Chương 5
Tôi xách cái túi mới về nhà, còn gửi cho anh vài bộ manga thuộc dạng “cương quá dễ gãy”.
Hiệu quả rõ rệt.
Anh sợ tôi như cát trong tay, nắm chặt thì bay mất.
Từ lúc đọc xong, anh chẳng bao giờ can thiệp việc tôi giao tiếp bình thường với bạn nam nữa.
Nhưng anh vẫn hay ghen.
Ví dụ mới vừa rồi, tôi cùng một tiền bối trong viện nghiên cứu rà soát tài liệu.
Miệng thì anh nói:
“Không sao, giáo sư Chu giỏi về tế bào, em nên học thêm từ ông ấy.”
Thế mà sau đó, anh trốn ở góc cạnh cây nước, lén đứng đó hơn nửa tiếng.
“Anh ra đây ngay!”
Thẩm Mặc giật mình:
“Em thấy anh rồi?”
Tôi hít sâu:
“Anh ơi, em có mù đâu. Cái chân cỡ 43 của anh thò ra khỏi góc rõ ràng thế kia.”
Anh lúng túng.
“Anh không cản em đâu, anh chỉ là…”
Anh càng nói càng giống chống chế.
Rồi anh thở dài, ngồi xuống cạnh tôi:
“Em rõ ràng là trợ lý của anh, thế mà cả ngày nay em ở phòng thí nghiệm của giáo sư Chu, tối về còn ngồi rà soát tài liệu với ông ấy… Em…”
“Thẩm Mặc! Giáo sư Chu năm mươi tuổi rồi!”
“Anh biết! Anh chỉ muốn nói, bây giờ đã 11 giờ đêm, thời gian còn lại nên dành cho anh chứ.”
Anh ôm lấy tôi, dùng trọng lượng đè nghiêng tôi xuống ghế sofa.
Trời đất ơi!
Cái nhíu mày kia đáng tội ghê gớm, chỉ khiến tôi muốn hôn nát môi anh.
Hoảng hốt, tôi chộp lấy điện thoại anh, lật xem lịch sử tìm kiếm.
Quả nhiên, gần đây anh lại đọc mấy bộ manga “cún con dính người”.
“Thẩm Mặc, cái kiểu làm nũng này không hợp với anh. Anh đâu phải ‘phiên bản năm dưới’.”
“Vậy sao?”
Anh nhướng mày, giọng trầm thấp đầy mê hoặc.
“Nếu không hợp, vậy sao em còn nuốt nước miếng? Hay là… bất kể anh thế nào, em đều chẳng có sức chống cự?”
Anh đi học ở đâu mấy lời sến súa này thế!!
“Khinh Khinh, ngày kia tớ đi đăng ký kết hôn rồi. Muốn mời cậu đi ăn, nhớ dẫn cả bạn trai theo nhé.”
Chỉ vì một tin nhắn của Yêu Yêu, tôi và Thẩm Mặc xin nghỉ phép về nhà.
Không ngờ thành phố này nhỏ đến thế.
Thẩm Mặc lại va phải người quen.
Trong nhà hàng, tôi huých nhẹ khuỷu tay anh:
“Nhìn kìa, ‘thím’ của anh đó.”
“Thím cái gì?”
Thẩm Mặc nhíu mày, quay đầu lại, nụ cười lập tức cứng đờ.
“Anh đã xóa cô ta từ lâu, vốn dĩ cũng chưa bao giờ đồng ý hẹn hò.”
Cô nàng “học bá xinh đẹp” đang ngồi ăn cùng một người đàn ông, nhưng vừa nhìn thấy Thẩm Mặc, mắt cô ta sáng rực, lập tức chạy lại, ôm chặt lấy cánh tay anh.
“Thẩm Mặc, chúng ta bên nhau đi có được không!”
Thẩm Mặc gần như bật dậy khỏi ghế, phản ứng như thể bị dị ứng khi chạm phải.
“Buông ra, tôi không có quan hệ gì với cô.”
