Chương 5
14
Đây là lần đầu tiên kể từ khi yêu nhau, tôi và Cố Tri Dự rơi vào chiến tranh lạnh.
Lạnh đến mức thời tiết ngoài trời 38 độ cũng chẳng thấm vào đâu.
Tự mang hiệu ứng hạ nhiệt.
Chúng tôi không hề liên lạc qua WeChat, dù ở cùng khu nhà, hầu như cũng chẳng gặp mặt.
Một tối nọ, khi tôi đi đổ rác, vô tình chạm mặt cả nhà Cố Tri Dự.
Bác trai bác gái thân thiện quan tâm:
“Lạc Lạc, dạo này con ốm à? Sao mặt mày kém sắc thế?”
“Không, chỉ hơi cảm nắng thôi ạ.”
Tôi ngoan ngoãn trả lời, khóe mắt lén nhìn sang.
Ngày thường, chỉ cần thấy tôi khó chịu, anh sẽ lập tức quan tâm, dúi cho tôi thuốc, còn trách nhẹ vài câu.
Nhưng giờ, Cố Tri Dự chỉ lạnh nhạt đứng bên, cúi đầu nghịch điện thoại.
Ánh mắt chẳng buồn liếc qua tôi lấy một cái.
Trái tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt, ngột ngạt đến khó thở.
Tôi cố gắng nặn ra nụ cười, ứng phó vài câu rồi vội vàng bỏ chạy.
Dù rằng đêm đó, trước cửa nhà tôi lại xuất hiện một túi đầy thuốc giải nhiệt cùng đồ ăn vặt tôi thích.
Ai để đó, không cần nói cũng rõ.
Đây chẳng phải là kiểu tình yêu “ngoài mặt như người xa lạ” mà tôi vẫn luôn muốn sao?
Thế mà khi Cố Tri Dự thật sự làm vậy, tôi lại thấy đau lòng đến thế.
Đúng là tự chuốc khổ.
Sau đó một, hai tuần, mỗi ngày tôi đều nghe bố mẹ bàn tán việc Cố Tri Dự lại đi xem mắt với cô gái nào đó.
“Hôm nay về, tôi thấy Tiểu Dự ngồi ăn cùng một cô gái trong nhà hàng.”
“Là cô tóc dài hả?”
“Không, tóc ngắn.”
“Ồ, hôm qua lão Cố còn bảo, ông ấy thấy Tiểu Dự lái xe chở một cô gái tóc dài, tôi còn tưởng thành rồi chứ.”
“Ha ha, biết đâu đến Tết lại nhận tin đính hôn cũng nên.”
Tôi đặt điều khiển và gói snack xuống, lảo đảo bước về phòng.
“Lạc Lạc, không xem phim nữa à?”
“Không, ba mẹ cứ xem đi.”
Về đến phòng, tôi lao ngay vào nhà vệ sinh.
Ôm chặt bồn cầu, bắt đầu nôn khan.
Nôn đến nửa chừng, bỗng một ý nghĩ lướt qua, khiến mặt tôi trắng bệch.
Không thể nào…
15
Chờ đến khi ba mẹ ngủ say, tôi lặng lẽ rời nhà.
Ngoài khu có một hiệu thuốc 24h.
Tôi đi mua vài thứ, vốn định tìm nhà vệ sinh công cộng, nhưng lại chê bẩn, đành quay về.
Đúng là xui xẻo, vừa đi ngang bãi đỗ xe, tôi bắt gặp Cố Tri Dự đang lái xe ra ngoài.
Qua cửa kính hạ xuống, tôi nhìn thấy ghế phụ có một cô gái xinh đẹp.
Không phải tóc dài, cũng chẳng phải tóc ngắn, mà là tóc xoăn sóng to.
Lại thay người khác rồi?
Dĩ nhiên Cố Tri Dự cũng thấy tôi đứng ngẩn ra đó, nhưng gương mặt anh thản nhiên, chân ga đạp mạnh.
Xe vút đi.
Ồ.
Hóa ra đã đến mức mang về nhà rồi sao.
Tôi nắm chặt túi thuốc, đờ đẫn nhìn bóng xe anh khuất dần.
Vừa mới nảy lên một ý nghĩ thảm hại trong đầu, thì chiếc SUV ấy đột ngột phanh gấp ngay trước cổng khu.
Chẳng bao lâu, Cố Tri Dự cùng cô gái kia xuống xe.
Anh giơ tay vẫy taxi cho cô.
Trong lúc ấy, cả hai đều nở nụ cười nhè nhẹ.
Cô gái còn cố ý ngoái lại nhìn về phía tôi, ánh mắt đầy trêu chọc.
Đợi đến khi taxi chở cô đi, Cố Tri Dự mới lái xe quay lại.
