Gắp Nhầm Vị Đắng - Chương 8

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 8
15
 
Tôi đẩy mạnh cửa phòng bệnh.
 
Trương Hoài Bân nhìn thấy tôi, ánh mắt lập tức sáng lên.
 
Nhưng ngay sau đó, dường như nhớ đến lời mẹ hắn, tia sáng ấy vụt tắt, thay bằng gương mặt lạnh lùng:
 
“Cô còn mặt mũi mà về à!”
 
Diễn cũng khéo thật:
 
“Không phải chính anh đồng ý để mẹ anh bôi nhọ tôi trong nhóm, ép tôi phải về sao? Tôi cũng phải về xem, anh c/h/ế/t chưa!”
 
Hắn ngẩn ra:
 
“Cô… cô nguyền rủa tôi c/h/ế/t?”
 
Tôi lười phí lời, lấy từ trong túi ra bản thỏa thuận ly hôn, ném thẳng vào người hắn:
 
“Ký đi.”
 
Hắn liếc qua, sững lại:
 
“Cô muốn ly hôn với tôi?”
 
Tôn Quế Mai vội chen vào:
 
“Đừng có diễn quá, coi chừng chúng tôi tưởng thật đấy!”
 
Tôi lật ngay đến phần phân chia tài sản, đọc rõ ràng:
 
— Ngôi nhà trước hôn nhân là do nhà hắn mua, không liên quan tới tôi.
 
— Chiếc xe là của hồi môn bên nhà tôi, cũng chẳng dính dáng gì đến hắn.
 
— Nhà xe mỗi bên ai về nhà nấy.
 
— Nhưng toàn bộ tài sản hình thành sau hôn nhân thuộc về tôi, ngoài ra hắn phải trả thêm cho tôi 20 vạn tiền bồi thường.
 
Tay hắn cầm bản thỏa thuận bắt đầu run rẩy, ánh mắt rối loạn.
 
Hắn gắt gao nhìn tôi, dường như cuối cùng cũng nhận ra tôi không hề nói đùa:
 
“Tại sao ly hôn? Tôi đâu có trách cô, sao cô lại trách tôi?”
 
Hắn run giọng gào lên đầy kìm nén:
 
“Tôi không ly hôn!”
 
Tôi sớm đã biết hắn sẽ giở trò này.
 
Thẳng tay rút điện thoại, bấm 110.
 
Tố cáo Tôn Quế Mai tội trộm cắp!
 
Tôn Quế Mai c/h/ế/t lặng:
 
“Ai trộm cắp? Cảnh sát đâu có quản việc nhà, đừng hù dọa tao!”
 
Nhưng rõ ràng mọi chuyện không như bà ta mong.
 
Chưa đầy 20 phút sau, cảnh sát đã có mặt.
 
16
 
Đoạn video Tôn Quế Mai tung lên nhóm chính là bằng chứng rành rành.
 
Bà ta cuống quýt kêu la:
 
“Có bao nhiêu tiền đâu chứ, toàn quần áo giày dép rách, tôi chỉ bán được 3000 thôi mà! 3000 cũng bắt sao?
 
Với lại nó là con dâu tôi, nó hại con trai tôi phải nhập viện, sao không bắt nó? Phải bắt nó đi, tôi còn muốn tố cáo nó mưu sát nữa kìa!”
 
Tôi nhướn mày, nhìn thẳng vào bà ta:
 
“Bà chắc chứ? Cua là ai mua? Ai đưa cho tôi? Vậy rốt cuộc là bà mưu sát hay tôi mưu sát?
 
Hơn nữa, chỉ có 3000 thôi à? Thế còn số trang sức mẹ tôi cho tôi đâu rồi? Theo giá vàng hiện tại, ít nhất cũng 10 vạn!”
 
Tôn Quế Mai thoáng lộ vẻ hoang mang:
 
“Đừng có lừa người! Đống trang sức rách đó tôi bán được nhiều lắm cũng 3 vạn, đã đóng viện phí cho Đại Bân rồi.
 
Nó là chồng cô, cô tiêu tiền cho nó chẳng phải chuyện đương nhiên sao!
 
Mà còn thiếu đấy, đã phải vay thêm tiền của cậu nó nữa! Mau gọi cho mẹ cô, 100 vạn phải chuyển ngay, lập tức chuyển!”
 
Một kẻ mù luật, thì biết làm gì được đây.
 
Cảnh sát lập tức nghiêm giọng: tài sản thuộc về tôi, bà ta tự ý mang đi bán là vi phạm pháp luật.
 
Tôn Quế Mai hoảng loạn, đôi chân run lẩy bẩy không đứng vững, cầu cứu nhìn sang Trương Hoài Bân:
 
“Đại Bân, làm sao bây giờ, mẹ phạm pháp rồi à? Mẹ không thể đi t/ù được!”
 
Trương Hoài Bân cuống quýt biện giải, nhưng chứng cứ đã quá rõ ràng.
 
Cuối cùng, hắn tuyệt vọng nhìn tôi:
 
“Em muốn thế nào?”
 
Tôi dứt khoát:
 
“Ly hôn. Chia tài sản và bồi thường đúng theo thỏa thuận. Tôi sẽ viết giấy bãi nại, để mẹ anh giảm được vài năm t/ù.”
 
Trương Hoài Bân ngã phịch xuống giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, m/á/u huyết rút sạch.
 
Trong ánh mắt tràn đầy chờ mong của Tôn Quế Mai, hắn chỉ trắng bệch mặt, nghẹn ra bốn chữ:
 
“Để tôi nghĩ đã.”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo