Hôn Nhân Giá Đắt - Chương 7

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 7
13
 
Mẹ chồng im lặng một lúc, rồi thở dài:
 
“Nhà giàu các người, đúng là biết cách tính toán .”
 
Tôi cười, “Mẹ, hôm nay con dẫn mẹ ra ngoài, thật ra không phải để nói chuyện nhà họ Bành.”
 
Bà chẳng mấy hứng thú: “Không nói chuyện đó mà cũng vòng vo cả đống. Nói đi, con muốn nói gì?”
 
Tôi khẽ xoa bụng còn phẳng lì, mỉm cười:
 
“Thật ra, con cũng đang mang thai rồi.”
 
Ánh mắt mẹ chồng lập tức dán chặt vào bụng tôi, không thể tin nổi.
 
Bao nhiêu căn biệt thự xa hoa trong mắt bà lúc này, cũng không bằng một đứa cháu nội đang tượng hình trong bụng tôi.
 
Bà vội vàng dìu tôi quay về, bước chân nhẹ hẳn như có gió nâng:
 
“Mau mau, về nhà! Từ giờ chúng ta phải dưỡng thai.”
 
Tôi làm nũng:
 
“Mẹ, hơn ba ngàn tiền chia lãi chẳng đủ tiêu đâu. Cháu nội mẹ muốn ăn tôm hùm, bào ngư, sầu riêng, cherry cơ.”
 
“Cứ mua hết! Thẻ của An Khánh đang trong tay mẹ, trên đường về chúng ta tiện mua.”
 
Xem ra, cuộc hôn nhân giả dối này, nhờ có nhà cửa, lại thêm đứa trẻ, vẫn có thể gắng gượng kéo dài.
 
Dương Cầm Cầm mang thai, tôi – với thân phận cháu gái – tất nhiên phải đến “chúc mừng” một phen.
 
Tôi và Long An Khánh vừa tới cổng biệt thự, còn chưa kịp bấm chuông thì gặp ngay Bành Phóng.
 
Tóc nó nhuộm đỏ rực, tai phải còn đeo khuyên sáng lấp lánh, ánh mắt nhìn chúng tôi đầy chán ghét.
 
“Hai con quỷ nghèo hèn các người lại đến nhà tôi làm gì?”
 
Long An Khánh bị chọc tức không nhẹ. Sau lần gặp trước, anh ta biết rõ mối quan hệ giữa tôi và đám người này tệ thế nào, cũng biết Bành Phóng chẳng phải dạng tốt đẹp gì.
 
Anh cau mày:
 
“Sao em lại nói năng như vậy? Dù thế nào, chúng tôi cũng là trưởng bối. Chút lễ phép tối thiểu em cũng không có sao?”
 
Bành Phóng khinh thường:
 
“Tôi chẳng có loại trưởng bối nghèo hèn thế này. À đúng rồi, căn nhà bà già Bành Miểu để lại vốn là của tôi. Tôi đang chuẩn bị kiện chị đấy, cái gì của tôi thì chị phải nhả ra.”
 
Tôi cười lạnh:
 
“Cứ kiện đi, tôi đang chờ tòa gửi trát đây.”
 
Ánh mắt tôi lướt qua bộ quần áo hàng hiệu trên người nó – cộng lại cũng phải cả vạn.
 
Nó bây giờ là con một, được nuông chiều dùng toàn đồ tốt. Nhưng chờ đến khi đứa trẻ trong bụng Dương Cầm Cầm ra đời thì sao?
 
Nghĩ tới cảnh ấy, khóe môi tôi khẽ cong, ánh mắt nhìn Bành Phóng càng thêm mấy phần thương hại:
 
“Những ngày tốt đẹp của em sắp kết thúc rồi, tranh thủ tận hưởng mấy tháng cuối đi.”
 
Dương Cầm Cầm đã ngoài 40, thuộc diện sản phụ lớn tuổi.
 
Việc bà ta cố gắng mang thai lần này, chẳng qua là vì không yên tâm về Bành Phóng.
 
Với tính cách của bà ta, nếu đứa con lần này không phải con trai, e rằng còn muốn sinh tiếp lần ba.
 
Nói xong, tôi định kéo Long An Khánh rời đi, nhưng Bành Phóng chặn lại, nghiến răng:
 
“Ý chị là gì? Tại sao nói ngày tốt đẹp của tôi sắp hết?”
 
Tôi lạnh nhạt:
 
“Đứa trong bụng Dương Cầm Cầm chắc cũng gần ba tháng rồi nhỉ?
 
Thêm nửa năm nữa nó sinh, em còn được coi là gì? Chẳng lẽ em không biết, ở cái tuổi này, bà ta vẫn liều mình sinh con, là vì mục đích gì sao?”
 
Sự tồn tại của Bành Phóng, khiến tôi thấm thía thế nào là “ác chủng trời sinh”.
 
Mới ba tuổi, nó đã biết cố tình làm vỡ bình hoa quý, rồi vu oan cho tôi.
 
“Em cũng rõ, Dương Cầm Cầm đã thiên vị em thế nào từ nhỏ. Sắp tới, em sẽ nếm trải cảm giác của tôi.
 
Khi đứa trẻ kia ra đời, em nghĩ em còn là người thừa kế duy nhất sao? Nói khó nghe một chút, bà ta sinh thêm con là để thay thế em.”
 
Mặt Bành Phóng tái dần theo từng câu chữ của tôi.
 
Lời tôi nói có chút cường điệu, nhưng thực chất đều là sự thật. Bành Phóng tuy xấu xa, song cũng không phải không có đầu óc.
 
Tôi không tin nó chưa từng ngăn cản việc mẹ nó mang thai. Nhưng rõ ràng, nó không ngăn được.
 
Nó siết chặt nắm đấm:
 
“Chuyện của tôi không cần chị lo. Lo cho bản thân chị đi.”
 
Tôi nhàn nhạt:
 
“Tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở em một câu thôi. Đừng để bị biến thành kẻ ngốc mà không hay biết.”
 
Nói rồi, tôi kéo Long An Khánh rời đi, chẳng thèm nhiều lời.
 
Trong bụng tôi, đứa bé đã gần hai tháng.
 
Vì sự tồn tại của nó, Long An Khánh và mẹ chồng coi tôi như bảo vật, muốn gì có nấy, ăn gì cũng được, ngủ đến lúc nào thì ngủ, không ai dám cãi một tiếng, ngược lại còn phải dè dặt nói chuyện với tôi, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng tôi.
 
Cuộc sống thế này quả thực mỹ mãn, chỉ tiếc là tối đa cũng chỉ kéo dài mười tháng.
 
Lúc này, tôi đang nằm trong phòng điều hòa, thong thả ăn dưa hấu, xem bộ phim ngôn tình sến rện đang hot.
 
Tôi hiểu rõ Bành Phóng.
 
Những lời hôm đó tôi nói, đủ để cắm một cái gai trong lòng nó.
 
Việc tiếp theo, tôi chỉ cần chờ xem cái gai ấy lớn dần, nứt ra thành khe rãnh, rồi nuốt chửng lấy bọn họ.
 
14
 
Lúc tôi đi bệnh viện khám thai lại chạm mặt Dương Cầm Cầm.
 
Tháng thai của bà ta lớn hơn tôi một tháng.
 
Vì mang bầu nên không trang điểm, gương mặt mất đi lớp son phấn vốn ngồi hàng giờ trước gương để tỉ mỉ vẽ vời, những dấu vết của năm tháng hiện rõ, nếp nhăn dày đặc nơi khóe mắt, khóe môi.
 
Bà ta đi theo sau y tá, bước chậm rãi, bên cạnh còn có Bành Phóng với vẻ mặt đầy khó chịu.
 
Tôi kéo Long An Khánh tiến lại gần. Dương Cầm Cầm vừa thấy tôi, phản ứng đầu tiên là cảnh giác ôm chặt lấy bụng.
 
Tôi cười mỉa:
 
“Vài tháng không gặp, bụng to thật rồi. Bà nói xem, ngần này tuổi rồi mà còn liều mạng mang thai, chẳng phải là vì sợ Bành Phóng là phế vật, chẳng làm nên trò trống gì sao?”
 
Dương Cầm Cầm cảnh giác:
 
“Bành Miểu, đừng tưởng tôi không biết cô đang tính toán gì.
 
Tôi nói cho cô biết, tránh xa người nhà tôi, tránh xa đứa con trong bụng tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
 
Tôi bật cười:
 
“Còn muốn không khách khí với tôi?
 
Tôi còn chưa tính món nợ trước kia với bà đâu.
 