Lần này, xe dừng ngay bên tôi.
Cửa kính hạ xuống, anh nhìn tôi bất lực:
“Lên xe đi, Tống Lạc.”
“Không.”
Tôi bướng bỉnh đứng yên.
“Người vừa rồi là chị họ anh.”
“……”
“Lạc Lạc, ngoan nào, ra bãi xe đi. Anh nhớ em rồi.”
“Anh phiền thật đấy.”
Tai tôi nóng bừng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn lên xe.
Anh lại lái xe về góc quen thuộc trong bãi đỗ.
Nụ hôn sau những ngày chiến tranh lạnh khiến người ta thỏa mãn đến mức muốn bật khóc.
Chúng tôi lưu luyến quấn quýt một hồi, Cố Tri Dự chợt chú ý tới chiếc túi nhựa đặt cạnh chân tôi.
Anh tùy ý hỏi:
“Giận anh thì chẳng thèm gọi mắng, vậy mà lại biết mò ra ngoài mua đồ ăn vặt giữa đêm à? Mua gì thế, đưa anh xem nào.”
Vừa nói, anh vừa định thò tay kiểm tra.
Lúc này tôi giật mình, tim đập loạn, cuống quýt giấu túi đi.
“Không có gì, anh đừng xem, là mấy thứ riêng tư thôi.”
“Riêng tư gì cơ? Đồ lót của em anh còn giặt không biết bao lần rồi, còn gì mà riêng tư nữa?”
“Dù sao cũng đừng xem, thật đó.”
Ánh mắt tôi lảng tránh, rõ ràng chột dạ.
Quá hiểu tôi, Cố Tri Dự lập tức thu lại sự hờ hững, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm.
Áp lực khiến người ta nghẹt thở.
“Tống Lạc, đưa đây.”
“……”
Tôi ỉu xìu đưa túi cho anh.
Miệng túi mở ra.
Bên trong là que thử thai còn chưa bóc.
16
Đêm đó, ba mẹ tôi cùng bác trai bác gái nhà họ Cố vừa chợp mắt đã bị Cố Tri Dự gọi dậy tập trung.
Anh không vòng vo, bình tĩnh tung ra từng quả bom.
“Con và Lạc Lạc đã yêu nhau gần hai năm.”
“Nhưng xin yên tâm, mãi đến ngày Lạc Lạc nhập học đại học, con mới có ý nghĩ ấy, trước đó hoàn toàn không có tình cảm không đứng đắn.”
“Chúng con yêu nhau thật lòng, tình cảm rất tốt. Chờ cô ấy tốt nghiệp, con sẽ cưới. Khi đó, gia đình nghiên cứu sinh có chế độ biên chế, cô ấy sẽ có công việc ổn định, không cần chịu khổ.”
“Con giấu không nói, là vì sợ hai bên gia đình phản đối, gây mất hòa khí.”
“Hôm nay con quyết định thẳng thắn, không phải để xin đồng ý, mà chỉ mong nhận được lời chúc phúc.”
Vừa dứt lời, anh nắm lấy tay tôi trước mặt mọi người.
…
Bốn vị phụ huynh bừng tỉnh, trố mắt nhìn nhau.
Là bác gái họ Cố phản ứng trước, không tin nổi hỏi:
“Thế mấy cô con đi xem mắt dạo này là sao?”
“Gặp lần đầu, con đều nói rõ mình có bạn gái. Trong đó có vài người là đối tác hợp tác với viện nghiên cứu, nên những buổi gặp ấy không phải xem mắt, mà là bàn chuyện công việc.”
“Tiện thể, con muốn kích thích để Lạc Lạc mạnh mẽ hơn.”
“……”
Tôi xấu hổ cúi gằm.
Được rồi, tôi thừa nhận, quả thật bị kích cho sợ rồi, nhưng vẫn chẳng ra dáng gì.
Ba tôi gãi đầu:
“Vậy là con đến nhà ta thường xuyên, thật ra chỉ để hẹn hò với Lạc Lạc?”
“Đúng vậy.”
“Tôi đã nói rồi mà, cứ hễ con đến, hai đứa y như rằng cùng biến mất vào bếp, hoặc vào nhà vệ sinh, không thì lấy cớ đi đổ rác!”
Ba tôi vỗ đùi cái bốp, bừng tỉnh ngộ.
Mẹ tôi nhìn tôi, nghiêm giọng:
“Tống Lạc, con tự nói đi, đừng để Tiểu Dự lúc nào cũng đứng ra đỡ thay.”
…
Tôi hít một hơi, lấy hết can đảm:
“Vâng, con và Cố Tri Dự đang yêu nhau. Nhưng không phải anh ấy theo đuổi con, mà là con mặt dày mày dạn đeo bám anh ấy.”
