Chương 6
11
Lần này tôi tuyệt đối không thể để lỡ việc nữa.
Sáng sớm, tôi đã chuẩn bị đầy đủ giấy tờ, còn trang điểm thật đẹp.
Không còn cách nào khác, chồng trước của tôi vốn là người chú trọng lễ nghi, tối thiểu cũng phải giữ phép lịch sự.
Tôi rủ bạn thân đi cùng làm chứng cho giây phút hạnh phúc, hai đứa đạp ga phóng thẳng đến cục dân chính.
Vừa tới nơi, Phó Tuyết liền kéo tay tôi: “Nhìn kìa, nam thần của cậu cũng ở đó.”
Hứa Triệt đang đứng ngay trước cửa, dáng vẻ như đang chờ ai.
Đúng là trùng hợp ghê, thành phố Lâm rộng như thế, chẳng lẽ bọn họ cũng chọn đúng chỗ này để làm thủ tục sao?
“Hứa Triệt hôm nay cũng ly hôn!” Tôi hạ giọng, sung sướng thì thầm.
Phó Tuyết nhíu mày, nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái: “Có phải hơi trùng hợp quá rồi không?”
Thiên hạ rộng lớn, không có sự trùng hợp nào thì làm gì thành chuyện được.
Tôi phẩy tay, không mấy để tâm.
Mở cửa xe bước xuống, khi đi ngang qua Hứa Triệt còn vui vẻ chào hỏi:
“Học trưởng, xong việc rồi thì mình cùng đi ăn nhé…”
Anh nhướng mày: “Em vừa gọi tôi là gì?”
Tôi đỏ mặt: “… A Triệt.”
Khóe môi anh cong nhẹ: “Cách gọi này vẫn chưa đúng.”
Mặt tôi càng đỏ hơn: “Ôi trời, giấy tờ ly hôn của anh và em còn chưa làm xong, gọi là bạn trai thì hơi kỳ cục mà!”
Phó Tuyết đi phía sau sặc một tiếng.
Vài người qua đường đi ngang còn trừng mắt lườm nguýt.
Ánh mắt họ như đang nói: Xem kìa, chưa ly hôn mà đã dan díu, đúng là một đôi rác rưởi!
Phó Tuyết chịu hết nổi, đẩy tôi đi thẳng vào: “Đừng lắm lời nữa, làm xong sớm cho xong chuyện!”
“Trước còn thấy hai người hợp nhau, giờ thấy đúng là cặn bã nam nữ ghép cặp!”
Nếu cảnh này mà bị chụp lại tung lên mạng, chắc chắn sẽ leo thẳng hot search!
Tôi thấy cô ấy nói cũng có lý, lập tức ngậm miệng, cúi đầu bước vào cục dân chính.
Mười phút sau, cơ quan bắt đầu làm việc.
Quầy ly hôn lác đác vài người.
Tôi đứng dậy, đảo mắt xung quanh.
Không thấy một bóng dáng nào giống chồng trước của tôi.
Chỉ có Hứa Triệt, lẻ loi ngồi ở hàng ghế bên kia.
Tôi sốt ruột.
Chồng trước đổi ý vào phút chót sao?
Hay vợ của Hứa Triệt cũng hối hận rồi?
Tôi rút điện thoại gọi ngay.
Giây tiếp theo, chuông điện thoại của Hứa Triệt vang lên ngay bên cạnh tôi.
Anh đứng dậy, bắt máy.
Rồi chính tai tôi nghe thấy giọng Hứa Triệt ngoài đời thật, trùng khớp với giọng của chồng trước trong điện thoại, lạnh lùng vang lên:
“Chuẩn bị xong chưa? Đi thôi, chúng ta đi ly hôn.”
12
Tôi há miệng, ngập ngừng: “Anh…”
Hứa Triệt gật đầu: “Đúng, là anh.”
Tôi chỉ vào mình: “Tôi…”
Phó Tuyết giận dữ như muốn đập đầu vào tường: “Đúng rồi, là đồ ngu! Đến cả chồng mình là ai cũng không biết, giờ thì hay rồi, nam thần mất, chồng cũng bay mất!”
Đầu tôi trống rỗng, mơ mơ hồ hồ làm xong thủ tục đăng ký.
Nhân viên hỏi: “Xác nhận ly hôn chứ? Nếu xác nhận, một tháng sau quay lại nhận giấy chứng nhận ly hôn.”
Tôi thất thần, chẳng kịp đáp.
Nhân viên kiên nhẫn chờ vài phút, rồi đóng dấu lên đơn ly hôn của tôi.
Xong rồi.
Nam thần biến thành… chồng cũ rồi!
Hứa Triệt cất giấy tờ, cúi đầu nói: “Giờ có thể đổi cách gọi rồi. Gọi tôi là… chồng cũ đi.”
Tôi ôm mặt, chỉ muốn khóc.
Nghiệp mình gieo, giờ quay lại như boomerang, đập thẳng vào trán mình.
Từng có lúc tôi mỉa mai rằng, vợ Hứa Triệt phải ngu đến mức nào mới để mặc một người đàn ông ưu tú như thế quay lại thị trường.
Bây giờ nghĩ lại… kẻ ngu hóa ra là tôi.
Phó Tuyết cũng ôm trán, tức đến run rẩy: “Ba năm! Ba năm rồi! Sao cậu không thèm hỏi chồng mình tên gì hả?”
“Đáng đời! Đồ ngốc! Mất mặt c/h/ế/t đi được!”
Nói xong, cô nàng hất tôi sang một bên, lái xe bỏ đi thẳng.
Tôi lẻ loi đứng trước mặt Hứa Triệt, nước mắt rưng rưng: “Chồng cũ, em còn có thể hối hận không?”
Giọng Hứa Triệt ôn hòa: “Em không phải luôn muốn ly hôn sao? Như nguyện rồi, sao lại không vui?”
Tôi mếu máo: “Xin lỗi…”
Anh không đáp, chỉ xách tôi nhét vào ghế phụ.
“Tụi mình đi đâu vậy?”
Hứa Triệt: “Về nhà.”
Ai mà ngờ được, ngày đầu tiên dọn về sống cùng nam thần, lại chính là trở về… nhà tôi.
Đó là căn hộ anh đã chuẩn bị từ ba năm trước — một căn hộ áp mái ven sông rộng hai trăm mét vuông, được thiết kế trang trí tỉ mỉ.
Khi cha tôi đưa chìa khóa, tôi còn ném thẳng từ cửa sổ xuống.
Vậy mà giờ, đây lại là lần đầu tiên tôi bước vào căn nhà này.
Đập vào mắt tôi là một bức tranh nghệ thuật treo ngay chính diện. Góc dưới còn ghi rõ dòng chữ: “Tặng người vợ yêu dấu của Hứa Triệt.”
Chỉ cần ba năm qua tôi chịu bước vào đây một lần thôi, cũng đã không gây ra trò hề to lớn thế này.
“Em từng nói, chỉ cần anh ly hôn với em, em sẽ bù đắp cho anh?”
Hứa Triệt hơi ngẩng cằm: “Nấu cho anh một bữa cơm chia tay đi, vợ cũ.”
Hu hu hu…