Chiếm chỗ chị gái mình bao năm, thử hỏi đêm đến khi tỉnh giấc, bà có mơ thấy chị mình đứng cạnh giường, bóp cổ đòi mạng không?”
 
Sắc mặt Dương Cầm Cầm lập tức trắng bệch, vô thức lùi lại hai bước.
 
“Trời có mắt, báo ứng không sai. Mẹ gây nghiệt, sẽ báo ứng lên chính con cái.”
 
Tôi nhìn chằm chằm vào bụng bà ta, khóe môi bất giác cong lên.
 
Dương Cầm Cầm sợ hãi, theo bản năng muốn trốn ra sau lưng Bành Phóng.
 
Nhưng nó lại hất tay bà ta ra.
 
Bà ta kinh ngạc, còn chưa kịp mở miệng, bụng đã đau dữ dội, bà ta ôm bụng, liên tục rên rỉ:
 
“Đau bụng quá… Con trai, mau gọi bác sĩ.”
 
“Đã đến bệnh viện rồi, bà còn diễn cái gì nữa?”
 
Bành Phóng đứng im, gương mặt đầy chán ghét.
 
“Không phải bà khăng khăng muốn đẻ thêm sao? Đau thì ráng chịu, đau c/h/ế/t thì cũng đáng đời.”
 
Dương Cầm Cầm trợn to mắt:
 
“Con nói thế mà nghe được sao? Trong bụng mẹ là em trai của con đấy!”
 
Bành Phóng bực bội:
 
“Ai thèm có thêm em trai? Chính vì chuyện bà già thế này còn mang thai, mà bọn ở lớp cười nhạo tôi không dứt.”
 
Nói xong, nó không thèm nhìn thêm, quay người bỏ đi.
 
Nó đã mặc kệ, tất nhiên tôi cũng chẳng cần bận tâm, liền kéo Long An Khánh vào phòng khám.
 
Sau khi khám xong, ra ngoài, Long An Khánh vẫn còn bần thần nhớ lại thái độ của Bành Phóng:
 
“Trước giờ anh cứ nghĩ Bành Phóng chỉ không ưa mình em là chị gái. Không ngờ ngay cả với mẹ ruột, nó cũng tệ bạc thế.”
 
Có lẽ Long An Khánh chưa từng thấy mối quan hệ gia đình nào rối rắm như nhà tôi, mấy việc xảy ra gần đây khiến anh ta mở rộng tầm mắt.
 
Tôi bình thản nói:
 
“Bành Phóng vừa vô ơn, lại vừa độc ác.
 
Trong lòng nó còn mong sao đứa con trong bụng Dương Cầm Cầm không thể sinh ra.
 
Chỉ cần nó vẫn là con một, thì tài sản nhà họ Bành cuối cùng sẽ thuộc về nó. Nhưng nếu không? Không chỉ phải chia một nửa, mà rất có thể đứa con sau này sẽ cướp đi tất cả.”
 
Long An Khánh gật đầu tán đồng, vừa gật vừa cảm thán:
 
“Anh mới nhận ra, những gia đình giàu có như các em, lắm chuyện loạn thật.”
 
“Đúng vậy.” Tôi cười nhạt.
 
Kết quả khám thai của tôi hoàn toàn bình thường. Khi về nhà, mẹ chồng đã chuẩn bị sẵn ba món mặn một món canh, toàn là những món tôi thích ăn.
 
“Miểu Miểu à, việc tiếp theo con cần làm là dưỡng thai cho tốt, sinh cho nhà họ Long chúng ta một đứa cháu trai lớn.”
 
Tôi mỉm cười gật đầu: “Vâng.”
 
Tôi đã nhờ người theo dõi động tĩnh bên phía Dương Cầm Cầm. Bà ta vốn tuổi đã cao, không còn thích hợp để sinh nở, bây giờ còn phải tiêm thuốc an thai.
 
Khi thấy tôi lại cùng cha mình ra ngoài ăn cơm, bà ta lập tức nổi trận lôi đình.
 
“Bành Miểu Miểu, cô còn chưa thấy đủ sao?
 
Trước kia chẳng phải chính miệng cô nói sẽ đoạn tuyệt quan hệ với chúng tôi à? Giờ lại còn bám lấy chúng tôi làm gì?
 
Cổ phần lần trước cho cô vẫn chưa đủ sao? Còn định moi thêm gì từ chúng tôi nữa?”
 
