Hôn Nhân Giá Đắt - Chương 4

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 4
7
 
Đối diện ánh mắt của mọi người, tôi mở miệng nói câu đầu tiên kể từ khi bước vào:
 
“Ba, và cả bà Dương Cầm Cầm, hôm nay tôi đến, chỉ để báo cho hai người một chuyện. Bà ngoại tôi đã qua đời rồi.”
 
“Ba tháng trước, bà mất.”
 
Từ lúc tôi vào nhà đến giờ, mẹ tôi vẫn ngồi im mặc cho cha tôi muốn nói gì thì nói, đến khi nghe tin, sắc mặt bà cuối cùng cũng thay đổi.
 
“Con nói gì? mất rồi? Sao chuyện đã ba tháng, mà chúng ta chẳng hề hay biết?”
 
Tôi nhìn thẳng vào người đàn bà trước mặt, châm chọc không hề nể nang:
 
“Bà ngoại không cho tôi báo cho các người. Giờ tang sự của bà tôi lo liệu xong xuôi cả rồi, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên đến thông báo một tiếng.”
 
“Có những kẻ làm con làm cái chẳng ra gì, đến mức khiến người già không muốn gặp mặt lần cuối.
 
Tôi chỉ muốn xem, nghe tin bà mất, có ai thấy áy náy, tối nay có mơ ác mộng hay không.”
 
Dưới ánh nhìn của tôi, Dương Cầm Cầm nghiến răng nghiến lợi.
 
“Cô bớt nói mát đi. Đó là mẹ tôi, lúc nào c/h/ế/t, tang lễ ra sao, cũng phải do đứa con gái duy nhất này lo liệu.”
 
Con gái duy nhất sao?
 
Tôi cười lạnh.
 
Dương Cầm Cầm chợt sững lại, dường như nhận ra sự khác thường trong cách tôi xưng hô.
 
Đúng vậy, tôi gọi thẳng tên bà: Dương Cầm Cầm.
 
Dù những năm mâu thuẫn gay gắt nhất, tôi vẫn gọi một tiếng “mẹ” cho có.
 
Nhưng giờ, sau khi bà ngoại qua đời, sau khi tôi trở lại căn nhà này, ngay cả sự tôn trọng tối thiểu ấy, tôi cũng chẳng muốn giữ nữa.
 
Bà bắt đầu soi mói khuôn mặt tôi, dường như muốn tìm ra điều gì.
 
Tôi cười lạnh trong lòng: Người làm, trời biết. Bà tưởng những chuyện bà làm, mãi mãi sẽ không ai nói cho tôi biết sao?
 
Tiếng bước chân vang lên từ lầu trên, một thiếu niên tầm mười sáu mười bảy tuổi lạch bạch chạy xuống.
 
“Mẹ, mọi người đang nói chuyện của bà ngoại sao? Bà mất thật rồi à?
 
Mẹ, con nhớ căn nhà lớn của bà ngoại đáng giá lắm, mẹ mau thừa kế căn nhà đó đi, rồi chuyển sang tên con.”
 
“Em trai, xem ai về thăm em này.” Tôi cười chào hỏi.
 
“Bành Miểu Miểu, chị về làm gì?!” Bành Phóng Phóng cảnh giác nhìn tôi, rồi nhanh chóng chui vào đứng sau lưng mẹ.
 
“Mẹ, chẳng phải chị đã đoạn tuyệt với nhà mình rồi sao? Sao lại gọi chị về, mau đuổi chị ấy đi. Con nhìn chị là thấy chướng mắt rồi.”
 
Long An Khánh cuối cùng không nhịn được nữa. Từ nhỏ sống với mẹ, anh ta luôn coi trọng tình thân.
 
“Miểu Miểu là chị em. Em nói chuyện với chị như thế sao?”
 
Bành Phóng Phóng liếc anh ta từ trên xuống dưới, mặt mũi đầy khinh thường:
 
“Anh là cái gì, đồ nghèo kiết xác. Đây là chuyện nhà tôi, anh bớt xen vào.”
 
Dương Cầm Cầm bật cười nhạt:
 
“Đó là chồng chị mày đấy. Nhìn cũng nghèo thật.”
 
Liên tiếp bị ba người khinh miệt, Long An Khánh lập tức thu người lại, dắt tôi bỏ đi. Cái ý định bám víu cầu thân cũng tan biến sạch.
 
Đừng xem thường học bá nghèo, tự tôn của họ rất cao.
 
Khi chúng tôi bước ra cửa, thằng em trai còn đứng sau la ó, đuổi tôi đi, cấm quay lại.
 
Cha tôi thì dứt khoát lên lầu, nhìn thấy tôi cũng thấy ngứa mắt.
 
Chỉ có mẹ tôi – Dương Cầm Cầm – khi tôi quay đầu lại, thấy bà cau mày, đang tính toán điều gì đó.
 
Tôi đoán bà đang nghĩ đến căn nhà kia. Nghĩ xem bà ngoại có để lại di ngôn nào hay không.
 
Căn nhà của bà ngoại quả thật là miếng bánh béo bở.
 
Bà ngoại tôi đúng là nhìn xa trông rộng.
 
Tôi nhớ rõ những ngày cuối đời, bà từng cười dặn tôi:
 
“Đừng lơ là. Sau khi bà mất, con phải nhanh chóng mang di chúc đi làm thủ tục căn nhà. Nếu không, con gái bà nhất định sẽ lại gây chuyện, làm khó dễ cho con.”
 
