Chương 1
Tôi xé rách chiếc váy dây của mình, trên ngực còn cố ý để lại vài dấu vết ám muội đỏ hồng.
Tự chụp một tấm, chỉnh sửa, rồi bấm gửi thẳng cho chồng:
“Chó con nhỏ của em đã quay về rồi. Khi nào anh rảnh, mình ly hôn đi.”
Khung chat bên kia do dự thật lâu, cuối cùng cũng chỉ trả về một chữ:
“Được. Ba ngày nữa, tôi về nước.”
Trùng hợp thay, ba ngày sau, Hứa Triệt cũng về.
Trước vừa dứt với người chồng liên hôn, sau lập tức đuổi theo nam thần mình thầm mến, đúng là nối tiếp không kẽ hở.
Một tháng sau, trước cổng cục dân chính, tôi tim đập thình thịch chặn Hứa Triệt lại:
“Đàn anh, anh cũng tới ly hôn sao?”
Hứa Triệt đưa tay ra: “Làm quen chút, tôi là chồng cũ của em.”
1
Người đến người đi trong sân bay, tôi giơ tấm bảng đón khách, đứng ngay lối ra.
Trên bảng viết ba chữ thật to: “Đón chồng cũ.”
Đúng vậy.
Hôm nay chính là ngày người chồng liên hôn ba năm, chưa từng gặp mặt của tôi trở về nước.
Anh ta về chỉ vì một chuyện: theo yêu cầu của tôi, ký đơn ly hôn.
Một nhóm hành khách đi qua, một người đàn ông dáng người cao ráo, gương mặt tuấn tú lập tức gây nên một trận xôn xao.
Trong tiếng hít thở kinh ngạc kìm nén xung quanh, anh đứng ngay trước mặt tôi.
Ngẩng đầu lên, tôi đối diện trực tiếp với đôi mắt trầm lắng như biển sâu.
Đầu óc tôi ngay lập tức treo máy.
Ai có thể nói cho tôi biết, nam thần mà tôi thầm mến bấy lâu, sao lại đi cùng chuyến bay với chồng tôi?
“Lâu rồi không gặp.”
Giọng Hứa Triệt vẫn như trong ký ức, đầy sức hút khiến tim người ta run rẩy.
Anh nhìn tấm bảng trong tay tôi, hờ hững hỏi: “Cô đón ai thế?”
Tôi bừng tỉnh, vội vã giấu đi, lúng túng ném tấm bảng sang một bên.
“Không, không có gì, chỉ đùa với bạn thôi!”
Tuyệt đối không thể để anh biết tôi đã kết hôn.
Lúc còn độc thân, theo đuổi anh đã khó khăn lắm rồi, nếu đã từng kết hôn, chẳng phải cơ hội bằng không sao?
Nghĩ đến đây, lòng tôi càng thêm sốt ruột.
Nhỡ đâu lát nữa chồng tôi đi ra, bị đụng mặt ngay trước Hứa Triệt, chẳng phải hình tượng của tôi sẽ sụp đổ sao?
Phải chuồn thôi!
Tôi lập tức nắm lấy tay Hứa Triệt: “Học trưởng, gặp nhau là duyên, để em đưa anh về!”
Hứa Triệt nhíu mày: “Vậy còn người cô định đón…”
“Không quan trọng!”
Dù sao cũng sắp ly hôn rồi.
Chồng tôi thích biến đi đâu thì biến!
Không thể để lỡ cơ hội để ghi dấu trong lòng nam thần!
Hứa Triệt không từ chối, xách hành lý theo tôi bước ra khỏi sân bay.
Tôi tranh thủ rút điện thoại nhắn cho chồng: “Có việc gấp đi trước, anh tự về nhé, đừng làm phiền!”
Ngay giây sau, điện thoại của Hứa Triệt reo lên.
Anh liếc nhìn màn hình, khóe môi khẽ cong, rồi nhìn tôi đầy ẩn ý: “Nếu cô có việc gấp, tôi có thể tự về.”
“Không không không!” Tôi lập tức chỉnh giọng ngọt ngào nhất, mềm mại đến mức nũng nịu, “Hôm nay nhiệm vụ của em chính là đưa anh về nhà đó~ học trưởng~~”
Anh nhướng mày, mở cửa ghế phụ cho tôi ngồi vào.
Còn chu đáo cúi người giúp tôi cài dây an toàn.
Khoảnh khắc cơ thể anh nghiêng sát vào, mùi hormone đặc trưng phả đến khiến tim tôi loạn nhịp, mặt đỏ bừng.
Đúng là nam thần có khác.
Ba năm không gặp, anh vẫn khiến tôi vừa nhìn đã rung động.
So với anh, người chồng liên hôn kia đúng là kém xa vạn dặm!
2
Hứa Triệt là nam thần mà tôi đã thầm mến suốt năm năm.
Vì anh, tôi từ đại học liền cố gắng học lên cao học, thiêu rụi vô số tế bào não để chen chân được vào phòng thí nghiệm nơi anh đang nghiên cứu.
Ngay khoảnh khắc lấy hết dũng khí định tỏ tình, cha tôi lại gọi điện tới, nói rằng đã đem tôi gả đi.
Đối phương chính là người nắm quyền trong công ty đối tác lớn.
Nếu tôi không đi đăng ký kết hôn, ông sẽ chếc cho tôi xem!
Tôi tức đến phát điên.
Trong tay còn cầm bức thư tình vừa mới viết xong, người mình thích thì đang ở ngay trước mắt.
Trong chớp mắt, tôi từ một thiếu nữ xinh đẹp biến thành cô dâu chờ gả.
Nhận được số điện thoại của vị hôn phu liên hôn, tôi gọi thẳng qua, mở miệng là một tràng chửi thề.
Đối phương tính tình lại rất tốt.
Tôi chửi, anh im lặng nghe.
Tôi mắng cha mình, anh còn kịp thời ngăn lại.
Tôi mắng đến mức bật khóc, anh lại quay sang an ủi tôi.
“Xin lỗi, là tôi hiểu lầm. Tôi không biết trong lòng em đã có người khác.”
“Nếu em không muốn, cuộc hôn nhân này coi như tôi chưa từng nhắc tới.”
Sự lịch thiệp ấy ngược lại khiến tôi sững sờ.
Tối hôm đó, tôi và cha xảy ra trận cãi vã lớn chưa từng có.
Tôi cào đến nỗi mặt ông đầy vết xước, còn ông thì ép tôi ký vào giấy hôn ước.
Tôi thậm chí chưa từng bước chân đến cục dân chính, tất cả đều do luật sư thay mặt.
Khi cuốn sổ đỏ được nhét vào tay tôi, tôi không buồn nhìn một cái, trực tiếp xé nát rồi tung lên trời.
Tôi gọi điện cho người chồng danh nghĩa:
“Cho dù anh có được thân x/á/c tôi, cũng không bao giờ có được trái tim tôi!”
“Tôi, Kiều Hề, cho dù có c/h/ế/t, sống cô độc đến cuối đời, cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ thích anh!”
“So với nam thần của tôi, anh kém! Xa! Vạn! Dặm!”
Đáp lại tôi chỉ là một khoảng lặng.
Thật lâu sau, anh mới cất tiếng.
Giọng trầm thấp, nghe ra tâm trạng chẳng tốt: “Xin lỗi, Kiều Hề.”
“Em yên tâm, đây chỉ là một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực.”
“Ba năm sau, nếu em muốn, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể ly hôn.”
“Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt em.”
Tôi há miệng, nhưng giọng nghẹn lại nơi cổ họng, trong lòng dâng lên một nỗi áy náy khó tả.
Nói cho đúng, cuộc hôn nhân này là do cha tôi ép buộc.
Anh cũng vô tội, tôi không nên trút hết tức giận lên người anh.
Nhưng mỗi khi nghĩ đến Hứa Triệt, tình cảm tôi dồn hết năm năm, lại kết thúc chẳng đi đến đâu.
Một mối tình chưa kịp nói ra, thì đã mất đi cơ hội mãi mãi.
Tôi chỉ thấy… cực kỳ uất ức.
Tôi cứng rắn trả lời: “Anh tốt nhất phải giữ lời. Ba năm sau, tôi sẽ ly hôn với anh!”
Ngày hôm sau, đến phòng thí nghiệm, sư đệ nói với tôi.
Hứa Triệt đi rồi.
Ra nước ngoài tham gia chương trình trao đổi học tập, ngày về chưa biết khi nào.
Hôm ấy, năm năm tình cảm chất chồng trong tim tôi, bỗng chốc bị khoét thành một hố sâu trống rỗng.