Đừng Đòi Tử Tế Với Tôi - Chương 2

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 2
3
 
Khi đến Cục Dân Chính, tâm trạng tôi cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.
 
Kết quả lại bị một tiếng hét chói tai phá vỡ.
 
Triệu Thanh Thanh – tiểu tam của Phó Hoài, đang đứng trước cửa Cục Dân Chính, lấy tay che miệng, kinh hãi nhìn anh ta.
 
Hôm nay, cô nàng đi đôi giày cao gót mảnh mai, diện váy liền Chanel, khoác túi Hermès, trang điểm tỉ mỉ, ngay cả đầu móng tay và từng sợi tóc cũng được chăm chút kỹ lưỡng.
 
Thanh xuân kiêu hãnh phô bày.
 
Tôi không biết, cô ta ăn vận thế này chờ ở đây là để mỉa mai tôi bằng tư thế kẻ chiến thắng, hay là muốn ngay lập tức cùng Phó Hoài ăn mừng cuộc sống mới của họ.
 
Nhưng cho dù có dự tính gì, giờ phút này đều tan thành mây khói.
 
Triệu Thanh Thanh lao vào lòng Phó Hoài, xót xa vuốt ve mặt anh ta, nước mắt lưng tròng.
 
“Phó Hoài , có phải con mụ xấu xa này đánh anh không?”
 
“Sao cô ta lại đánh anh, sao có thể tàn nhẫn như vậy, sao anh không đánh trả chứ?”
 
Giọng Phó Hoài nghiêm khắc nhưng lại mang chút cưng chiều.
 
“Nghe lời, đừng quậy.”
 
“Vài vết thương nhỏ có là gì, chẳng lẽ còn để em phải chịu ấm ức.”
 
Triệu Thanh Thanh bĩu môi tủi thân, úp đầu vào ngực Phó Hoài.
 
Anh ta lập tức không nỡ, lại nhẹ giọng dỗ dành.
 
Hai người ôm nhau, xót thương nhau, diễn trò tình thâm, nhìn mà khiến tôi buồn nôn.
 
“Ly không? Không ly thì tôi đi đây.”
 
“Ly.”
 
Phó Hoài buông cô gái nhỏ ra, sợ rằng đống bạt tai vừa nhận uổng phí.
 
Thế nhưng Triệu Thanh Thanh lại dang tay chặn trước mặt tôi.
 
“Bảo sao Phó Hoài chịu không nổi cô, cô… cô phải xin lỗi Phó Hoài trước đã!”
 
Cô ta thấp hơn tôi nửa cái đầu, ngẩng mặt ướt nước mắt trừng tôi, phồng má giận dỗi, mang một loại dũng khí bồng bột mà đáng yêu.
 
Khó trách Phó Hoài mê mẩn.
 
Ở bên một cô gái như vậy, quả thực có cảm giác cả tâm lý lẫn trí tuệ đều quay về thời niên thiếu.
 
Tôi nhét giấy ly hôn vào túi.
 
“Vậy thì cô cứ tiếp tục làm tiểu tam đi. Cả đời chui lủi không dám ra ánh sáng. Đến khi nào tôi thấy chướng mắt muốn tính sổ, từng đồng Phó Hoài tiêu cho cô, tôi đều có thể đòi lại.”
 
Ánh mắt tôi lướt qua những món hàng xa xỉ trên người cô ta, khẽ gật đầu.
 
“Kể cả bộ đồ này của cô.”
 
Cô gái nhỏ lập tức im bặt, thu mình.
 
Dưới lời an ủi của Phó Hoài, cô ta tủi thân đứng sang một bên, chỉ biết nhìn chúng tôi làm thủ tục ly hôn.
 
4
 
“ Tống Ly, bề ngoài cô trông dịu dàng ôn nhu, nhưng thật ra lại ích kỷ, lạnh lùng hơn bất kỳ ai. Chỉ vì sợ bị tổn thương, nên không bao giờ dám mạo hiểm để bất kỳ ai bước vào tim mình.”
 
Trớ trêu thay, chính một kẻ ích kỷ lạnh lùng như tôi, sau khi ở bên anh ta lại hạ hết phòng bị.
 
Năm đó sau khi tốt nghiệp, chúng tôi đều muốn thi nghiên cứu sinh, nhưng điều kiện kinh tế không cho phép.
 
Đúng lúc tôi nhận được một công việc tốt, liền nghiến răng để Phó Hoài yên tâm ôn thi, còn mình đi làm nuôi anh ta.
 
Tiền thuê nhà ở thành phố lớn quá đắt, tôi chỉ có một khoản lương, vừa phải lo cuộc sống, cuối cùng chỉ thuê nổi căn phòng nhỏ không có nhà vệ sinh riêng.
 