Bà ngoại à, có vài phiền phức là trốn không khỏi. Sớm muộn gì họ cũng biết.
 
Nhưng giờ căn nhà đã xử lý xong. Nếu bà ta dám gây sự, vậy thì tôi sẽ có cơ hội tính toán lại từng món nợ năm xưa.
 
8
 
Trên đường về, Long An Khánh im lặng suốt. Cú ê chề hôm nay, e rằng còn nặng nề hơn cả ngày cưới.
 
Vừa về đến nhà, mẹ chồng đã sốt sắng hỏi:
 
“Thế nào rồi An Khánh, con với Miểu Miểu gặp bố mẹ nó nói chuyện ra sao? Có nhắc đến chuyện nhà cửa không?”
 
Long An Khánh lắc đầu.
 
Tôi đi theo vào, đơn giản kể lại: chuyến này chẳng bàn được gì, trái lại còn cãi nhau một trận.
 
Tối đó, tôi khẽ đẩy Long An Khánh đang nằm trên giường:
 
“Thế nào, còn muốn làm con rể nhà giàu nữa không?”
 
Anh muốn cãi rằng mình không phải loại “con rể ăn nhờ”, nhưng nhớ đến hôm nay bị khinh thường, châm chọc hết lần này đến lần khác, anh nghẹn ngào lắc đầu.
 
Tôi cười trêu:
 
“Anh vốn tự cao như thế, xem ra cũng không nuốt nổi miếng cơm mềm này đâu. Cứ nghiêm túc làm ăn thì tốt hơn.”
 
“Anh đừng xem thường, hơn 200 vạn nghe thì to thật, nhưng với mức lương và tốc độ tăng thu nhập của anh, chưa đến mười năm là anh cũng có thể tích lũy vốn ban đầu rồi.”
 
“Đợi thêm vài năm nữa, anh sẽ nhận ra, tiền tự mình kiếm được mới là thứ thơm nhất.”
 
Không rõ anh có nghe lọt tai không, chỉ thấy gật đầu im lặng.
 
Sau bao nhiêu cú đả kích, người an ủi và động viên duy nhất lại chính là cô vợ từng bị anh tính toán.
 
Đừng nói anh thấy khó xử, ngay cả tôi cũng cảm thấy bản thân thật tốt bụng.
 
Tôi chính thức an ổn ở lại căn nhà này của Long An Khánh.
 
Sáng, khi tôi thức dậy thì chồng đã đi làm. Mẹ chồng vẫn chẳng mấy để ý tới tôi, cũng không gọi tôi dậy.
 
Nghỉ việc rồi, ngày nào tôi cũng được ngủ tới khi tự tỉnh, tôi cực kỳ thích cuộc sống thế này.
 
Ra khỏi nhà vệ sinh chật chội, tôi vui vẻ chào bà đang ngồi trên sofa:
 
“Mẹ, hôm nay muốn ăn gì, con đi mua.”
 
Bà cố gắng nặn ra nụ cười, khoanh tay sau lưng, lo lắng đi đi lại lại trong nhà.
 
Thấy thế, tôi không làm phiền, tự mình ra ngoài.
 
Tháng đầu tiên, khoản chia lãi hơn 3000 đã về tay, tiện thể tôi ra ngoài tiêu dùng.
 
Làm vợ toàn thời gian, thì phải lo chu toàn ba bữa cơm.
 
Tôi ra siêu thị mua cả túi lớn rau củ, trái cây, thịt cá. Về nhà, tôi nấu một bữa thịnh soạn cho mẹ chồng.
 
Đợi bà ngồi xuống ăn được vài miếng, tôi mới động đũa.
 
Ừm, tay nghề nấu nướng của tôi quả thật không tệ.
 
Ăn xong, tôi tự mình rửa bát, không để bà đụng tay vào.
 
Buổi chiều, tôi lại cười tươi, kéo bà đi dạo quanh khu.
 
Trong khu này có không ít bà cô cùng lứa tuổi. Suốt buổi chiều, các bà tán chuyện con dâu nhà này, con dâu nhà kia.
 
Tôi cũng chẳng ngồi yên, bắt chuyện rất tự nhiên. Tôi khoe với họ rằng chồng tôi có trách nhiệm, có bản lĩnh, để tôi an tâm làm nội trợ, cưng chiều tôi như công chúa nhỏ.
 
Nói về mẹ chồng, tôi cũng không tiếc lời: phải hiếu thuận, chăm sóc bà thật chu đáo.
 
Chỉ một buổi chiều, đám các bà đã khen tôi không dứt miệng.
 
Ai nấy đều quay sang tán dương mẹ chồng tôi, bảo có một nàng dâu như thế thật hiếm.
 
Bà chẳng nói được gì, chỉ thở dài suốt dọc đường về.
 
Còn tôi thì vừa lướt điện thoại vừa thấy buồn cười.
 
Không ngờ mẹ chồng lại hay tự làm khó bản thân thế. Chỉ mong đừng sinh ra u uất.
 
Hai hôm sau, khi tôi đang phơi quần áo, mẹ chồng hốt hoảng chạy về, túm lấy tôi:
 
“Con dâu à, có chuyện rồi. Vừa nãy mẹ đi dạo dưới khu, nghe có một cô gái nhà giàu đang hỏi thăm về An Khánh, còn nhắc đến cả con nữa.”
 
Tôi hỏi:
 
“Có phải đi cùng một thằng nhóc mười sáu, mười bảy tuổi không?”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo