Chương 6
11
Tôi dứt khoát cúp máy, tiện tay chặn luôn số.
Rất nhanh sau đó, điện thoại lại reo, lần này hiện tên Trương Hoài Bân. Tôi bỗng muốn biết xem giờ anh ta còn ra bộ dạng gì.
Vừa bắt máy, đã nghe thấy giọng Tôn Quế Mai gào ầm lên:
“Mày đang ở đâu đấy? Mau tới ngay!
Đại Bân ngộ độc thực phẩm phải nhập viện rồi, đem quần áo thay cho nó, mang thêm tiền, nhanh lên mà đóng viện phí!
Chúng ta thay phiên nhau chăm nó, tối nay tao trực đêm, mai mày tới thay tao!”
Mặt mũi nào mà bà ta còn dám sai bảo tôi như thế?
Tôi đáp thẳng:
“Không đi!”
Bà ta nghẹn lại, rồi hít mạnh một hơi:
“Mày còn định làm loạn tới bao giờ? Hại Đại Bân ra nông nỗi này tao còn chưa tính sổ với mày!
Tao nói cho mày biết, mau mau lăn đến đây, đợi Đại Bân khỏe lại tao sẽ xin nó tha cho mày!”
Nghe vậy, tôi lại thấy buồn cười:
“Không cần! Trương Hoài Bân tôi không thèm nữa!”
Bà ta khựng vài giây, sau đó lại gào the thé:
“Đừng có mà làm giá!
Không có Đại Bân, một đứa đàn bà từng ly hôn như mày ai mà thèm lấy?
Mày tưởng mình còn là gái trẻ à, ngon lành lắm chắc?
Đại Bân nhà tao thiếu gì gái mười tám đôi mươi theo, còn mày là đồ hàng thừa, cứ chờ mà thối rữa ngoài đường đi! Tao cho mày cơ hội cuối, mau đem tiền tới ngay, lập tức tới đây!”
Đúng lúc này, bên tai vang lên thông báo: “Xin chú ý, chuyến bay của quý khách đã bắt đầu làm thủ tục lên máy bay!”
Tôn Quế Mai gần như phát điên:
“Mày ở đâu đấy? Ở sân bay hả?
Mày lại giở trò quái gì vậy? Đại Bân đang nằm viện, còn mày thì chạy đi đâu ăn chơi? Mau lăn ngay về đây cho tao!”
Tôi chẳng buồn tức giận, chỉ rảo bước nhanh hơn về phía cửa lên máy bay:
“Tôi ấy à, đang về nhà! Con trai cưng của bà thì để bà tự mà lo!”
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy, chặn số luôn một thể.
Tâm trạng sảng khoái, tôi vui vẻ bước lên máy bay.
12
Về đến nhà, tôi lao vào ôm chặt ba mẹ một cái thật lớn.
Mọi ấm ức trong lòng phút chốc tan biến.
Ăn tổ yến mẹ hầm, chui vào chiếc chăn thơm nắng ba đã phơi sẵn.
Ở trước mặt ba mẹ, tôi chẳng phải vẫn là cô công chúa bé bỏng sao.
Ba mẹ cũng hiếm khi không hỏi tôi vì sao lại đột ngột trở về.
Sau khi nghỉ ngơi lấy lại tinh thần, tôi mở điện thoại ra.
Trong nhóm gia đình của Trương Hoài Bân, có cả một chuỗi tin nhắn.
Trước hết là vài tờ kết quả xét nghiệm.
Quả thật, bạch cầu và CRP tăng vọt!
Chức năng đông m/á/u bị kéo dài.
Siêu âm gợi ý có dịch trong ổ bụng.
Rồi còn vài đoạn ghi âm nữa.
Cậu cả lên tiếng:
“Yên Yên, chúng ta biết con đã chịu nhiều ấm ức, nhưng bây giờ không phải lúc giận dỗi.
Đại Bân bị ngộ độc thực phẩm, bác sĩ nói nhiễm khuẩn nặng.
Huyết áp giờ đã thấp hơn bình thường, bác sĩ còn nói không loại trừ khả năng bị nhiễm trùng huyết.
Ân oán gì thì để sau, trước tiên phải chữa cho nó đã. Nó còn trẻ, hơn nữa vợ chồng nghĩa nặng tình sâu, con không thể mặc kệ nó được!”
Các họ hàng khác cũng lần lượt gửi ghi âm khuyên nhủ:
“Yên Yên, ấm ức của con, chúng ta sẽ đứng ra làm chủ, con mau mang tiền đến đóng viện phí trước đã!”
“Mẹ chồng con già rồi, vừa rồi khóc đến ngất đi, trong tay cũng chẳng có tiền. Con không đến thì Đại Bân biết làm sao?”
Tôn Quế Mai không thể nhắn riêng cho tôi, nhưng trong nhóm vẫn gào thét:
“Từ Huệ Nghiên, tao nói cho mày biết, mau về ngay!
Còn mặt mũi nào mà về nhà mẹ đẻ? Về thì hay rồi, bảo bố mẹ mày cùng sang đây xin lỗi bồi thường!
Đại Bân khổ sở thế này, bố mẹ mày phải bồi thường 100 vạn, một xu cũng không được thiếu!”
Rất nhanh, bà ta đã bị các họ hàng khác chặn họng:
“Quế Mai, im miệng!
Không biết gia hòa vạn sự hưng à?
Yên Yên không về thì viện phí của Đại Bân ai trả?
Đừng có trông chờ chúng tôi. Nói cho bà biết, đây đều là họa bà tự gây ra, tự mà gánh đi!”
Ngay sau đó, dòng chữ nhỏ hiện lên: “Tôn Quế Mai đã bị quản trị viên đưa ra khỏi nhóm.”
Tôi đọc mà thấy buồn cười, hóa ra giờ còn nội chiến.
Đoạn trò chuyện im bặt vài tiếng.
Rồi cậu 2 tiếp quản, có lẽ để tăng thêm độ tin cậy.
Vài đoạn video và hình ảnh được gửi đến.
Trong video, Tôn Quế Mai ngã quỵ dưới đất, khóc lóc gào thét:
“Con trai ơi, con trai của mẹ! Mẹ không thể mất con được đâu!”
Trong ảnh, Trương Hoài Bân trông quả thật thảm hại, vì nôn mửa kịch liệt mà mao mạch vỡ, mặt đầy vết xuất huyết.
Anh ta yếu ớt thở oxy, bên cạnh máy theo dõi chớp đỏ liên hồi.
Đúng là một màn “khổ nhục kế” hoàn hảo.
Nhị cậu ra sức khuyên tôi:
“Con xem, Đại Bân thành ra thế này, chẳng lẽ con không thấy xót sao?
Hai đứa là vợ chồng, Đại Bân từng nói hồi đại học hai đứa đã yêu nhau.
Vì nó mà con chấp nhận rời quê, lấy chồng xa. Tình cảm đẹp như thế đừng để vì chút chuyện nhỏ mà tan vỡ.”
Phải, vì anh ta mà tôi chấp nhận rời xa cha mẹ, đến thành phố của anh ta kết hôn.
Và giờ, tôi cũng đang trả giá cho việc mình từng mù quáng vì tình.
Mà trong mắt họ, tất cả chỉ là “chút chuyện nhỏ”.
D/a/o chưa cắt lên da họ, nên lời lạnh nhạt nói ra dễ dàng biết bao.
Tôi chậm rãi gõ một tin nhắn:
“Đã là cháu ruột của các người, cứu người quan trọng, chẳng lẽ còn so đo tiền bạc?”
Sau đó, tôi thẳng tay rời nhóm chat.