“Anh ấy không từ chối nổi mới đồng ý. Nếu phải mắng chửi, trừng phạt, xin cứ trút hết lên người con.”
“Quả nhiên, dạo này con thần hồn nát thần tính, thì ra là vụng trộm yêu đương.”
Mẹ tôi giơ tay định đánh tôi để hả giận.
Theo phản xạ, tôi né sang một bên.
Ai ngờ, chiếc que thử thai còn chưa kịp cất, cũng chưa kịp dùng, từ túi quần ngắn của tôi rơi thẳng xuống sàn.
…
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng c/h/ế/t chóc.
Lần này, ngay cả bác trai luôn điềm tĩnh cũng bùng nổ giận dữ.
“Cố Tri Dự! Cậu đúng là cầ/m t/h/ú còn không bằng!”
17
Hôm sau, bốn vị phụ huynh hộ tống tôi đi bệnh viện.
Không biết là may hay rủi.
Kết quả cho thấy tôi không mang thai.
Do dạo này trời nóng, ăn nhiều đồ vặt, lại thêm suy nghĩ lung tung, sinh hoạt thất thường nên mới buồn nôn.
Không cần uống thuốc, chỉ cần kiêng đồ ăn vặt vài hôm là ổn.
Bốn vị phụ huynh vừa mới mắng Cố Tri Dự : “……”
Cố Tri Dự: “……”
Tôi gãi đầu, dè dặt nói: “Hay là… mình đi ăn cơm chung nhé?”
Không ai phản đối.
Thế là hai nhà “hòa thuận vui vẻ” ăn một bữa cơm.
Ăn xong, ai về nhà nấy.
Ba tôi ngại không tiện mắng tôi, chỉ bóng gió châm chọc Cố Tri Dự:
“Sớm biết thế này thì năm đó tôi chẳng nên nhờ cậu ta chăm sóc con, bắp cải non vất vả nuôi lớn cuối cùng lại bị lợn húc mất.”
Tôi: “……”
Không nhịn được mà đem cái đầu heo đặt lên mặt Cố Tri Dự.
Khẽ tặc lưỡi.
Thú vị thật.
Lúc này, cơn giận của mẹ tôi cũng nguôi gần hết.
Bà nghiêm túc hỏi tôi:
“Con thật sự thích nó, hay chỉ bị nó mê hoặc?”
“Con thật sự thích.”
“Nó có bắt nạt con không?”
“Không ạ.”
“Vậy sao không nói với ba mẹ?”
“Con sợ ba mẹ và bác trai bác gái phản đối.”
Mẹ tôi thở dài: “Người khác thì mẹ không biết, nhưng mẹ và ba con, cũng như bác trai bác gái nhà họ Cố, điều mong muốn duy nhất là các con hạnh phúc.”
“Cho nên, nếu muốn yêu thì cứ yêu đi.”
Tôi cảm động đến không chịu nổi, ôm chặt mẹ mà khóc òa.
Khi ba tôi mắt rưng rưng định bước tới ôm tôi thì tôi đã bật dậy, mặt mày hớn hở.
“Vậy thì con và Cố Tri Dự đi hẹn hò xem phim nhé, tối nay về muộn chút được không?”
“……”
Mẹ tôi lạnh lùng cười: “Được, giờ giới nghiêm là bốn giờ chiều. Muộn một phút thôi, thì bảo nó cả đời đừng hòng bước chân vào nhà này nữa.”
“???”
Tôi ba chân bốn cẳng lao lên lầu tìm Cố Tri Dự, từng giây từng phút đều quý giá.
Thật đúng lúc.
Vừa hay chạm mặt người đàn ông đang từ trên lầu đi xuống.
Anh nhướng mày, ôm tôi đầy niềm vui, nhưng lại khẽ thở dài.
“Đi thôi, hẹn hò. Nhưng anh chỉ có thể cùng em ăn bữa trưa.”
“Hả? Tại sao?”
“Bởi vì ba mẹ anh cũng đặt giới nghiêm. Nếu hai giờ trưa mà anh không đưa em về, họ sẽ lập tức giới thiệu cho em một nam sinh đại học cùng tuổi, trẻ trung hơn, tốt hơn.”
“????”
Thế này thì làm gì còn thời gian mà làm chuyện xấu!
Tôi kéo tay Cố Tri Dự chạy vội xuống lầu.
Tiếng bước chân vang vọng khắp hành lang.
Lần này không cần lo bị ba mẹ phát hiện, không cần lo bí mật tình yêu bại lộ.
Chỉ tất bật lo sợ trước hai cánh cổng gia đình đang gánh vác tất cả tình yêu thương.
Một kiểu “đốt cháy giai đoạn” khác, ngọt ngào mà ngốc nghếch.
(Hết)