Dương Cầm Cầm vốn ích kỷ, tính cách Bành Phóng cũng bị bà ta ảnh hưởng nhiều.
 
Lần trước cha tôi chia cổ phần cho tôi, nghe nói bà ta và Bành Phóng đã cãi nhau một trận ầm ĩ.
 
Tuy cuối cùng không có kết quả gì, nhưng trong lòng bà ta sớm đã để bụng.
 
Tôi ngẩng đầu, chậm rãi đáp:
 
“Tôi là con gái, ăn cơm với cha mình có gì sai? Hơn nữa, căn nhà này vốn đã có phần của tôi, pháp luật cũng ghi rõ ràng.”
 
Dương Cầm Cầm giận dữ nhìn tôi:
 
“Ngày đó chính cô nói đoạn tuyệt quan hệ. Sao giờ nhanh chóng trở mặt thế?
 
Lấy chồng nghèo rồi lại muốn quay về nhà mẹ đẻ kiếm chác? Tôi nói cho cô biết, đừng có mơ! Tất cả trong nhà này đều sẽ để lại cho hai đứa con trai của tôi.”
 
Tôi bỗng thấy tò mò:
 
“Bà còn chưa sinh mà đã chắc như đinh đóng cột trong bụng là con trai? Lần trước đi khám thai, bác sĩ lén nói cho bà biết sao?”
 
Bà ta đắc ý:
 
“Tôi đặc biệt nhờ thầy xem rồi, đứa trong bụng nhất định là con trai.”
 
Cuộc tranh cãi của chúng tôi khiến cha tôi bực mình, ông phẩy tay:
 
“Đủ rồi, cãi nhau cái gì? Miểu Miểu hôm nay hẹn tôi ra chỉ muốn ăn với tôi một bữa cơm, bù đắp tình cha con bao năm qua thiếu hụt. Hai người có thể bớt ầm ĩ được không?”
 
Tôi nhìn ra, tuy cha tôi không muốn thay đổi quan hệ vợ chồng đã cố định suốt bao năm, nhưng trong lòng ông vẫn thấy áy náy vì năm xưa Dương Cầm Cầm nói dối, khiến ông hiểu lầm và đối xử tệ với tôi suốt bao năm.
 
Vì vậy, khi chúng tôi đối đầu, ông sẽ vô thức nghiêng về phía tôi. Chỉ vậy thôi, cũng đủ làm Dương Cầm Cầm tức giận đến phát điên.
 
“Cái gì mà tôi làm quá? Ông không nhìn ra cô ta đang toan tính gì sao?
 
Hơn nữa, ông nuôi đứa con gái không phải của mình bao nhiêu năm, cuối cùng còn phải chia tài sản cho nó. Tôi thật không hiểu sao ông lại thích đội mũ xanh như vậy!”
 
Câu nói này, một lần nữa chạm đúng điểm yếu chí mạng của cha tôi.
 
“Cái bản báo cáo DNA năm đó là thế nào, bà rõ nhất.”
 
Đồng tử Dương Cầm Cầm co rút, kinh hãi nhìn cha tôi, rồi lại nhìn sang tôi.
 
Bà ta hoàn toàn không ngờ, tôi và cha đã lén đi làm lại xét nghiệm ADN, xác định tôi chính là con ruột của ông.
 
Cha tôi không truy cứu nữa vì đã chẳng thể thay đổi, nhưng điều đó không có nghĩa Dương Cầm Cầm có thể tiếp tục coi ông như kẻ ngốc để lừa gạt.
 
Khóe môi tôi nhếch lên, lạnh lùng nhìn bà ta:
 
“Dương Cầm Cầm, một lời nói dối bà che giấu suốt bao năm, đến mức chính bà cũng tin thật rồi sao? Những bằng chứng ngoại tình kia, chẳng phải đều là do bà dựng lên ư?”
 
Dương Cầm Cầm bị tôi chặn lời, nghẹn đến mức nói không ra câu, cuối cùng dưới ánh mắt của tôi và cha, bà ta chật vật bỏ chạy.
 
Cha tôi nặng nề thở dài:
 
“Haizz… Miểu Miểu, dù sao nó cũng đang mang thai, cha không muốn kích thích thêm. Thời gian tới, chúng ta đừng gặp mặt nữa.”
 
Tôi thản nhiên:
 
“Tùy cha.”
 
