Chương 5
5.
Nghe tôi nói, sắc mặt Nghiêm Hoài lập tức trầm xuống:
“Em có ý gì đây?”
Tôi búng tay một cái, chỉ sang phía bên kia đường. Đèn cảnh sát lóe sáng, xe tuần tra vừa dừng lại.
Thấy cảnh sát, hắn thoáng ngẩn người. Chỉ chốc lát, cổ tay đã bị còng chặt.
“Nghiêm Hoài, chúng tôi nghi ngờ anh có hành vi chiếm dụng công quỹ, mời anh theo chúng tôi về phối hợp điều tra!”
Giữa bao ánh mắt dõi theo, Nghiêm Hoài bị áp giải đi. Khuôn mặt hắn tái mét, khó coi đến cực điểm. Không phải vì bị bắt, mà vì — tất cả đồng nghiệp trong đơn vị đều nhìn thấy cảnh tượng này.
Hắn tưởng rằng qua được một lần kiểm tra nội bộ là an toàn rồi sao? Sai lầm lớn.
Tôi cố ý giữ lại một phần tiền trong tài khoản công ty, chính số tiền hắn lấy để mua đồng hồ xa xỉ. Thế nên, ngay khi hắn bị điều tra, phía công ty tôi lập tức nộp đơn kiện hắn về tội chiếm dụng công quỹ.
Lần này, phiền phức của hắn to rồi.
Trong lúc hắn còn đang loay hoay “giải thích không xong” ở bên trong, tôi đã hoàn tất tất cả thủ tục bên ngoài: đổi thẻ mới, nộp đơn lên tòa án xin phong tỏa toàn bộ tài khoản, tài sản, nhà đất và cả xe dưới tên hắn.
Cùng ngày, bạn thân tôi cũng đã hành động. Song song với việc chạy thủ tục, cô ấy thuê vài người xã hội lực lưỡng. Không cần động tay động chân, chỉ cần 24/24 bám sát theo dõi nhà bố mẹ và anh trai hắn.
Cảnh sát có hỏi, bọn họ chỉ bảo đi… dạo. Nhưng chưa đầy ba ngày, cả nhà kia đã chịu hết nổi, ngày nào cũng hoang mang lo sợ, gọi điện cho Nghiêm Hoài tới tấp — mà hắn thì đang “bặt vô âm tín”.
Chỉ đến khi hắn cúi đầu thành thật khai hết mọi vấn đề, mới được thả ra.
Dù thoát tội lớn, nhưng tội chiếm dụng công quỹ thì không cách nào phủ nhận.
Vì vậy, ngay khi vừa bước ra khỏi đơn vị, hắn liền bị cảnh sát áp giải trước mặt bao người.
Tôi cùng luật sư bước vào.
Nghiêm Hoài nhìn thấy tôi, ánh mắt đỏ ngầu, tràn đầy oán độc:
“Tuệ Vy, cô nghĩ làm vậy là có thể lấy lại hết tiền sao?”
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Anh đoán sai rồi. Giờ chẳng ai dùng được cả, tất cả tài khoản đều đã bị phong tỏa. Còn nữa, Nghiêm Hoài, anh nghĩ tôi không có hậu thủ à?”
Hắn siết chặt nắm tay, nghiến răng:
“Cô rốt cuộc muốn làm gì!”
Tôi nghiêng người nhìn thẳng vào hắn, giọng bình thản mà sắc lạnh:
“Đây không phải lúc anh gào vào mặt tôi. Chiếm dụng công quỹ, mua đồng hồ xa xỉ — tất cả đều do chính anh làm. Camera giám sát ghi rõ: lúc anh thanh toán, tôi còn đang nằm trong bệnh viện.
Anh ăn cắp thẻ của tôi, giả mạo chữ ký của tôi — đây là sự thật.
Còn căn hộ của tôi, anh dám tự ý bán, cũng là sự thật. Không chỉ giả mạo chữ ký, anh còn thuê một người có ngoại hình giống tôi đến phòng công chứng. Người đó đã thú nhận hết rồi.”
Nghe đến đây, Nghiêm Hoài mới nhận ra mình đã hoàn toàn thất thế. Hắn hoảng loạn, ánh mắt lạc đi, bàn tay run run không biết bấu víu vào đâu.
Tôi khẽ đẩy tập giấy đến trước mặt hắn:
“Nhìn cho kỹ đi.”
Đơn ly hôn đặt ngay trước mắt, vừa lạnh lùng vừa dứt khoát.
Nghiêm Hoài vừa liếc thấy đã lập tức giận dữ bừng bừng:
“Cô nghĩ dựa vào cái này là có thể kết tội tôi? Còn bắt tôi ra đi tay trắng? Tuệ Vy, cô nằm mơ!”
Đến nước này, hắn vẫn còn gồng.
Tôi khẽ cong môi, giọng vừa mỉa mai vừa hờ hững:
“Nghiêm Hoài, rồi anh sẽ hối hận.”
Nói xong, tôi và luật sư đứng dậy rời đi.
Sau lưng, hắn gào khản cổ:
“Tuệ Vy, đứng lại! Đứng lại cho tôi!”
Tôi chậm rãi quay đầu, ánh mắt bình thản quét qua hắn:
“Sao? Đổi ý rồi à?”
Hắn cắn răng, giọng trầm xuống:
“Nếu em chịu thay đổi, có lẽ chúng ta còn có thể bàn lại!”
Bàn tay hắn nắm chặt, ánh mắt hung hãn:
“Ra đi tay trắng là không thể! Cho dù em muốn ly hôn, anh cũng không bao giờ đồng ý. Cứ việc kiện đi, anh sẽ kéo dài cho em một năm rưỡi, hai năm!”
Tôi vốn biết hắn vô liêm sỉ, nhưng không ngờ ba năm tình cảm lại có thể biến hắn thành kẻ trơ trẽn đến thế.
Khóe môi tôi khẽ nhếch, bật ra một nụ cười lạnh lẽo.
Không đáp thêm một lời, tôi xoay người rời đi.