Chương 5
12
Mật mã sai.
Anh sững lại trước cửa.
Tô Hòa đã đổi mật mã, điều này khiến anh có chút khó chấp nhận.
Chẳng lẽ… là để phòng anh sao?
Anh lấy điện thoại gọi cho cô, mới reo được hai giây đã bị cúp máy.
Gọi lại, vẫn bị ngắt.
【Có chuyện gì?】
WeChat hiện ra tin nhắn của cô, vỏn vẹn ba chữ đơn giản.
Anh thở dài một hơi, nói ra lý do đã chuẩn bị sẵn:
“Anh đến lấy bộ đồ ngủ. Em biết đấy, không có nó anh ngủ không được.”
Tô Hòa im lặng khá lâu, ngay lúc anh nghĩ cửa sắp mở thì cô lại nhắn tiếp:
“Ở trong thùng trước cửa, tự tìm đi.”
Anh thoáng ngơ ngác.
Trong thùng trước cửa?
Đảo mắt nhìn quanh, quả nhiên trước cửa chất đống mấy cái thùng giấy, rõ ràng chuẩn bị đem bỏ nhưng chưa kịp.
Anh tùy tiện lục thử, thật sự thấy mấy món đồ của mình bị nhét bừa trong đó.
Trong lòng bùng lên chút tức giận.
Cô vứt đồ anh như vậy, sau này anh quay về thì dùng gì?
Chợt, ánh mắt anh dừng lại ở góc tường.
Ở đó đặt lộn xộn mấy chục khung ảnh — bức tường kỷ niệm năm nào.
Những tấm hình từng được Tô Hòa nâng niu như bảo vật, nay đều nghiêng ngả, chất chồng hỗn loạn.
Anh khó tin mà nhìn chằm chằm đống ấy.
Trong lòng dâng lên một cảm xúc mãnh liệt và phức tạp, vừa phẫn nộ, vừa ấm ức, xen lẫn cả chút tủi thân.
Mọi thứ anh dốc sức gìn giữ, nay lại bị cô không chút nể tình giẫm đạp, vứt bỏ.
Anh đột ngột xoay người, sải bước bỏ đi.
……
Về đến căn hộ cao cấp, anh thấy Lâm Lân đang lặng lẽ ngồi trên sofa, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh.
Ánh mắt cẩn thận, yếu ớt mà bi thương.
Anh cụp mi mắt, từng bước tiến lại gần, dừng lại hai giây, rồi chậm rãi đưa tay ra.
Hàng mi cô ta run lên, từ từ đặt gương mặt vào bàn tay anh.
“Tiểu Bạch…”
Giữa hai người không xảy ra điều gì.
Chỉ là anh co người trong vòng tay cô ta, ôm nhau ngủ một đêm.
Thời gian này, anh cũng rất ấm ức.
Anh cũng cần một chút an ủi.
Những ngày tiếp theo, anh dứt khoát xin nghỉ phép, đưa mẹ con Lâm Lân đi khắp nơi du lịch, ăn nhà hàng sang trọng, mua trang sức, túi xách đắt tiền.
Mỗi lần Hạo Hạo đến bệnh viện khám, anh đều đích thân đi cùng.
Lâm Lân vẫn thường xuyên chụp ảnh, đăng WeChat.
Trong khoảng thời gian ấy, anh gặp lại Tô Hòa hai lần.
Lần đầu là ở hành lang bệnh viện.
Tay trái anh nắm tay Hạo Hạo, bên phải là Lâm Lân.
Lâm Lân bất chợt bị trẹo giày cao gót, anh theo bản năng ôm lấy vai cô ta.
Ngẩng đầu lên, anh thấy Tô Hòa đang đút tay túi áo, một mình đi tới.
Anh mím môi, đứng khựng lại.
Cô chỉ nhạt nhẽo liếc qua, mặt không biểu cảm, rồi lướt qua vai anh mà đi.
Lần thứ hai, ở một nhà hàng Tây.
Hạo Hạo nói muốn ăn bít tết, anh liền dẫn họ tới.
Đang chuẩn bị rời đi, thì thấy Tô Hòa cùng một người đàn ông khác bước vào, ngồi cạnh cửa sổ.
Anh theo bản năng tiến lại, mỉa mai mở miệng:
“Tô Hòa, không giới thiệu một chút sao?”
Cô khẽ nhíu mày, im lặng.
Ngắm nhìn đường nét quen thuộc ấy, trong thoáng chốc, anh có chút thất thần, thậm chí nảy ra thôi thúc muốn nói:
Tô Hòa, đừng giận nữa, về nhà với anh đi, được không.
Ngay lúc đó, giọng nói dịu dàng của Lâm Lân vang lên sau lưng:
“Tiểu Bạch, Hạo Hạo buồn ngủ rồi, chúng ta mau về thôi.”
Cô ta dường như mới thấy Tô Hòa, vẻ mặt thoáng kinh ngạc:
“Tô Hòa, trùng hợp vậy! Vị này là…”
Ánh mắt cô ta lướt qua đánh giá người đàn ông kia.
Người đàn ông hơi nghiêng đầu, nhìn Kỷ Tiêu Bạch, thản nhiên hỏi:
“Anh là chồng cũ của Tô Hòa?”
Kỷ Tiêu Bạch lạnh giọng:
“Vẫn chưa ly hôn, chưa thể gọi là chồng cũ. Còn anh là ai?”
Người đàn ông nhếch môi cười, chậm rãi nói:
“Tôi là người theo đuổi Tô Hòa. Chúc hai người ly hôn thuận lợi.”
Kỷ Tiêu Bạch tức giận đến bật cười, ánh mắt gắt gao dán chặt vào Tô Hòa:
“Gấp thế sao?”
Cô ngẩng đầu, bình thản nhìn lại anh.
“Đúng vậy, rất gấp.”
Người đàn ông cúi xuống khẽ bật cười.
Kỷ Tiêu Bạch sa sầm mặt, xoay người rời đi.
Bóng dáng ba người khuất ngoài cửa.
Tô Hòa day day thái dương, nhìn người đàn ông đối diện.
“Sư huynh, sao anh cũng đùa kiểu này?”
Anh nhếch khóe môi:
“Tôi thấy trong mấy tiểu phẩm ngắn toàn như vậy, hóa ra cũng khá hả dạ.”
Tô Hòa bất lực.
“Đây là tiệc tiễn anh đi du học, lát nữa bạn bè đến đông đủ, anh đừng đùa kiểu này nữa, hù chết người ta mất.”
13
Kỷ Tiêu Bạch uống say.
Trong lòng trống rỗng, anh chỉ biết dùng hết ly rư/ợ/u này đến ly rượu khác để lấp đầy.
Những ngày qua, anh cố ý xuất hiện bên cạnh mẹ con Lâm Lân.
Không thể nói hoàn toàn không có mục đích — anh muốn Tô Hòa nhìn thấy qua những bài đăng của Lâm Lân, để cô cảm thấy bất an, rồi chủ động đến nhận sai.
Thế nhưng không ngờ, trong khi anh làm tất cả những điều đó, cô lại có thể cùng một người đàn ông khác hẹn hò riêng.
Điều khiến anh khó chịu nhất là — có một khoảnh khắc, anh nhìn thấy cô cười với người đàn ông ấy.
Tô Hòa đã bao lâu rồi không cười với anh?
Hình như từ khi Lâm Lân dọn đến, cô chẳng còn tươi tắn như trước nữa.
Anh thấy ấm ức vô cùng, khó chịu vô cùng.
Anh không hiểu, mình đã sai ở đâu, mà tại sao lại đi đến bước này với Tô Hòa!
……
Khi tỉnh lại, anh thấy mình nằm trong phòng ngủ ở nhà.
Trong phòng tắm, vọng ra tiếng nước lách tách.
Bên cạnh gối, là chiếc kẹp tóc màu hồng quen thuộc.
Anh lắc mạnh đầu, trong đầu loáng thoáng những hình ảnh mơ hồ, lại trùng khớp với ký ức nhiều năm trước.
Ý thức được điều gì đó, anh như bị sét đánh, vội mặc quần áo, hốt hoảng bỏ chạy.
Không thể nào.
Anh yêu Tô Hòa, điều này anh chắc chắn hơn bất cứ điều gì.
Cho nên, anh tuyệt đối không thể làm ra chuyện mất lý trí.
Dù có say cũng không thể.
Anh bước đi vô định ngoài phố.
Không biết từ khi nào, lại đứng trước cổng bệnh viện.
Anh nhìn thấy Tô Hòa.
Cô đang cùng đồng nghiệp đón bệnh nhân từ xe cấp cứu xuống.
Bệnh nhân toàn thân m/á/u me, vừa gào thét vừa giãy giụa.
Trong một khoảnh khắc, bệnh nhân thoát khỏi khống chế, cầm một thiết bị trên xe, giơ lên định ném.
Mà Tô Hòa khi ấy đang cúi đầu.
“Tô Hòa—!”
Kỷ Tiêu Bạch lao tới.
……
Anh tỉnh lại trong phòng bệnh hai ngày sau.
Mở mắt ra, liền thấy Tô Hòa ngồi cạnh giường, ánh nắng chiếu lên gương mặt cô, sáng rực, chói mắt.
Chính là dáng vẻ của cô ngày trước.
Trong khoảnh khắc ấy, muôn ngàn cảm xúc ùa về, nghẹn ngào bật ra tiếng nức nở:
“Tô Hòa, em bình an là tốt rồi!”
Tô Hòa dịu dàng cười:
“Ừ, em không sao. Anh thấy trong người thế nào?”
Lần nữa thấy nụ cười của cô, hốc mắt anh cay xè.
Khoảng thời gian vừa rồi, anh như linh hồn lạc lối, không nơi bấu víu. Đến giây phút này, sự bình yên quen thuộc mới quay trở lại.
Anh gắng gượng nở nụ cười sảng khoái:
“Đừng lo, anh không sao, khỏe lắm.”
Có lẽ do thuốc tác động, anh lại thiếp đi. Trong cơn mơ màng, dường như nghe thấy y tá thì thầm:
“Người này thật là… Rõ ràng cái máy đó chẳng ném trúng ai, thế mà tự dưng nhào lên đỡ một cú.”
“Anh ta lúc đó hô tên bác sĩ Tô, hóa ra là để cứu cô ấy.”
“Nhưng bác sĩ Tô đứng xa nhất, có ném cũng chẳng tới được. Vậy mà giờ thành ra một vụ tai nạn, vốn chẳng ai bị thương…”
Anh nhắm mắt, giả như không nghe thấy gì.
Trong lòng chỉ còn một ý niệm:
Anh lại cứu Tô Hòa rồi. Dù thế nào… bọn họ vẫn có thể bắt đầu lại.
……
Ngày xuất viện, anh thấy tinh thần phấn chấn hẳn.
Tô Hòa luôn ở cạnh, lo thủ tục, lấy thuốc, lái xe đưa anh về. Suốt cả quá trình, giọng cô mềm mại, quan tâm từng chút.
Trên xe, anh lên tiếng với giọng dường như đã buông bỏ hết thù hằn:
“Tô Hòa, trước đây cả hai chúng ta đều có sai, anh xin lỗi em. Sau này, chúng ta cùng trân trọng nhau hơn.
Chuyện lần này làm anh hiểu ra sự quý giá của sinh mạng. Anh đã quyết định rồi, sẽ xin nghỉ dài hạn, toàn tâm toàn ý để có một đứa con!”
Tiếng phanh gấp vang lên, xe dừng lại.
Anh phát hiện, mình đang ở dưới khu căn hộ cao cấp.
“Tô Hòa, em vẫn không cho anh về biệt thự sao?”
Anh cười bất lực hỏi.
Tô Hòa cúi mắt, bỗng lấy từ túi ra một tờ giấy, đưa cho anh.
Anh nhướng mày, cúi đầu nhìn.
Đó là một tờ giấy chẩn đoán thai kỳ.
Tên: Tô Hòa.
Ngày tháng là từ hai tháng trước.
Đôi mắt anh sáng rực, giọng run run vì mừng rỡ:
“Tô Hòa, thật sao? Chúng ta có con rồi ư?”
Tô Hòa nhìn thẳng phía trước, khẽ mở lời:
“Ừ, đã từng có.”
Anh sững lại:
“Đã từng?”
“Đứa bé không may mắn, chỉ tồn tại trong thế giới này một thời gian rất ngắn.
Ngày mẹ nó ngã xuống cầu thang, nó đã mất. Vốn dĩ, nếu cha nó kịp thời đưa đến bệnh viện, vẫn còn cơ hội cứu sống. Nhưng hôm đó, cha nó lại chọn cứu một đứa trẻ khác…”
Kỷ Tiêu Bạch bắt đầu run lẩy bẩy.
“Trước khi ngã xuống, em nghe được cuộc đối thoại giữa anh và Lâm Lân. Anh trả lời cô ta rằng — chưa từng quên…”
Giọng Tô Hòa nhẹ bẫng, như vọng từ nơi xa xăm, nhưng từng chữ lại thấm vào tận da thịt, gõ thẳng vào xương tủy, ám ảnh không buông.
“Lâm Lân thật đúng là một người phụ nữ kiên cường. Dù bất hạnh, vẫn vui vẻ ghi lại cuộc sống. Chuyện nào có thể công khai thì đăng lên WeChat, còn chuyện không tiện, thì gửi riêng cho em.”
Kỷ Tiêu Bạch giật phắt đầu, mặt cắt không còn giọt m/á/u, nghiến răng lập cập:
“Ví dụ… cái gì?”
Tô Hòa nhìn thẳng anh, bình thản:
“Ví dụ như những bức ảnh anh ngủ trong lòng cô ta, hay những đoạn video các người quay suốt cả đêm trước khi anh bị thương…”
Cả lưng Kỷ Tiêu Bạch oằn xuống, từ cổ họng bật ra tiếng rên đau đớn.
“Đừng nói nữa, xin em, đừng nói nữa…”
Tô Hòa quay sang, ánh mắt bình thản.
“Kỷ Tiêu Bạch, ngày mai là ngày thứ 30 của giai đoạn hòa giải.
Em đã lo liệu để hôm nay anh xuất viện, chỉ vì không muốn chậm trễ việc chính. Vậy nên, ngày mai đừng vắng mặt. Được không?”
14
Hôm đó, khi Kỷ Tiêu Bạch trở về căn hộ cao cấp với dáng vẻ như kẻ mất hồn, Lâm Lân lao tới ôm chặt lấy anh.
“Tiểu Bạch, bất kể Tô Hòa đã nói gì với anh, tất cả đều là giả, đều là lừa dối!
Cô ta chỉ muốn trả thù em, trả thù Hạo Hạo thôi! Em là chị của anh, trên đời này ngoài cha ra, em mới là người thân thiết nhất của anh mà!”
Anh để mặc cho cô ta ôm, gương mặt không chút biểu cảm, giọng trầm thấp:
“Dẫn Hạo Hạo đi đi, ngay bây giờ. Nếu không, anh sợ mình sẽ không kiềm chế nổi.
Nhưng anh không thể gây chuyện, anh đã hứa với Tô Hòa, ngày mai sẽ phối hợp với cô ấy hoàn thành việc quan trọng.
Đó là chuyện cô ấy rất để tâm, anh không thể để cô ấy thất vọng.”
Lâm Lân nhìn anh, như nhận ra điều gì, trong mắt hiện rõ sự hoảng hốt.
Rất nhanh, cô ta ôm con biến mất.
……
Sau ly hôn, suốt một thời gian dài, Kỷ Tiêu Bạch không dám tìm Tô Hòa.
Anh không còn mặt mũi gặp lại cô.
Anh biết cô chắc chắn không muốn nhìn thấy mình.
Bởi ngay cả bản thân, anh cũng chẳng thể tha thứ cho chính mình.
Cho đến một đêm, anh không kìm lòng nổi mà đến biệt thự — nơi từng là tổ ấm của cả hai — thì phát hiện nó đã đổi chủ.
Tô Hòa đã bán đi ngôi nhà ấy.
Anh bỏ ra giá cao chuộc lại, từ đó sống trong men say, chìm đắm trong ảo tưởng hão huyền.
Anh hết lần này đến lần khác tưởng tượng về đứa con đã thoáng chốc đến rồi đi.
Nếu đứa bé ấy ra đời, dù là trai hay gái, đôi mắt chắc chắn sẽ to tròn, sáng trong, hệt như lúc anh lần đầu gặp Tô Hòa.
……
Tháng thứ ba sau ly hôn, Lâm Lân lại xuất hiện, dắt theo Hạo Hạo.
Anh nằm trên chiếc giường Tô Hòa từng ngủ.
Mở mắt ra, liền thấy hai mẹ con họ.
Lâm Lân rơi lệ, giọng nghẹn ngào:
“Tiểu Bạch, liệu pháp mới của Hạo Hạo có hiệu quả, nhưng cần một khoản tiền rất lớn. Anh giúp em, được không?”
Anh ngồi bật dậy, lạnh lùng kéo mạnh cô ta ra ngoài, hành động thô bạo, bất chấp.
Lâm Lân loạng choạng, chật vật vô cùng.
Hạo Hạo lao tới cắn anh.
Anh hất mạnh, Hạo Hạo ngã lăn ra đất, bất tỉnh.
Đôi mắt Lâm Lân trợn trừng, thét chói tai:
“Anh dám động đến con trai tôi! Tôi gi/ế/t anh! Anh lại đối xử như thế với một đứa trẻ!”
Trong đầu Kỷ Tiêu Bạch chỉ còn một ý nghĩ: đuổi người đàn bà này ra khỏi nhà, đuổi khỏi cuộc đời anh.
Lâm Lân giãy giụa không thoát, nhìn con trai bất tỉnh, gào rống như kẻ điên:
“Đáng đời anh! Đáng đời cả nhà anh!
Cha anh nói sẽ không để lại cho chúng tôi một xu, tôi đã đổi thuốc trị nhồi m/á/u não của ông ta rồi, báo ứng!
Giờ ông ta thật sự đã thành kẻ lẩm cẩm, thành một lão ngốc rồi!”
Kỷ Tiêu Bạch ch/ế/t sững, không tin nổi nhìn cô ta.
Hai bàn tay anh siết chặt lấy cổ Lâm Lân.
Người phụ nữ kia phát ra những tiếng rít hấp hối.
Tiếng động lớn khiến bảo vệ khu nhà xông đến đập cửa.
Đúng lúc đó, lý trí anh chợt bừng tỉnh.
Anh buông tay, loạng choạng ngồi phịch xuống đất.
Bên cạnh, Hạo Hạo cựa mình, chầm chậm bò về phía anh.
Ngay khoảnh khắc cửa lớn bị phá tung, thân hình nhỏ bé của Hạo Hạo lăn lông lốc từ trên lầu xuống.
Trong tiếng hô hoán thất thanh, khuôn mặt bé vấy đầy m/á/u, bàn tay run rẩy chỉ về phía anh:
“Là… chú ấy… đẩy con.”
Nói dứt lời, nó ngất lịm.
……
Kỷ Tiêu Bạch bị kết án một năm tù giam vì tội cố ý gây thương tích.
Trong trại giam, Lâm Lân cầm 《Giấy bãi nại》 đến gặp anh.
Do bị bóp cổ dẫn đến thiếu oxy não quá lâu, cô ta bị tai biến, miệng méo, lời nói ngọng nghịu.
Cô ta đòi một nghìn vạn, đổi lấy chữ ký của anh.
Anh không đưa cho cô ta một xu.
Chỉ thản nhiên đáp:
“Thế cũng tốt, tất cả đều là báo ứng mà thôi.”
Lâm Lân sụp đổ, gào khóc:
“Thế còn Hạo Hạo? Sau này mẹ con tôi biết phải làm sao?”
Anh nhắm mắt, không nhìn thêm cô ta một lần nào nữa.
……
Cùng lúc ấy.
Ở nửa bên kia trái đất.
Tô Hòa chính thức bắt đầu công việc hai năm với tư cách bác sĩ viện trợ ở Guinea Xích Đạo.
Một ngày nọ, cô nhận được cuộc gọi video.
Trong màn hình, Kỷ Tiêu Bạch như biến thành một người khác: đầu húi cua, gầy gò, gò má nhô cao.
Anh nghiêm túc gửi lời xin lỗi, kể lại chi tiết những chuyện đã qua.
Cô lặng lẽ lắng nghe, không xen ngang.
“Anh khó mà tưởng tượng được em đã trải qua những gì khi bị đẩy xuống cầu thang…
Trên thế gian này, dường như anh chẳng còn người thân nào nữa.
Tô Hòa, anh không biết phải đối mặt với chuỗi ngày đau khổ dài đằng đẵng phía trước thế nào…”
Tô Hòa nhìn màn hình, giọng bình thản:
“Em cũng từng trải qua. Dù có thể lật sang trang mới, nhưng xóa bỏ đau đớn vẫn là việc rất lâu dài.
Sau này, em chọn dùng một thế giới rộng lớn hơn để làm loãng nó. Hy vọng cũng sẽ giúp được anh.”
Cúp máy.
Tô Hòa quay đầu thấy sư huynh đang đứng gần.
Anh gãi đầu, hơi ngượng nghịu:
“Xin lỗi, em nói tiếng Trung ở đây to quá, dù không muốn nghe cũng nghe hết rồi. Nhưng…”
Anh nhíu mày, nghiêm túc:
“Em cũng liều quá đấy. S/ả/y th/a/i chưa đầy hai tháng đã dám xin đi viện trợ ở nơi thế này. May mà không xảy ra chuyện gì.”
Tô Hòa nhún vai:
“Em chưa từng s/ả/y th/a/i.”
Sư huynh tròn mắt.
Cô đành bất đắc dĩ giải thích:
“Hồi đó chỉ là trễ kinh, em hiểu lầm. Sau này em cố tình ngầm thừa nhận, chỉ để thủ tục ly hôn thuận lợi.”
Sư huynh nghiêng đầu:
“Em đang diễn trò gì thế?”
Tô Hòa khẽ thở dài:
“Bị dày vò từng ấy năm, chẳng phải cũng nên trả lại một lần sao? Trong mấy tiểu phẩm ngắn không phải đều như thế à?”
Sư huynh im lặng một giây, rồi phá lên cười sảng khoái.
“Anh đã nói rồi, tiểu phẩm ngắn xem mới đã. Em còn chê. Giờ thì thế nào, bị ‘tát ngược’ rồi nhé!”
Tô Hòa mỉm cười.
Ánh mắt hướng về phía mặt trời lặn trên vùng đất châu Phi.
Bao la, tĩnh lặng.
Đông không sáng thì Tây sáng.
Thế giới rộng lớn như vậy, đủ để xóa nhòa mọi đau khổ.
Có gì là không thể vượt qua chứ?
Cô nghĩ thế.
(Hết)