Lúc rời đi, ông đưa tôi một tấm thẻ ngân hàng, mật mã là ngày sinh của tôi. Trong thẻ có 50 vạn, nói đó là quà gặp mặt cho đứa bé trong bụng tôi.
 
Tất nhiên, tôi nhận ngay.
 
Tiền từ trên trời rơi xuống, không lấy thì phí.
 
Hạt giống mà tôi gieo vào lòng Bành Phóng, nảy mầm nhanh hơn tôi tưởng.
 
Chỉ một tuần sau lần gặp Dương Cầm Cầm, cậu ta đã thẳng tay đẩy bà ta từ trên lầu xuống.
 
Đứa bé bốn tháng chưa kịp thành hình đã mất, còn bà ta thì vào phòng cấp cứu đặc biệt.
 
Nghe tin, tôi lập tức chạy đến hóng chuyện.
 
Cha tôi giận đến run, trong hành lang bệnh viện nhìn thằng con mà không chút do dự tát cho hai cái.
 
“Sao mày có thể ra tay với mẹ mày? Đó là mẹ ruột mày đấy!”
 
Bành Phóng loạng choạng nhưng vẫn cứng miệng:
 
“Thì sao? Bà ta giờ chỉ quan tâm đến cái thai trong bụng. Con đã lớn rồi, tất cả tài sản trong nhà vốn dĩ là của con. Tại sao còn phải thêm một người chia phần?”
 
Mắt cha tôi đỏ lên:
 
“Chỉ vì chuyện này mà mày đẩy mẹ xuống lầu! Mày có biết bà ấy mang thai lớn tuổi, có thể mất mạng không? Sao tao lại nuôi ra thứ s/ú/c s/in/h thế này!”
 
Bành Phóng bực bội:
 
“Con không muốn bà ta c/h/ế/t, chỉ không muốn cái nghiệt chủng kia được sinh ra thôi.”
 
Đúng lúc hai người tranh cãi, cửa phòng mổ bật mở. Bác sĩ bước ra, phía sau là một chiếc băng ca phủ vải trắng.
 
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
 
Tôi liếc sang, khóe môi khẽ nhếch, để lộ nụ cười lạnh.
 
Dương Cầm Cầm nuông chiều con trai đến vô pháp vô thiên, khiến nó coi cả chuyện g/i/ế/t người phạm pháp chẳng khác nào dẫm c/h/ế/t một con kiến.
 
Tôi đã nói rồi, Bành Phóng là kẻ ác chủng bẩm sinh, vì lợi ích bản thân mà có thể không do dự xuống tay tàn độc.
 
Cha tôi kinh hãi lùi hai bước, ngã ngồi xuống đất, nước mắt ào ạt rơi.
 
Ngay cả Bành Phóng cũng sững sờ, muốn lao đến vén tấm vải trắng, nhưng bị bác sĩ chặn lại.
 
“Chúng tôi hiểu tâm trạng của mọi người, nhưng xin hãy nén đau thương.”
 
Ngày hôm sau, tôi lập tức phơi bày mọi chuyện lên mạng.
 
Bao gồm việc bà ta thay thế thân phận mẹ ruột tôi, dan díu cùng anh rể, sinh con rồi ngược đãi chính con gái của chị mình, cuối cùng lại c/h/ế/t trong tay đứa con mà bà ta cưng chiều nhất.
 
Thực lòng mà nói, những gì xảy ra trong nhà tôi còn kịch liệt hơn cả phim truyền hình cẩu huyết.
 
Tôi cuối cùng cũng hiểu, câu “nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống” là thế nào.
 
Câu chuyện nhanh chóng gây chấn động, Bành Phóng bị cư dân mạng chửi rủa dữ dội. Nó đã đủ 16 tuổi, đương nhiên bị đưa vào trại giáo dưỡng.
 
Ở cái tuổi này mà đã làm ra chuyện g/i/ế/t mẹ, đủ khiến mọi người rúng động.
 
Cha tôi chỉ sau một đêm đã già đi trông thấy, nhưng tôi không đến thăm.
 
Suy cho cùng, tất cả đều là ông tự chuốc lấy.
 
Kết thúc câu chuyện, tôi mang thai sáu tháng, đứng trước mộ bia Dương Cầm Cầm, khẽ cười lạnh:
 
“Dương Cầm Cầm , xuống dưới đất mà xin lỗi mẹ ruột tôi đi.”
 
(— hết—)
 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo