Chương 9
17
Buổi tụ họp còn chưa kết thúc, tôi đã vội vã trở về nhà.
Ngồi bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên cao, nước mắt chẳng kìm được mà lăn dài.
Tôi nhớ Tề Tư Dương biết bao.
Nếu lúc này có thể gặp được cậu ấy, thì tốt biết mấy?
Có lẽ lòng thành thì sẽ linh nghiệm.
Ngay trước mắt, cửa sổ bỗng bị đẩy mở, Tề Tư Dương cứ thế nhảy vào phòng tôi.
Giống hệt như lần đầu tiên, cậu xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi ngây người tại chỗ.
Nước mắt tuôn trào, cả người run rẩy không thôi.
Tề Tư Dương lập tức ôm tôi vào lòng.
Hơi thở quen thuộc, nhiệt độ cơ thể ấm áp.
Mọi thứ đều đang nói với tôi rằng, đây không phải là mơ.
Trong đầu chất chứa quá nhiều câu hỏi muốn hỏi cậu.
Cậu bị bệnh gì?
Kết quả kỳ thi đại học của cậu thế nào?
Vì sao bây giờ mới đến?
Có thể đừng rời đi nữa được không?
Nhưng vòng tay cậu quá đỗi ấm áp.
Ấm áp đến mức tôi chỉ muốn tham lam ôm lấy cậu, lâu hơn chút nữa, thêm chút nữa.
Giọng nói của Tề Tư Dương vang lên trên đỉnh đầu tôi.
Dù cố tình che giấu, vẫn nghe rõ sự mệt mỏi và yếu ớt trong đó.
Cậu nói:
“Thẩm Tiểu Nhu, tôi hối hận rồi.”
Tôi ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt, nhìn cậu:
“Hối hận điều gì?”
Tề Tư Dương lặng lẽ nhìn tôi, không đáp.
Giây tiếp theo, cậu bỗng giữ chặt đầu tôi, hôn xuống.
Cả người tôi cứng đờ.
Chỉ cảm thấy thế giới xung quanh đều bị hơi thở của cậu chiếm trọn.
Không biết qua bao lâu, cậu mới khẽ buông tôi ra.
Đôi mắt sâu thẳm, cậu mỉm cười nói:
“Chậc, chi bằng để sau khi kết hôn hẵng hôn đi. Kỹ thuật bây giờ non nớt quá.”
“Tề Tư Dương!”
Mặt tôi đỏ bừng, giơ tay định đánh cậu.
Tề Tư Dương nâng mặt tôi lên, ánh mắt sáng rực:
“Chỉ là hôn thôi mà, chúng ta từng kết hôn rồi, chuyện gì chưa từng làm chứ?”
“Câm miệng!”
Tôi đưa tay che môi cậu.
Trong đầu lại không kìm được mà tưởng tượng về những ngày tháng sau khi kết hôn cùng cậu.
Thế nhưng đúng lúc này, Tề Tư Dương đột nhiên ho dữ dội.
Cậu ôm ngực, đôi mày kiếm nhíu chặt, vẻ mặt đau đớn tột cùng.
Tôi vội vàng chạy đến đỡ, nhưng lại bị cậu đẩy ra.
Tề Tư Dương quay đầu nhìn tôi, trong mắt vương hơi nước, như mảnh lưu ly vỡ nát.
Giọng cậu khàn khàn:
“Xin lỗi, bảo bối, sau này tôi không thể ở bên em nữa. Lục Minh Xuyên là người tốt, lần tới cậu ấy tỏ tình, nhất định phải đồng ý, hãy sống thật tốt cùng cậu ấy.”
“Cậu đang nói gì vậy?”
Tôi bước lên một bước, vừa định hỏi rõ.
Nhưng Tề Tư Dương đã chống tay lên bậu cửa, nhảy xuống.
Tôi vội vàng nhìn xuống, nhưng bóng dáng cậu lại biến mất.
Tôi sững sờ tại chỗ.
Nếu không phải đôi môi còn sưng đỏ, tôi thật sự nghi ngờ tất cả vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Đúng lúc ấy, điện thoại chợt vang lên.
Tin nhắn của Lục Minh Xuyên gửi đến.
18
Phía trước tin nhắn là một tấm ảnh cưới.