Cô ta khóc ngay tại chỗ:
“Là lỗi của em, hôm đó không nên bỏ chạy khi nghe đến chuyện con cái. Bố mẹ lại ép em đi xem mắt, em thật sự không thích gã kia.”
Tôi không nhịn nổi nữa:
“Cô gái xinh đẹp, làm ơn đừng dây dưa nữa được không?”
Có lẽ nóng ruột quá, cô ta quay sang gắt ầm lên:
“Cô không biết điều! Tôi và cậu em yêu nhau, cô xen vào cái gì! Cẩn thận tôi méc mẹ cô đó!”
Tôi sững người.
Chưa kịp phản ứng, trong đầu đã nổ tung.
Cô ta nói gì?
Không biết điều?
“Tôi không có cha dạy, chẳng lẽ cô cũng vậy?”
Tôi tức đến mức muốn văng tục.
Nhưng chưa kịp, Thẩm Mặc đã xách thẳng cô ta lên, ném ra ngoài.
Dĩ nhiên, cô ta vẫn chửi bới om sòm, dọa sẽ đi méc mẹ tôi.
Tôi đứng ngẩn ra, chưa nghĩ ra nên giải thích với mẹ thế nào…
Tôi và Thẩm Mặc đã đặt vé cho ngày kia, nên hai hôm này chỉ ở nhà nghỉ ngơi.
Mẹ đang nấu ăn, tôi ngồi rửa rau bên cạnh, cẩn thận dò hỏi:
“Mẹ, con muốn có bạn trai, mẹ sẽ đồng ý chứ?”
Mẹ ngừng tay một chút:
“Chuyện tốt chứ sao. Nhưng người đó điều kiện thế nào?”
Tim tôi đập thình thịch, run run giơ tay, đưa con số:
“Hơn con… sáu… bảy tuổi.”
Sợ mẹ đoán ra là Thẩm Mặc, tôi cố tình đổi “sáu” thành “bảy”.
Mẹ nhíu mày:
“Hơn nhiều tuổi thế à. Vậy con tính khi nào sinh con chưa?”
Sau vụ “ngộ nhận mang thai” lần trước, tôi nào dám nghĩ đến chuyện con cái.
Tôi lắc đầu:
“Con còn trẻ, chắc phải mười năm nữa.”
“Không được!” Mẹ lập tức phản đối,
“Mười năm nữa thì ông ấy bao nhiêu tuổi rồi, lúc đó cơ thể còn chịu nổi không? Nhỡ…”
“Khụ, chị à…”
Thẩm Mặc không nhịn nổi, mặt đầy lúng túng bước lại:
“Mười năm sau anh ta cũng mới hơn bốn mươi, sao lại không được.”
Mẹ tôi lắc đầu liên tục như trống bỏi:
“Nhìn thím bên cạnh đó, sinh con muộn nên sức khỏe yếu, cứ ốm suốt.”
Tôi emo toàn tập.
Bữa cơm hôm đó, không ai nói thêm lời nào.
Nhân lúc mẹ đi nhảy quảng trường, tôi và Thẩm Mặc vừa đi dạo tiêu cơm, vừa nghiêm túc nói chuyện.
“Mẹ em hình như không đồng ý… phải làm sao đây…”
“Đừng lo, chúng ta nghĩ cách khác.” Thẩm Mặc trấn an tôi.
Ai ngờ nửa đêm ra ngoài dạo bộ còn đụng mặt người quen!
“Ơ, có phải Khinh Khinh không đó?”
Tôi quay lại thấy là dì Trần hàng xóm, sợ đến mức vội vàng đá Thẩm Mặc một cái, tách ra cách anh một mét.
Thẩm Mặc thì trông vô cùng ấm ức.
“Dì Trần, trùng hợp quá.” Tôi gượng cười.
Dì nhìn Thẩm Mặc bằng ánh mắt đầy “mẹ chồng tương lai”, còn nhỏ giọng hỏi tôi:
“Đây là bạn trai con à? Dì nghe mẹ con nói con yêu một vị giáo sư, cao ráo đẹp trai, không ngờ lại phong độ thế này!”
??!!
Tôi c/h/ế/t lặng.
Khoan, tôi nghe nhầm hả?
Nhìn sang Thẩm Mặc, anh cũng ngỡ ngàng không kém.
“Dì Trần, mẹ con nói… là giáo sư nào cơ ạ?”
Câu hỏi đó làm dì cũng ngớ người.
“Mẹ con bảo, con yêu một giáo sư sinh học, lại còn du học về nước. Không phải cậu ấy sao?”
Lần đầu tiên trong đời tôi thấy Thẩm Mặc đổi sắc mặt nhanh đến thế.
Mới nãy còn ngẩn ra, giờ thì mặt mày tươi rói, lịch sự gật đầu:
“Đúng, là con. Con chính là bạn trai của Khinh Khinh. Thật không ngờ mẹ vợ lại khen con trước mặt mọi người, con thấy vinh hạnh quá.”
Phụt!
“Mẹ vợ”??
Ban ngày còn gọi “chị”, buổi tối đã đổi xưng hô nhanh thế rồi sao?!
Hóa ra mẹ tôi đã biết từ sớm.
Điều này ngoài dự đoán của tôi.
Nhưng nghĩ lại thì cũng không phải không có dấu hiệu.
Mẹ từng nói, nếu là bà, bà sẽ lập tức chuẩn bị của hồi môn cho tôi.
Mẹ từng nói, nếu bà có được đứa con trai như Thẩm Mặc, chắc nằm mơ cũng phải cười tỉnh.
…
Tôi ngồi chờ mẹ đi nhảy về ngay ngoài cửa.
Đèn hành lang lóe sáng, mẹ giật mình:
“Con bé này, ngồi chồm hổm làm gì ở đây.”
Tôi vừa háo hức vừa chột dạ:
“Mẹ, chuyện của con với Thẩm Mặc… mẹ biết lâu rồi đúng không?”
Thẩm Mặc đứng phía sau, giọng hơi run:
“Chị…”
“Đừng gọi tôi là chị!” Mẹ tôi quát một tiếng.
Tôi tưởng mẹ tức giận.
Nào ngờ Thẩm Mặc lại cười, đổi giọng:
“Ấy, mẹ vợ.”
Trời đất ơi!
Không hổ là quen mẹ tôi còn lâu hơn tôi, gan thật.
Ngay cả tôi còn chẳng dám đùa với mẹ, anh dám à!
Mẹ bĩu môi, rõ ràng bị ngọt miệng làm xiêu lòng, rồi bước vào nhà.
Vừa đặt túi vừa lẩm bẩm:
“Mày tưởng mẹ là ngốc à. Ta cũng từng trải, cái ánh mắt hai đứa nhìn nhau mẹ thấy rõ mồn một.”
Bà đi lại, chọc ngón tay vào trán tôi, rồi lại chọc trán Thẩm Mặc:
“Một đôi gan to, dám đưa tình ngay trước mặt mẹ cơ đấy.”
Tôi bật cười trộm:
“Mẹ, con với… cậu ở bên nhau mẹ không giận sao?”
“Có giận chứ.”
Mẹ thở dài:
“Nhưng ít ra mẹ cũng biết rõ con người Thẩm Mặc. Đẹp trai, có tiền, ở bên nó mẹ còn yên tâm hơn. Với lại, nó mà dám đối xử tệ với con, mẹ sẽ nhờ ông cậu con dạy lại cho thằng con này một trận.”
“Con sẽ đối xử tốt với Khinh Khinh.” Thẩm Mặc nghiêm túc gật đầu.
Tôi không nhịn được, ôm lấy cánh tay mẹ làm nũng:
“Mẹ~”
Thẩm Mặc cũng bắt chước:
“Mẹ~”
Mẹ tôi trợn trắng mắt, sắp lật ngược cả tròng.
“Nghe đây Thẩm Mặc, không có một, hai trăm ngàn thì đừng mơ cưới được con gái tôi.”
Ai ngờ Thẩm Mặc lại mừng rỡ, quỳ xuống ngay tại chỗ:
“Mẹ, mai con sẽ mang sính lễ tới xin cưới.”