Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Khi tiên tỳ của Tê Ngô Cung vội vàng vào báo cho tôi biết Thanh Tuyệt Thượng Thần hiện đang ở Lăng Tiêu Điện sống chết chưa biết, tôi có chút tiếc nuối.
Ban đầu châm chọc Đế Lam quả nhiên là đúng, chàng lại không thể giết chết một Thanh Tuyệt.
Đồ phế vật!
Tôi thầm mắng xong, lúc này mới chậm rãi theo tiên tỳ đến Lăng Tiêu Điện.
Đập vào mắt là Thanh Tuyệt đang nằm trên giường ngọc trắng, sắc mặt tái nhợt, bộ bạch y thoát tục đã nhuốm máu.
Tôi nhìn Thanh Tuyệt đang thoi thóp thở, khóe môi khẽ cong lên không chút động lòng.
Thật sự sảng khoái.
Thiên Quân và mọi người thấy tôi đến, vội vàng đón chào.
Sắc mặt Thiên Quân có chút ngượng ngùng: "Phượng Quân, lần này là bản Thiên Quân chưa xem xét kỹ lưỡng, lại không biết lần động loạn này có bàn tay của Ma Tôn Đế Lam."
"Bây giờ Thanh Tuyệt Thần Quân bị trọng thương đến mức này, nếu Phượng Quân thực sự tức giận, bản quân..."
Tôi phất tay, chính nghĩa nói: "Ra trận dẹp loạn vốn là nghĩa vụ của Thanh Tuyệt, bây giờ như vậy, cũng là số mệnh của chàng."
Thiên Quân dường như không thể tin được, ngạc nhiên ngẩng đầu:"À?"
Tiểu Thiên Quân thực ra cũng chưa đến vạn tuổi, còn chưa bằng một nửa tuổi của tôi, cũng coi như là tôi nhìn hắn lớn lên.
Tôi dịu giọng: "Bản quân nói, bản quân không tức giận."
"Thiên Quân vốn đã lao tâm khổ tứ, chuyện nhỏ này, đừng có áy náy nữa."
Thiên Quân nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn Thanh Tuyệt: "Vậy Thanh Tuyệt Thần Quân nên làm thế nào?"
Tôi vung tay áo rộng ra sau: "Tùy duyên."