Người đàn ông trong ảnh là Tề Tư Dương khi trưởng thành.
So với bây giờ, cậu ấy còn tuấn tú, điển trai hơn.
Và người phụ nữ kia, chính là tôi khi lớn lên.
Phía sau là một đoạn tin nhắn rất dài:
“Thẩm Tiểu Nhu,
Tôi đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói cho cậu biết sự thật.
Ngày Tề Tư Dương vừa chuyển đến, cậu ấy đã nói với tôi rằng mình là người xuyên không từ mười năm sau.
Cậu ấy còn nói, sau này cậu sẽ trở nên rất xuất sắc.
Bảo tôi nhân lúc cậu còn thích tôi, hãy mau nắm lấy cơ hội.
Ban đầu tôi nghĩ, chắc do Tề Tư Dương chịu áp lực học tập quá lớn, nên tinh thần có vấn đề.
Thế nhưng, sau khi cậu ấy đưa cho tôi xem bảng điểm trước kia của cậu, cùng những bức ảnh lúc chưa mập, tôi bắt đầu để ý quan sát cậu.
Dần dần…
Tôi nhận ra, cậu quả thực là một cô gái rất tốt.
Tấm lòng lương thiện, tính cách kiên cường.
Dựa vào nỗ lực của bản thân, từng chút từng chút thay đổi, rồi trở nên tốt đẹp hơn.
Thế nhưng, dù ngoài miệng cậu nói thích tôi.
Ánh mắt lại luôn dừng trên người Tề Tư Dương.
Đợi đến khi tôi phát hiện mình thật sự thích cậu, thì trong tim cậu, người đó đã hoàn toàn biến thành Tề Tư Dương.
May mà Tề Tư Dương nói với tôi rằng, cậu ấy sẽ không ở bên cậu.
Bởi vì, sau khi kết hôn ba năm, cậu ấy bị chẩn đoán mắc u/n/g th/ư xương.
Tề Tư Dương nói, khi nằm trên giường bệnh, nhìn thấy cậu vì mình mà lo lắng, khóc lóc, trái tim cậu ấy đau đớn đến mức như muốn c/h/ế/t đi.
Vì vậy, khi phát hiện bản thân quay về năm mười tám tuổi của cậu, cậu ấy đã không chút do dự chọn cách giúp cậu theo đuổi tôi.
Tề Tư Dương nói dối rất nhiều.
Trong đó nực cười nhất, chính là câu “không thích cậu” và “ly hôn với cậu”.
Cậu không biết đâu, mỗi khi nhắc đến cậu, ánh mắt cậu ấy rực sáng đến nhường nào.
Cậu ấy còn nói, nếu có thể.
Cậu ấy thật sự muốn gặp được cậu ngay từ năm nhất đại học, khi cả hai cùng học chung trường.
Như vậy, hai người sẽ không bỏ lỡ bốn năm đại học và hai năm sau khi tốt nghiệp.
Cũng sẽ không chỉ có một năm yêu nhau và ba năm hôn nhân hạnh phúc, rồi phải đối diện với chia ly sinh tử.
Nhưng cho dù tiếc nuối đến đâu.
Cuối cùng, Tề Tư Dương chỉ nói một câu:
“Hạnh phúc của em mới là quan trọng nhất.”
Vừa rồi, cậu ấy đến tìm tôi.
Nói rằng đã đến lúc phải quay về.
Nói rằng điểm số của cậu rất cao, dặn tôi nhất định phải khuyên cậu đăng ký vào J Đại học.
Còn bảo tôi nhất định phải theo đuổi cậu, đối xử thật tốt với cậu.
Thế nhưng, Thẩm Tiểu Nhu.
Tôi biết rõ, người có thể mang lại hạnh phúc cho cậu… không phải tôi.”
Vì thế, tôi mới đem tất cả nguyên do nói cho cậu biết.
Cậu hãy đăng ký vào H Đại học đi.
Để có thể sớm hơn bảy năm, gặp lại Tề Tư Dương.
Chúc hai người hạnh phúc.
Đọc đến cuối, nước mắt tôi đã sớm rơi đẫm cả mặt.
Tề Tư Dương, tên khốn này!
Dựa vào cái gì mà tự cho mình cái quyền quyết định thay tôi chứ?
19
Sau khi có kết quả kỳ thi đại học, điểm số của tôi quả nhiên rất cao.
Sau khi nói lời cảm ơn với Lục Minh Xuyên, tôi dứt khoát chọn H Đại học.
Ngày đầu tiên bước vào cổng trường, tôi đã dò hỏi được khoa và lớp của Tề Tư Dương.
Nhưng tôi không tiến lại gần.
Bởi vì lúc này, cậu ấy vẫn chưa quen biết tôi, càng không phải chồng tôi.
Tôi chỉ lặng lẽ nhìn cậu mỗi ngày.
Thấy cậu cùng bạn bè khoác vai nhau đi học, trốn tiết, chơi bóng rổ.
Nhất là khi nhìn cậu đổ mồ hôi trên sân thể thao, nghĩ đến vài năm sau sẽ vì u/n/g th/ư xương mà chỉ có thể nằm trên giường bất động, mắt tôi liền đỏ hoe.
“Bạn học, sao cậu khóc vậy?”
Giọng nói quen thuộc vang lên, trước mặt còn đưa tới một tờ giấy.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt Tề Tư Dương.
Một tay cậu kẹp quả bóng rổ, áo đấu thấm mồ hôi dán sát vào lồng ngực phập phồng.
Đôi mắt hoa đào lười biếng khi xưa, giờ đang nheo lại cười với tôi.
Hệt như lần đầu tiên tôi gặp cậu.
Nước mắt càng không kìm được mà trào ra.
Tôi vội cúi đầu lau đi, nghẹn ngào nói:
“Mắt bị dính bụi thôi.”
Tề Tư Dương cúi xuống:
“Có cần tôi đưa cậu đến phòng y tế không?”
Tim tôi khẽ run, thuận theo gật đầu:
“Cảm ơn nhé!”
“Không có gì.”
Tề Tư Dương cười một cái, bất ngờ đưa tay bế bổng tôi lên.
Hương cam quýt hòa với mùi cỏ xanh quyện cùng hơi nóng ập tới, mặt tôi lại đỏ bừng:
“Bạn học, tôi chỉ bị cay mắt thôi, chân vẫn đi được mà.”
“Không sao.”
Hoàng hôn dát vàng lên mái tóc cậu, giọng nói trở nên nghiêm túc:
“Bảo đảm hai lần, càng an toàn hơn.”
“Bạn học đúng là nhiệt tình quá.”
Tôi nhìn hàng mi ướt đẫm mồ hôi của cậu, khẽ nói:
“Để cảm ơn cậu, với tư cách sinh viên y khoa, tôi muốn đưa ra một đề nghị nhỏ.”
“Ồ?”
Tề Tư Dương vừa bế tôi đi thoăn thoắt, vừa hỏi:
“Cậu nói đi.”
Tôi khựng lại một chút, nghiêm túc đáp:
“Bạn học, tôi nhận ra khi cậu vận động, đùi trái có chút không phối hợp. Cần phải kiểm tra kỹ lưỡng.”
“Cậu nói vậy mới nhớ, đôi khi đánh bóng, tôi thật sự cảm thấy đùi trái có chút khó chịu.”
Sắc mặt Tề Tư Dương cũng trở nên nghiêm túc:
“Vậy cậu thấy tôi cần kiểm tra những hạng mục nào?”
Tôi nhìn những giọt mồ hôi lăn dọc cổ cậu, chảy qua yết hầu rồi biến mất sau cổ áo, nghiêm giọng nói:
“Đề nghị cậu nên đến phòng trọ của tôi trước, để tôi kiểm tra toàn thân cho cậu. Sau đó, chúng ta sẽ đến bệnh viện làm xét nghiệm chi tiết.”
Tề Tư Dương sững lại, vành tai từ từ đỏ ửng:
“Bạn… bạn học, cậu… chắc chứ?”
“Tất nhiên.”
Bàn tay tôi đặt lên vị trí trái tim nơi lồng ngực cậu:
“Tôi vẫn luôn chắc chắn.”
Giống như, cho dù ông trời có cho tôi bao nhiêu cơ hội để làm lại, tôi cũng sẽ mãi mãi, ngàn lần, vạn lần, không chút do dự mà chạy về phía cậu.
Hết.