Khi ấy thật sự nghèo đến mức chẳng dám ăn ngoài. Tôi mua một chiếc bếp từ nhỏ, đặt cạnh cửa sổ, nấu vài món đơn giản để ăn.
 
Thỉnh thoảng có thưởng, chúng tôi mới cùng nhau đi ăn lẩu xương dê ở cuối phố.
 
Cũng là một mùa đông như thế này, ăn món đó là ấm áp nhất.
 
Phó Hoài luôn gắp cho tôi những khúc xương nhiều thịt nhất.
 
Có lần thấy tôi chăm chú lục đáy nồi tìm xem có sót miếng thịt nào không, mắt anh ta đỏ lên.
 
Anh ta nói: “Ly Ly, là anh bắt em phải chịu khổ rồi.”
 
Anh ta nói: “Em chờ anh, sau này anh nhất định để em muốn ăn gì thì ăn, muốn mua gì thì mua, chẳng cần nhìn giá.”
 
Anh ta nói: “Em tin anh, anh sẽ khiến tất cả phụ nữ trên thế giới này đều phải ghen tỵ với em.”
 
 
Lời hứa bao giờ cũng đẹp, nhưng hiện thực thì trở mặt tàn nhẫn.
 
Tháng trước, tôi đau bụng ruột thừa cấp tính đến ngất xỉu, được người qua đường đưa vào bệnh viện.
 
Tôi gọi cho Phó Hoài vô số lần, nhưng không ai nghe máy.
 
Một tài khoản lạ gửi đến tôi một bức ảnh.
 
Trong ảnh, một cô gái trẻ trung kiêu ngạo đang cầm điện thoại của Phó Hoài chụp ảnh tự sướng.
 
“Hừ, tịch thu điện thoại của chú rồi, không cho chú nhận điện thoại người khác.”
 
Sau lưng cô ta, chồng tôi – Phó Hoài, khoanh tay dựa vào cửa, cười buông thả nhìn cô ta làm trò.
 
Ngày hôm sau, Phó Hoài đến bệnh viện.
 
Trong ánh mắt bình thản của tôi, giọng anh ta mỏi mệt.
 
“Tống Ly, mười năm rồi, con người ai mà chẳng chán.”
 
“Em muốn gì, anh đều có thể bù đắp. Thanh Thanh còn nhỏ, em đừng chấp cô ấy.”
 
5
 
Về đến nhà, tôi có chút hối hận vì sự bốc đồng của mình.
 
B/ạ/o l/ự/c không phải cách hay.
 
Đời còn dài, tôi có thể xử lý chuyện này một cách tử tế hơn, cũng có thể trả thù họ khéo léo hơn.
 
Đang tự kiểm điểm, thì tôi nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của Triệu Thanh Thanh.
 
Có lẽ là để xoa dịu nỗi sợ hãi và ấm ức mà cô ta phải chịu.
 
Phó Hoài dẫn cô ta đi ăn tiệc lớn, mua sắm thỏa thích, đến mức hai tay xách không xuể.
 
Cô gái nhỏ trông như được dỗ dành vui vẻ, mặc váy ngắn, đi giày cao gót, ngồi trong nhà hàng sang trọng, gương mặt kiêu ngạo tạo dáng chữ V.
 
“Chuyện đến nước này, mụ đàn bà oán phụ kia cũng chỉ biết ăn vạ thôi.”
 
“Biết làm sao được? Nhường nhịn mấy bà cô tiền mãn kinh vậy.”
 
Trong loạt ảnh đó, có một tấm chụp cổ chân trắng nõn mảnh mai, lỏng lẻo quấn vài vòng lắc chân mảnh.
 
Tôi nhận ra, đó chính là sợi dây chuyền tôi để lại trong căn nhà hôn nhân.
 
Năm đầu tiên yêu nhau, Phó Hoài tặng tôi sợi dây chuyền bạc giản dị ấy, tôi đã trân trọng đeo suốt nhiều năm.
 
Nó được ghi trong thỏa thuận ly hôn, cùng với căn nhà, sẽ thuộc về Phó Hoài.
 
Anh ta muốn tặng cho Triệu Thanh Thanh làm lắc chân, hay muốn đem cho chó đeo, tôi cũng không còn cách nào.
 
Thủ đoạn thật vụng về.
 
Triệu Thanh Thanh cố tình đăng cho tôi thấy, chẳng qua là muốn châm chọc, kích thích, giành lại thế thượng phong.
 
Đóng vòng bạn bè lại.
 
Tôi thành thật đối diện với nội tâm mình.
 
Ừ, đúng là tôi đã bị chọc giận.
 
Đúng, b/ạ/o lự/c không phải cách hay.
 
Đúng, đời còn dài, tôi có thể xử lý tử tế hơn, cũng có thể trả thù khéo léo hơn.
 
Nhưng lúc này, tôi chỉ muốn khiến họ không thể cười nổi.
 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo