đợi tôi nói gì đó. Nếu muốn nói, những gì tôi có thể nói, những nỗi khổ mà tôi muốn kể, có kể cả ngày cả đêm cũng không hết. Nhưng tôi sẽ không ngu ngốc đến mức bóc vết sẹo của mình cho anh xem. Thấy tôi không nói gì, anh "ừm" một tiếng.

Tôi cười, chuyển chủ đề: "Vậy anh cũng muốn bắt nạt tôi?"

"Nếu tôi nói phải, cậu sẽ làm gì?"

Tôi chợt nhớ lời Trương Sinh nói: "Hồi nhỏ mày bắt nạt anh ta như thế, liệu anh ta có mượn cơ hội này để trả thù mày không?" Thật ra, không phải là không có khả năng đó. Nghĩ đến đây, trong lòng tôi bỗng có chút chua xót không thể gọi tên.

Tôi mặt không cảm xúc nói: "Vậy thì xem ai lợi hại hơn."

Có lẽ nhận ra cảm xúc của tôi có chút không ổn, Cao An vội vàng giải thích: "Tôi chỉ đùa thôi, cậu đừng bận tâm." Rồi lại nói với phục vụ: "Chỉ mang mấy món này cho chúng tôi thôi, nhanh lên một chút."

Khi các món ăn được dọn lên, tôi phát hiện tất cả đều là những món tôi thích. Cao An không lập tức động đũa, hỏi tôi: "Ăn không?"

Tôi nuốt nước bọt, sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, tôi cầm đũa lên ăn ngấu nghiến. Dù sao thì đó là tiền của tôi bỏ ra, nếu không ăn, nhiều món ngon như vậy, thật quá hời cho Cao An.

Ăn uống no nê, tôi lau miệng: "Giờ anh có thể nói cho tôi biết tại sao được chưa?"

Anh không trả lời, chỉ hỏi tôi: "Ăn no chưa?"

Tôi đúng lúc ợ hơi một cái.

Anh cười nhẹ: "Có vẻ là no rồi." 

Nói rồi lại đưa cho tôi một cốc nước: "Lần sau dù làm gì, nhất định phải ăn cơm trước, nếu không dạ dày lại đau đấy."

Tay tôi đang định nhận nước khựng lại, sao anh lại biết tôi không ăn cơm sẽ bị đau dạ dày? 

Vì thói quen ăn uống không điều độ lâu ngày, tôi mắc bệnh đau dạ dày, đặc biệt khi bụng đói thì đau càng dữ dội, đau đến sống dở chết dở. 

Nhưng chuyện này ngoài tôi, Trương Sinh, và bác sĩ đã khám cho tôi ở bệnh viện, thì không ai biết cả.

Cao An nhìn tôi, ánh mắt hình như còn có chút cưng chiều khó hiểu. 

Bốn mắt nhìn nhau, tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn. Tôi vội vàng nhận lấy cốc nước, uống một hơi hết cả cốc, nhịp tim đập mạnh lúc này mới hơi bình tĩnh lại.

Không đúng, rất không đúng. Nhưng tôi không có tâm trạng để suy nghĩ kỹ rốt cuộc là không đúng chỗ nào, bởi vì bây giờ tôi chỉ muốn biết tại sao Cao An lại đồng ý kết hôn.

Tôi lườm anh: "Đừng hòng đánh trống lảng, nói nhanh đi, rốt cuộc tại sao anh lại đồng ý hôn sự của chúng ta?"

Cao An há miệng định nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng. 

Anh khoanh tay trước ngực, lãnh đạm mở lời: "Bởi vì những người có gia thế như chúng ta, hôn nhân là công cụ để củng cố địa vị và lợi ích. Cho dù không phải cậu, cũng sẽ là người khác. Thay vì kết hôn với một người vừa không quen biết, lại không thích, thì chi bằng chọn cậu. Ít nhất cũng biết rõ gốc gác, biết cậu sẽ không hại tôi, hơn nữa bỏ qua chuyện cậu lén nhìn tôi đi vệ sinh ra, thật ra cậu vẫn rất tốt, nên tôi đồng ý."

Ơ... 

Anh đúng là nhấc đúng thứ mình không nên nhắc đến.

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo