11
“Cậu có thể thôi bám lấy Hạ Kiêu Lâm được không.”
Trước kỳ thi cuối kỳ, Hạ Linh chặn tôi lại, cắn môi hỏi.
Gương mặt dịu dàng đáng thương, lại xinh đẹp, đàn ông nhìn thấy đều sẽ mềm lòng.
Chỉ tiếc tôi là phụ nữ.
Tôi lạnh nhạt:
“Tôi không bám theo cậu ta. Đừng vu oan.”
Bạn của cô ta bên cạnh lập tức chen vào: “Ai chẳng biết sinh nhật Hạ Kiêu Lâm, vì đi tìm cậu mà cho Hạ Linh leo cây. Tốn công người ta chuẩn bị thế, Lục An An, cậu đúng là rẻ mạt, đàn ông có bạn gái mà cũng thấy ngon à!”
Cô ta nói rồi còn định đẩy tôi.
Tôi túm chặt cổ tay: “Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không bám theo Hạ Kiêu Lâm. Tôi đã chặn hết liên lạc với cậu ta rồi, là cậu ta cứ quấn lấy tôi.
“Thay vì hèn hạ tới tìm tôi, sao không đi hỏi thử bạn trai cậu nghĩ gì.”
Nói xong, tôi hất tay cô ta ra, quay lưng đi vào lớp.
……
Khi mảnh giấy bị ném lên bàn tôi, bạn Hạ Linh lập tức giơ tay tố cáo tôi gian lận, tôi mới nhận ra Hạ Linh hôm nay đâu chỉ muốn cảnh cáo.
Cô ta muốn hãm hại tôi gian lận, khiến tôi không thể tốt nghiệp!
Theo phản xạ, tôi nhìn lên camera, nhưng mới nhớ lớp học này camera hỏng, vì thế trường mới cử thêm giám thị, mà vừa rồi cả hai thầy đều không nhìn chỗ này!
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, mồ hôi toát ra.
Nếu bị xử lý gian lận, tôi sẽ mất bằng tốt nghiệp, coi như bốn năm đại học trôi sông!
Âm mưu của Hạ Linh thật độc ác!
Thầy đã bước tới, nhặt tờ giấy lên, nghiêm giọng:
“Lục An An, theo tôi đến phòng giáo vụ.”
Mồ hôi lạnh rịn ra, tôi vội giải thích: “Thầy, không phải của em! Vừa nãy là Hạ Linh ném cho em!”
“Đúng ạ, em cũng thấy, giấy là Hạ Linh ném!” Bạn cùng phòng tôi lên tiếng.
Hạ Linh tỏ vẻ ấm ức: “Sao có thể, em ném cho cô ấy làm gì, môn này em vốn học giỏi mà.”
Đúng thế, Hạ Linh luôn là học sinh xuất sắc.
Lại còn là cán bộ lớp.
Bạn cô ta phụ họa: “Đúng vậy thầy, em thấy tận mắt Lục An An gian lận!”
Thầy cau mày nhìn tôi: “Lục An An, ra ngoài!”
So với Hạ Linh, thành tích của tôi vốn chẳng đáng tin.
Tôi không sao biện minh được, nhưng tôi biết mình không thể bị hãm hại, một khi bị quy kết, tôi coi như xong đời!
Trong hoảng loạn, tôi thấy Hạ Kiêu Lâm ngồi ngay sau, tim thoáng sáng lên!
Cậu ấy ở ngay phía sau, chắc chắn thấy rõ, chỉ cần lên tiếng——
Nhưng lời chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại.
Cậu ta là bạn trai của Hạ Linh, sao có thể giúp tôi?
Chúng tôi đã hoàn toàn trở mặt rồi.
Hạ Kiêu Lâm cũng đang nhìn tôi.
Ánh mắt chạm nhau, tôi biết mình lúc này hẳn rất chật vật. Nhưng tôi cũng biết, cậu ta sẽ không giúp tôi.
Đúng lúc tôi gần như tuyệt vọng, Hạ Kiêu Lâm đứng dậy.
Hạ Linh ngẩn người.
Giây sau, tôi nghe giọng cậu ta, trầm ổn như trước:
“Thầy, tôi thấy rồi. Giấy là Hạ Linh ném.”
Tôi sững sờ.
Hạ Kiêu Lâm lại chọn giúp tôi.
Cậu ta chẳng lẽ không hiểu, một khi Hạ Linh bị chứng minh gian lận, sẽ bị đuổi học sao?!
Không khí lặng ngắt rồi bùng nổ. Mọi người xôn xao chỉ trỏ:
“Không phải Hạ Kiêu Lâm là bạn trai Hạ Linh sao, sao lại bênh người khác?”
“Tôi cũng thấy giấy là Hạ Linh ném, chắc cô ta ghen vì Hạ Kiêu Lâm bỏ rơi mình đi tìm Lục An An.”
“Nhưng Lục An An vốn không phải kiểu người đó, tôi nghe nói là Hạ Kiêu Lâm cứ bám theo cô ấy…”
Hạ Kiêu Lâm luôn đứng đầu lớp, còn là lớp trưởng kiêm chủ tịch hội sinh viên, trong mắt thầy cô cậu ta đương nhiên đáng tin hơn Hạ Linh.
Thầy lưỡng lự: “Rốt cuộc ai mới là người gian lận?”
Hạ Linh choáng váng, rồi đỏ mắt, gần như sụp đổ hét lên:
“Hạ Kiêu Lâm, ý cậu là gì?!”
Cậu ta chỉ nhàn nhạt liếc cô ta:
“Tôi nói rồi, đừng đến tìm Lục An An.”
Hạ Linh ngỡ ngàng, chỉ nhận được câu đó, không chịu nổi nữa, nước mắt tuôn ào ào, đáng thương vô cùng.
Chỉ tiếc Hạ Kiêu Lâm chẳng buồn nhìn, chỉ chăm chú, phức tạp nhìn tôi.
……
Sự việc vì không có chứng cứ rõ ràng nên bị tạm hoãn xử lý.
Ra khỏi phòng giáo vụ, Hạ Linh đỏ mắt chắn Hạ Kiêu Lâm lại.
“Hạ Kiêu Lâm, nói rõ đi, sao cậu giúp cô ta?!”
Cậu ta không biểu cảm: “Vốn dĩ giấy là cậu ném. Tôi chỉ nói sự thật.”
Hạ Linh gấp gáp: “Cậu rõ là biết vì sao tôi làm vậy! Nếu không phải vì cô ta cứ bám cậu, tôi đâu cần làm thế?!”
“Không phải cô ấy quyến rũ tôi.” Hạ Kiêu Lâm đút tay túi quần, “Hôm đó là tôi chủ động tìm cô ấy.”
Hạ Linh chao đảo, nghiến răng: “Hạ Kiêu Lâm, sao cậu có thể như vậy? Nếu không thích tôi, chúng ta chia tay đi!”
Hạ Kiêu Lâm lại như đã đợi sẵn câu đó, thở phào:
“Được.”
Hạ Linh đứng chết lặng.
Rồi òa khóc, nức nở hét:
“Hạ Kiêu Lâm, cậu khốn nạn! Cậu chẳng hiểu yêu là gì, đáng đời cả đời này chẳng ai thật lòng yêu cậu!”
Nói xong, cô ta khóc lóc bỏ chạy.
Tôi đứng ở hành lang, trời đông sớm tối, ánh hoàng hôn kéo dài bóng tôi và Hạ Kiêu Lâm.
“Tại sao cậu giúp tôi?”
Cậu ta tháo khăn quàng, choàng lên cổ tôi.
Mùi nhựa thông nhè nhẹ bao quanh.
Mắt tôi cay xè.
Tuổi thiếu niên, Hạ Kiêu Lâm cũng từng quan tâm tôi.
Tôi nhớ rõ, tối mùa đông đi học về, tôi mặc ít, lạnh run cầm cập, cậu ta sẽ quàng khăn mình lên cho tôi, bực bội mắng:
“Đã bảo mặc thêm, không nghe, giờ lạnh chưa!”
“An An,” giọng cậu ta hiếm khi mang chút dịu dàng:
“Tôi chia tay Hạ Linh rồi, quay lại đi… Chúng ta ở bên nhau nhé, chẳng phải cậu từng muốn thế sao?”
Nửa năm trước, nghe câu này chắc tôi đã khóc òa, đồng ý ngay.
Nhưng bây giờ, tôi thấy lòng mình không hề lay động.
Tôi thật sự không còn thích cậu ta nữa.
“Thôi, không cần đâu.” Tôi cúi nhìn mũi giày, “Hạ Kiêu Lâm, cậu cũng đâu thích tôi. Còn tôi, đã buông tay rồi.”
Hoàng hôn phủ trên gương mặt cậu ta, một nửa chìm trong bóng tối.
“Sao cậu biết tôi không thích cậu?”
Một tờ giấy bỗng nhét vào tay tôi.
Tôi mở ra.
Bên trên là ba chữ viết ngây ngô bằng bút màu: Phiếu làm lành.
Đó là thứ tôi viết cho cậu ta hồi cấp ba sau một lần cãi nhau, không ngờ cậu ta còn giữ.
“An An,” giọng Hạ Kiêu Lâm run run, “thế này được không, cậu tha thứ cho tôi đi.”
Tôi khẽ cười:
“Không phải tôi không muốn, nhưng tôi đã có người khác rồi.”
“Người khác?” Giọng cậu ta nghẹn ngào, “Là Chu Giác Nguyên sao?”
“Là tôi!”
12
Từ đằng xa, Chu Giác Nguyên bước tới, khoác vai tôi, cười híp mắt:
“Câu vừa rồi có thể coi là câu trả lời cho tôi không?”
Lời tỏ tình bị nghe thấy, mặt tôi đỏ bừng, chẳng biết nói gì.
Ánh mắt Hạ Kiêu Lâm rơi trên gương mặt nóng ran của tôi, nắm tay cậu ta siết đến trắng bệch:
“Cậu chỉ nhân lúc chúng tôi cãi nhau mà chen vào thôi. Nếu chúng tôi không cãi nhau, cậu nghĩ cậu có cơ hội à? Cô ấy còn chẳng thèm liếc nhìn cậu một cái!”
Chu Giác Nguyên chỉ cười: “Nếu nghĩ vậy khiến cậu thấy dễ chịu hơn, thì cứ thế đi.”
Hai người đàn ông đối mắt, chẳng biết ai ra tay trước, tôi chưa kịp phản ứng thì họ đã lao vào nhau. Nắm đấm của Hạ Kiêu Lâm mang theo tiếng gió, hung hăng giáng lên mặt Chu Giác Nguyên!
Khóe miệng Chu Giác Nguyên lập tức rướm máu. Thế mà cậu ấy lại cười, túm áo Hạ Kiêu Lâm phản công, cả hai đều không chịu dừng, thân thể va mạnh vào tường hành lang phát ra tiếng uỳnh uỳnh.
“Đừng đánh nữa!” Tôi lao tới, cố gắng tách họ ra.
Hạ Kiêu Lâm thở hổn hển nhìn tôi, mắt đỏ ngầu: “Lục An An, cậu đứng nhìn nó đánh tôi sao?”
Mùi máu lan trong không khí, tôi ngẩn người nhìn gò má bầm tím của Hạ Kiêu Lâm.
Nhưng ngay giây sau, tôi không do dự mà chắn trước mặt Chu Giác Nguyên, ngẩng đầu nhìn Hạ Kiêu Lâm:
“Đừng làm loạn nữa Hạ Kiêu Lâm, dù gì chúng ta cũng từng là bạn nhiều năm, hãy giữ chút thể diện, chia tay trong yên bình đi.”
Tôi đưa tờ phiếu làm lành cho cậu ta:
“Trên đó viết hiệu lực ba năm. Hạ Kiêu Lâm, nó đã hết hạn rồi.”
Tình cảm của chúng tôi cũng đã hết hạn từ lâu.
Động tác cậu ta khựng lại, cảm xúc trong mắt cuồn cuộn rồi dần dập tắt.
“Chia tay trong yên bình?” Giọng cậu ta khàn đặc, khóe môi nhếch thành nụ cười giễu cợt.
“Đúng, chia tay trong yên bình.”
“Được.”
Hạ Kiêu Lâm lùi lại một bước, giơ tay lau vệt máu nơi khóe miệng:
“Lục An An, mười mấy năm, đổi lấy của cậu một câu ‘chia tay trong yên bình’. Giỏi thật.”
Cậu ta quay người, đi vào hành lang tối.
Ánh sáng từ tuyết ngoài cửa sổ hắt vào, kéo dài bóng cậu ta đến vô tận.
……
Khi bị giáo viên gọi lên văn phòng xem lại camera, cô ấy đổi hẳn thái độ, cười với tôi:
“Hóa ra em quen hiệu trưởng, sao không nói sớm? Chuyện này rõ ràng là Hạ Linh cố tình hãm hại em.” Cô ấy nghiêm nghị: “Hành vi này rất nghiêm trọng, em yên tâm, nhà trường nhất định sẽ không dung túng!”
Tôi mới biết hóa ra chú của Chu Giác Nguyên là hiệu trưởng. Camera trong lớp không hỏng hẳn, chỉ lỗi thẻ nhớ, có thể khôi phục. Sau khi sửa, video hiện rõ: chính Hạ Linh ném mảnh giấy lên bàn tôi.
Gian lận cộng thêm hãm hại bạn, tính chất cực kỳ nghiêm trọng. Hạ Linh khóc đến co giật gần ngất trong phòng giáo vụ cũng không thay đổi được quyết định: bị ghi đại quá, không được cấp bằng.
Bốn năm đại học coi như bỏ đi, trừ phi cô ta cắn răng thi lại từ đầu.
Dù thế nào cũng sẽ để lại hậu quả nặng nề.
Cô ta khóc lóc cầu xin tôi tha thứ:
“Lục An An, cậu nói với thầy đi, chúng ta chỉ đùa thôi có được không? Tôi không thể mất bằng, cậu không biết tôi đã nỗ lực thế nào để thi đỗ vào đây. Cầu xin cậu!”
Tôi chỉ nhìn cô ta một lúc:
“Thế cô có biết, nếu cô hãm hại thành công, tôi cũng sẽ mất bằng không? Tôi cũng đã nỗ lực rất nhiều để vào đây.”
Tôi hất tay cô ta ra.
“Chuyện cô làm, cô tự chịu hậu quả đi.”
13
Kỳ nghỉ 1/5 đưa Chu Giác Nguyên về nhà, tôi tình cờ gặp Hạ Kiêu Lâm ở sân bay.
Cũng không hẳn tình cờ, mọi người đều về cùng ngày, gặp ở sân bay cũng bình thường.
May mà không cùng chuyến bay.
Chu Giác Nguyên đi mua cà phê, tôi và Hạ Kiêu Lâm ngồi cách nhau không xa, bầu không khí có chút gượng gạo. Tôi định đứng dậy đi thì Hạ Kiêu Lâm gọi tôi lại.
“Cậu ghét tôi đến mức này sao? Ngồi cùng thôi cũng không chịu nổi à?”
Tôi mím môi, khẽ đáp:
“Không có.”
Hạ Kiêu Lâm cúi đầu:
“Trước giờ chúng ta đều đi cùng nhau, Lục An An, mười mấy năm qua chúng ta chưa từng tách ra.”
Lúc này tôi mới nhận ra Hạ Kiêu Lâm gầy đi nhiều.
Chiếc áo khoác từng vừa vặn, nay phần vai lại lỏng lẻo.
Cậu ta trông không được khỏe, mặt hơi tái, thỉnh thoảng còn ho, chắc cảm lạnh vì đổi mùa.
Ngày trước, những lúc thế này tôi sẽ chăm sóc cậu ta còn hơn chính cậu ta.
Nhưng bây giờ… Tôi khẽ nói:
“Rồi cũng quen thôi.”
Cậu ta cười gượng: “Ừ, tôi từng nghĩ người không thể rời bỏ là cậu, không ngờ lại là tôi.”
Trong sân bay đông nghẹt, ngay lúc ấy, một đôi trai gái trẻ không rõ là người yêu hay anh em ríu rít cạnh nhau.
Cô gái than:
“Đã bảo đừng mang nhiều thế rồi, nặng quá.”
Cậu con trai nhướng mày:
“Cũng toàn đồ của em chứ ai, hơn nữa có bắt em xách đâu!”
Cả hai vừa nói vừa cười, trêu chọc nhau.
Tôi thoáng ngẩn ngơ, quay sang, bắt gặp Hạ Kiêu Lâm cũng đang nhìn họ chăm chú.
Lâu lắm sau, cậu ta khàn giọng:
“An An, tôi hối hận rồi.
“Từ khi cậu rời đi, tôi ngày nào cũng nghĩ lời cậu nói. Cậu nói đúng, tôi chỉ luôn lấy danh bạn bè để hưởng thụ tình cảm của cậu. Tôi tưởng cậu sẽ không bỏ tôi, tưởng cậu sẽ mãi thích tôi.
“Nhưng hóa ra, trên đời này chẳng ai đứng yên chờ tôi mãi. Là tôi quá ngu ngốc.”
Cậu ta ngẩng lên:
“Nhưng có một điều cậu nói sai. Tôi thật sự thích cậu, chỉ là tôi nhận ra quá muộn.
“Cậu có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu đã làm thế nào để buông bỏ? Chỉ cho tôi được không?”
Tôi quay đầu sang một bên.
“Tôi không biết, hình như chỉ là trong khoảnh khắc nào đó, bỗng dưng tôi không thích nữa.”
Thật kỳ lạ, trước kia tôi cứ nghĩ mình vĩnh viễn sẽ không thể ngừng thích Hạ Kiêu Lâm.
Vậy mà đến một giây phút nào đó, tôi chợt chẳng thích nữa.
Tự nhiên mà buông.
Mí mắt Hạ Kiêu Lâm hơi đỏ, không biết có phải tôi hoa mắt không, trong đáy mắt cậu ta dường như lóe sáng giọt nước.
Loa phát thanh vang thông báo lên máy bay.
“Tôi phải lên rồi.” Tôi liếc điện thoại.
“Tạm biệt.”
Ở đằng xa, Chu Giác Nguyên đã mua xong cà phê, tôi bước về phía cậu ấy.
Khoảng cách với Hạ Kiêu Lâm phía sau càng lúc càng xa.
Qua cửa an ninh, tôi theo bản năng ngoái lại.
Trong dòng người, ánh mắt cuối cùng của chúng tôi bị cắt ngang.
Tôi mỉm cười, khoác tay Chu Giác Nguyên, đi thẳng về phía trước.
-HẾT-
Thanh Lau Truyen