Chương 1
Trong giờ học, tôi cố ý gửi tin nhắn cho vị giáo sư dạy thay kia.
“Chồng à, tối nay có thể bùm bùm bùm, nhưng nếu cười thì xem như vô hiệu.”
Người trên bục giảng khẽ cong khóe môi.
…
Tối hôm đó, tôi tức giận trách anh ta không tuân thủ luật chơi.
Giáo sư lại chậm rãi mở hộp bao mới loại siêu mỏng 0.01.
“Đúng là cười thì vô hiệu rồi mà.”
Tôi: “??”
1
Sáng sớm vừa bước vào lớp học chuyên ngành, tôi liền nhận ra bầu không khí có chút xôn xao.
Tôi ngồi xuống, khều khều cô bạn cùng phòng.
“Sao thế, trường cuối cùng cũng chịu trả lại tiền sách thừa à?”
Bạn cùng phòng đáp: “Không phải, là do giáo sư hôm nay có việc, gọi học trò cũ của ông ấy đến dạy thay một tiết. Nghe nói cũng là một học giả lớn.”
“Cậu không biết đâu, người đó vừa mới xuất hiện trong lớp thôi, đeo cặp kính gọng vàng, thoáng chốc như nam chính trong phim thần tượng vậy.”
“Hừ, cũng chỉ là một người đàn ông thôi mà.”
“Thật sự rất đẹp trai, kiểu đàn ông chín chắn, thành đạt. Hoàn toàn là gu lý tưởng của cậu đó.”
Tôi chẳng mấy hứng thú.
Nói thêm vài câu rồi định tranh thủ lúc chưa vào học chợp mắt một chút.
Nhưng mà lưng mỏi, eo đau, cúi gục xuống bàn lại càng khó ngủ, ngồi cũng không yên.
Bực bội.
Thế là tôi bỏ luôn ý định ngủ.
Trực tiếp lôi điện thoại ra, điên cuồng nhắn tin cho một người.
【Đã bảo hôm nay tôi có tiết sớm rồi, sao tối qua anh còn quá đáng như thế!】
【Rõ ràng là cố tình, chẳng phải chỉ vì tôi chê anh hơn tôi tận 7 tuổi sao, đúng là nhỏ nhen.】
【Ghét anh!】
【Tuần này tôi sẽ ở ký túc, không về nhà đâu, ông chú đáng ghét, anh tự mình trải qua 520 đi.】
…
Đối phương chẳng thèm trả lời.
Sáng sớm chắc lại họp rồi?
Đúng là con trâu học thuật đáng thương.
Tôi tiếp tục gõ gõ gửi một loạt sticker để xả giận.
Đang nhắn hăng say thì lớp học bỗng nhiên lặng xuống.
Ngay sau đó, bạn cùng phòng điên cuồng huých tôi.
“Lạc Lạc, Lạc Lạc, thầy dạy thay tới rồi! Mau nhìn đi!”
“Rồi rồi, để tớ gửi nốt mấy tin này đã.”
Tôi chưa vội ngẩng đầu.
Một giây sau, giọng nam vang lên từ bục giảng.
Âm sắc trầm thấp, đầy lôi cuốn.
“Tôi là Cố Tri Dự. Giáo sư Vương có việc gấp, nhờ tôi tạm thời dạy thay một tiết Vật lý đại cương.”
?
!
Trong khi bạn cùng phòng bên cạnh đã phát điên mà hít hà, tôi chậm rãi, thật chậm rãi, như một kẻ ngốc mà ngẩng đầu lên.
Ánh mắt vừa vặn chạm phải thầy dạy thay mang tên Cố Tri Dự.
Anh ta điềm tĩnh, lạnh nhạt.
Còn tôi thì ngây ngốc.
Đẹp trai.
Một thân áo sơ mi trắng đơn giản phối quần tây, bờ ngực rắn chắc khiến vải áo căng phồng, quần tây ôm lấy đôi chân dài.
Dáng người chẳng khác nào những blogger gợi cảm trên mạng.
Thêm cặp kính gọng vàng kia, khí chất daddy bùng nổ.
Đúng là đẹp trai đến mức khiến người ta muốn c/h/ế/t.
Mà tôi thì thật sự chỉ muốn c/h/ế/t.
Không phải chứ.
Ai hiểu được cái cảm giác này , người đàn ông tối qua còn lăn lộn trêu chọc trên giường, hôm nay lại trở thành thầy giáo của tôi chứ?!
2
“Cái thầy giáo dạy thay này có phải thật sự rất đẹp trai không? Chuẩn soái ca tinh anh, kiểu đàn ông chín chắn, hoàn hảo cho hình tượng ‘quân tử giả tạo’ đó.”
“Hình như thầy ấy cứ nhìn về phía chúng ta kìa, aaaa——”
“Lạc Lạc, Tống Lạc?”
“Sao thế, mặt cậu trông kỳ lạ quá vậy?”
Bạn cùng phòng thấy tôi khác thường, liền nhỏ giọng hỏi.
Tôi hoàn hồn, gượng cười mà khóe miệng chẳng chút cảm xúc.
“Không sao, cậu nói đúng đấy. Vị thầy mới tên Cố Tri Dự này đúng là đẹp trai, nhưng kiểu mèo mả gà đồng thôi.”
“Hả? Mèo mả gà đồng là từ khen sao?”
Bạn cùng phòng khó hiểu.
“Từ khen tuyệt đối luôn.”
Tôi không biểu cảm, nhìn chằm chằm vào Cố Tri Dự đang nghiêm túc giảng bài trên bục giảng.
Sáng nay tôi muốn xin nghỉ để ngủ thêm một chút, anh ta sống ch/ế/t không cho.
Tôi còn tưởng anh ta muốn thúc giục tôi học hành đàng hoàng, không để tôi lười biếng sa ngã.
Cái độ vô tình đó đến Hitler nhìn còn phải rơi lệ.
Hóa ra là muốn chơi cái trò tình thú này.
Để xem tôi không dằn c/h/ế/t anh ta mới lạ.
Khi Cố Tri Dự bảo cả lớp tự phân tích hình vẽ thí nghiệm trong sách, tôi mở lại khung chat với anh ta.
Nhắn liền hai câu đầy trêu ngươi.
【Chồng à, tối nay mình tiếp tục bùm bùm bùm nhé, em muốn thử chút tình thú mới, kiểu thầy trò cũng khá hay ho.】
【Nhưng mà chỉ cần anh cười một cái thì xem như vô hiệu đấy.】
Chiếc điện thoại đặt trên bục giảng của Cố Tri Dự khẽ rung.
Anh ta không nhìn.
Giữ nguyên bộ dáng nghiêm túc của một người thầy mẫu mực.
Thế là tôi cố ý hắt xì một cái.
Khi ánh mắt anh ta nhìn sang, tôi lắc lắc điện thoại, mấp máy môi ra hiệu.
【Xem điện thoại đi.】
Cố Tri Dự lúc này mới cầm máy lên.
Ngón tay thon dài trượt một cái.
Màn hình sáng.
Dưới ánh nhìn đầy ác ý của tôi, khóe môi anh ta chậm rãi cong lên.
Một nụ cười vô thanh.
?
Không phải chứ.
Cố Tri Dự giờ lại dễ trêu thế này sao?
Chỉ hai câu thôi cũng có thể làm anh ta bật cười à.
Tôi đang hả hê chuẩn bị mắng anh ta te tua thì anh ta gửi lại một câu:
【Tan học ra bãi đỗ xe của trường em, cùng về nhà.】