Chương 2
3
Bữa tiệc mừng công của đoàn múa được tổ chức tại khách sạn lớn nhất thành phố A.
Đây là buổi tiệc chúc mừng Thịnh Hạ, bởi màn biểu diễn ba-lê của cô đã được giám đốc một nhà hát hàng đầu quốc tế khen ngợi.
Năm sau, cô sẽ có cơ hội tham gia chuyến lưu diễn quy mô lớn ở đó.
Tin tức này vừa lan ra, giá trị của đoàn múa ba-lê cũng theo đó mà tăng cao.
Ai nấy trên gương mặt đều ngập tràn nụ cười vui mừng.
Thịnh Hạ nhìn thấy tôi, liền vội vàng ôm lấy cánh tay tôi.
Cái cổ mảnh mai như thiên nga khẽ cọ vào người tôi, mang theo hương thơm ngọt ngào mềm mại.
“Cậu cuối cùng cũng đến rồi, bọn tớ chỉ còn chờ cậu thôi.”
Cô đưa cho tôi một ly cocktail:
“Nè, Tri Tri, loại cậu thích nhất – Sunset Boulevard.”
“Nghe nói cậu chia tay Trình Tưởng rồi à? Chia đúng lắm, cái tên trăng hoa đó vốn chẳng xứng với cậu, ngay từ đầu tớ đã chẳng ưa nổi anh ta…”
“Hạ Hạ, nhẫn nhịn thêm chút nữa, Trình Tưởng vẫn còn có ích cho đoàn múa, cha mẹ anh ta rất có kinh nghiệm ở thị trường nước ngoài.”
Tôi nhấp một ngụm rư/ợ/u, lý trí phân tích.
Chuyện tôi và Trình Tưởng quen nhau, thực ra tôi chưa bao giờ giấu Thịnh Hạ.
Những gì từng che giấu, hay việc Thịnh Hạ không hay biết, tất cả đều chỉ là diễn cho Trình Tưởng xem.
Lý do cũng đơn giản thôi.
Người tôi để tâm vốn chẳng phải anh ta.
Vậy thì cần gì phải giúp anh ta giấu bạn thân của mình?
Còn chuyện “ép buộc” chẳng qua chỉ là tôi nói đùa, nếu thật sự anh ta không muốn, chẳng lẽ tôi có thể cưỡng ép mà nhét anh ta vào người mình được sao?
Anh ta đã lựa chọn, thì phải gánh chịu hậu quả.
Thịnh Hạ vẫn còn đang ở đây nói xấu Trình Tưởng, thì ở cửa phòng tiệc vang lên một trận xôn xao.
Trình Tưởng đã đến.
Anh ta mặc một bộ vest trắng đặt may cao cấp, thắt cà vạt hoa văn tinh xảo.
Ngay cả mái tóc cũng vuốt keo bóng loáng, chải cao, để lộ đôi chân mày cùng gương mặt tuấn tú.
Trên tay anh ta ôm một bó hoa hồng đỏ rực rỡ.
Toàn thân giống hệt một con công trống đang vội vàng xòe đuôi khoe sắc.
Chưa từng thấy anh ta như vậy, tôi không nhịn được thốt lên một câu:
“Sao anh ta ăn mặc lòe loẹt thế này?”
Thịnh Hạ liếc nhìn, rồi cười:
“Không còn cách nào khác, nền tảng vốn tầm thường, nên phải dùng phụ kiện để bù lại thôi.”
Trình Tưởng không nghe thấy lời mỉa mai của Thịnh Hạ, từ xa đã sải bước tới, ra sức lấy lòng.
Tôi liền tự giác lùi về phía sau, chừa lại khoảng không.
Tự mình đi tới bàn tráng miệng, cầm lấy bánh ngọt ăn.
Bánh ở khách sạn này đúng là ngon thật.
Có vẻ hôm nay Trình Tưởng uống nhầm thuốc.
Vừa trò chuyện nhiệt tình với Thịnh Hạ, anh ta vừa thỉnh thoảng liếc nhìn tôi bằng khóe mắt.
Ánh nhìn ấy lại mang theo một chút oán khí kỳ lạ.
Rất không tự nhiên.
Bị anh ta nhìn đến phát ngại, tôi định rời khỏi phòng tiệc để tránh đi.
Nhưng Thịnh Hạ vội vàng kéo tôi lại.
Cô đẩy tôi đến trước mặt một quý ông ngoại quốc với dáng vẻ lai vô cùng nổi bật.
“Tri Tri, đừng vội đi mà, hôm nay tớ muốn giới thiệu cho cậu một anh chàng đẹp trai đấy.”
4
Vị quý ông khẽ cúi người chào tôi, rồi in một nụ hôn lên mu bàn tay:
“Xin chào, tiểu thư xinh đẹp. Cứ gọi tôi là Ban Ân.”
Tôi hiểu rõ, Thịnh Hạ muốn tôi nhờ vào một soái ca mới mẻ để thoát khỏi nỗi đau tình sau chia tay.
Tôi luôn biết ơn Thịnh Hạ.
Ánh hào quang rực rỡ của cô ấy đã thu hút vô số trai đẹp chất lượng vây quanh.
Và cũng nhờ có cô, tôi may mắn kết giao được với họ, đạt được mục đích của mình.
Những người đàn ông ấy, phần lớn vốn sẽ phớt lờ tôi, hoặc đối đãi hời hợt.
Nhưng vì Thịnh Hạ, họ buộc phải lấy lòng tôi, thậm chí không tiếc dùng nhan sắc để đổi chác.
Trình Tưởng chẳng qua chỉ là người bình thường nhất trong số đó.
Chỉ có điều anh ta ở bên tôi lâu nhất.
Đôi lúc, anh ta cũng khiến tôi sinh ra chút ảo giác.
Ví như, những ngày nghỉ, anh ta sẽ cùng tôi ru rú trong nhà như một cặp tình nhân.
Cùng nhau làm những chuyện mà các cặp đôi thường làm.
Kề cận thủ thỉ, sau đó rủ nhau đi siêu thị.
Mua sắm một hồi, lại về nhà mở nồi lẩu.
Ăn xong, anh ta chủ động chọn một bộ phim kinh dị để xem, nói là để tạo bầu không khí.
Nhưng rốt cuộc, lại chính anh ta sợ hãi đến mức phải chui vào lòng tôi.
Những ngày như thế thật sự rất vui vẻ, giờ nghĩ lại vẫn thấy có chút chua xót.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.
Tôi còn có những việc quan trọng hơn cần hoàn thành.
Người đàn ông trước mắt – Ban Ân – chính là một lựa chọn tốt.
Gia tộc anh ta, tính lên ba đời đều là quý tộc được phong tước ở nước Y.
Hơn nữa, trong giới nghệ thuật cũng khá nổi tiếng, chỉ là hoạt động ở lĩnh vực hội họa.
Gần đây nghe nói gia tộc họ có ý định lấn sân sang lĩnh vực vũ đạo.
Người đàn ông lai đẹp trai trước mặt dường như không hề biết rằng tôi đã điều tra tất cả từ trước.
Anh ta vẫn hăng say giới thiệu bản thân trước tôi.
Đến lúc thấy thời điểm thích hợp, tôi liền ngắt lời, đôi mắt cong cong nhìn anh ta:
“Anh thấy Thịnh Hạ thế nào?”
Ban Ân sững lại, theo phản xạ nhìn về phía Thịnh Hạ.
Trong mắt anh ta lộ rõ ánh nhìn ngưỡng mộ mà tôi quá đỗi quen thuộc:
“Điệu múa của cô ấy hoàn hảo không tỳ vết, từ lần đầu nhìn thấy, tôi đã chẳng thể quên.”
“Đương nhiên rồi.” Ánh mắt anh ta chậm rãi quay lại đặt lên người tôi.
“Cô Hứa Phương Tri cũng rất xuất sắc. Nghe nói hơn một nửa bài biên đạo múa của Thịnh Hạ đều do cô đảm nhiệm?”
“Thật sự là những thiết kế kinh diễm, nghe nói cô còn phụ trách cả phần âm nhạc, đạo diễn và nhiều mảng khác…”
Người đàn ông này quả thực hiếm thấy lễ độ.
Anh ta là người đầu tiên, sau khi khen ngợi Thịnh Hạ, còn khen tôi.
Hơn nữa, lời khen không mang tính so sánh, mà là một đánh giá khách quan.
Những công việc hậu trường mà tôi làm, phần lớn đàn ông đều chẳng thèm để ý.
Đúng lúc này, Thịnh Hạ được mọi người vây quanh, bước lên sân khấu cắt bánh.
“Anh không đi sao?”
Tôi tò mò nhìn Ban Ân một cái.
Gần như tất cả những người có cảm tình với Thịnh Hạ đều đã tụ tập quanh cô ấy, bao gồm cả Trình Tưởng.
Ban Ân khẽ lắc đầu, cúi xuống mỉm cười với tôi:
“Nơi đó đông người rồi.”
“Tôi thấy tầm nhìn từ đây là vừa đủ.”