Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Đáng tiếc, nguyên chủ là một cô nhi, cha mẹ mất sớm, sống trong nghèo khó, làm gì có tiền mua quỷ khí?
Với tình trạng này, bước vào thế giới quỷ dị chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Không chịu nổi cú sốc khi biết mình không thể thức tỉnh, đúng đêm sinh nhật vừa tròn 18 tuổi, nguyên chủ đã chọn cách... thiêu thân tự vẫn trong phòng.
Đây không phải là trường hợp cá biệt. Rất nhiều người thường khi không thức tỉnh được, cũng chọn kết thúc mạng sống theo cách nhẹ nhàng hơn, thay vì chờ bị quái vật xé xác trong trò chơi.
Thậm chí, nhiều bệnh viện còn mở dịch vụ “chết không đau” dành riêng cho nhóm người này.
Nguyên chủ đã chết. Diệp Hiên tiếp quản cơ thể.
Đã một lần sống lại, hắn tuyệt đối không cam lòng chết thêm lần nữa.
Vẫn hy vọng có điều gì đó sai sót, hắn cho rằng khối đá kiểm tra của nguyên chủ là hàng rẻ tiền nên cho kết quả sai lệch. Vì thế, sáng nay hắn cố gắng lê thân thể yếu ớt đến trường học, dùng thiết bị chuyên dụng để kiểm tra lần nữa.
Kết quả vẫn không thay đổi.
Không có ánh sáng xuyên không. Không có dị năng bỗng nhiên thức tỉnh. Không có kỳ tích nào xảy ra cả.
“Cái nhân sinh chết tiệt này!”
Nhìn gương mặt thanh tú phản chiếu trên màn hình, Diệp Hiên không nhịn được mà mắng thầm.
Vậy rốt cuộc hắn xuyên qua là vì cái gì?
Chỉ để sống thêm vài ngày, rồi chết thảm hơn à?
Hay là để “thưởng thức” đặc sản tra tấn và bị quái vật xé xác ở thế giới dị thường này sao?
Đúng là... xuyên cái quần!
“Thầy sẽ viết đơn xin nghỉ học cho em. Hôm nay cứ về nghỉ ngơi đi.”
Thầy giáo quay lưng lại, ngồi xuống ghế, viết một tờ giấy xin phép rồi đưa cho Diệp Hiên, suốt quá trình không hề nhìn hắn lấy một lần.
Là một giáo viên, ông ta đã chứng kiến quá nhiều học sinh như vậy. Ban đầu còn đau lòng, sau thì dần dần chết lặng.
Để tránh bản thân bị cuốn vào cảm xúc tiêu cực, ông chọn cách giữ khoảng cách, thậm chí cố tình không nhớ mặt những học sinh “đã định sẵn phải chết”.
“Vâng, cảm ơn thầy.”
Diệp Hiên hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc trong lòng, không muốn làm khó giáo viên, nhận lấy tờ giấy xin nghỉ rồi bước ra khỏi phòng kiểm tra.
“Diệp Hiên lại thất bại rồi!”
“Cậu ta đã mười tám tuổi rồi mà vẫn không thức tỉnh được dị năng à?”
“Nghe nói hôm qua vừa qua sinh nhật! Thế mà hôm nay kiểm tra vẫn là số 0!”
“Thật đáng thương. Với thể trạng này, chắc cầm cự chưa tới một ngày trong thế giới quỷ dị mất.”
“Một mình cậu ta, cộng thêm cái tên Thẩm Tinh Lan kia nữa, đúng là nỗi nhục của trường ta. Nếu không có hai đứa đó, trường mình đã có thành tích toàn bộ học sinh thức tỉnh rồi!”
“Thức tỉnh không nổi thì còn sống làm gì? Sao không tự sát cho rồi?”
“Phế vật như thế mà còn sống, đúng là lãng phí tài nguyên!”
...
Vừa bước ra khỏi phòng, tiếng bàn tán đã vây lấy Diệp Hiên như thủy triều.
Tin tức hắn không thức tỉnh đã lan truyền khắp trường.
Trong hành lang, những lời mỉa mai, khinh thường, cảm thán vang lên không chút che giấu.
Bởi vì trong mắt bọn họ, Diệp Hiên chẳng khác gì người đã chết.
Không ai quan tâm hắn sẽ cảm thấy gì khi nghe những lời đó.
Diệp Hiên không quá để tâm. Thứ khiến hắn thực sự phiền muộn chính là hoàn cảnh hiện tại của bản thân.
“Ai…”
Đúng lúc này, một tiếng kinh hô vang lên giữa hành lang, sau đó là liên tiếp những âm thanh thất thanh đầy kinh ngạc.
Diệp Hiên lập tức ngẩng đầu nhìn quanh, nhưng cảnh tượng xung quanh như bị ai đó rút đi, tất cả mờ dần, biến mất.
Khi lấy lại tinh thần, hắn phát hiện mình đang đứng giữa một không gian đen kịt, tối tăm không ánh sáng.
Hắn còn đang nghĩ liệu mình có vừa xuyên tiếp lần nữa hay không, thì bên tai vang lên một giọng nói máy móc lạnh lùng, không cảm xúc:
[Chào mừng đến với thế giới trò chơi quỷ dị!]