Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

19

 

Tiểu quỷ mà dám làm hại mạng người ở dương gian thì đúng là phạm đại kỵ.

 

Nếu bị thiên sư bắt được, thiên sư có quyền khiến nó hồn phi phách tán, tan thành mây khói.

 

Bình thường tiểu quỷ không dám liều mạng đến vậy đâu.

 

Vậy… thật sự là do tôi chọc giận nó sao?

 

Tôi đẩy bố mình với vẻ mặt ngơ ngác vào xe taxi.

 

“Gì vậy? Gấp gáp thế? Chạy đi đầu thai à?” Bố tôi mặt mày bực dọc.

 

“Không phải đi đầu thai, là đi giúp người đầu thai.” Tôi vừa thở hổn hển, vừa đóng sập cửa xe lại.

 

Bố tôi và bác tài đều sững người.

 

Tôi “khụ khụ” hai tiếng.

 

Kéo bố lại gần, hạ giọng xuống:

 

“Là đi cứu người. Chủ tịch công ty con bị ác quỷ bám theo rồi.”

 

Bố tôi trừng mắt nhìn tôi, búng mạnh một cái vào trán tôi.

 

“Về nhà rồi tính sổ với con sau!”

 

20

 

Nữ quỷ đã đốt nhà ông ấy, giờ chắc chắn đã bám theo đến bệnh viện rồi.

 

Nhưng bệnh viện lớn như vậy, chúng tôi biết phải đi đâu để tìm người.

 

Bố tôi khoanh tay, liếc tôi một cái: “Có tiền công không đấy?”

 

“Có có, Chủ tịch công ty niêm yết đó, bố hiểu mà.”

 

Nói xong, bố tôi không tình nguyện lắm rút la bàn ra.

 

Miệng lẩm bẩm đọc gì đó.

 

Chưa bao lâu, kim la bàn bắt đầu xoay tít với tốc độ cao.

 

Cuối cùng dừng lại ở hướng Đông Nam.

 

“Bố, không cần tính con cũng biết, hướng Đông Nam là khu phòng SSSVIP của bệnh viện thành phố. Người có tiền đều ở đó.” Tôi bĩu môi.

 

“Vậy con có biết là phòng nào không?”

 

“Không biết…”

 

“Không biết thì đừng nói nữa.”

 

“Ồ…”

 

21

 

Tôi theo sau bố vòng qua mấy bác sĩ y tá, giả làm người nhà bệnh nhân, cuối cùng tìm đến phòng 1808.

 

“Phòng này ạ?” Tôi hạ giọng hỏi.

 

“Ừ.” Bố tôi vẻ mặt chắc chắn.

 

Tôi áp tai lên cửa nghe ngóng một lúc.

 

Hình như bên trong không có ai.

 

“Bố, con nữ quỷ ở trong đó à?”

 

Bố tôi duỗi cổ ra ngửi một vòng, lại bấm tay tính toán vài cái.

 

Sau đó chắc nịch gật đầu với tôi.

 

“Ở trong!”

 

“Rồi! Vậy chuẩn bị đột kích nhé, con đếm một hai ba!”

 

Bố tôi lập tức rút ra la bàn và gương đồng, sẵn sàng xuất kích, chỉ chờ hiệu lệnh của tôi.

 

“Một! Hai!…”

 

Chữ “ba” còn chưa kịp thốt ra, thì đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc,sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân.

 

“Vâng, viện trưởng Vương, vậy làm phiền ông rồi.”

 

Giọng nói đó… sao nghe quen quen?

 

Tôi quay đầu lại.

 

Vừa đúng lúc chạm mặt với ánh mắt của Phiêu Bạt Giang Hồ.

 

“Phiêu… Phiêu Bạt… à không, Chủ tịch! Sao ông lại ở đây? Không phải ông đang nằm trong kia à?”

 

“Tôi?” Thẩm Quốc Phú chỉ vào chính mình, “Thế tôi… nên nằm trong đó à?”

 

22

 

Thẩm Quốc Phú tiễn viện trưởng xong, quay đầu lại trừng mắt nhìn tôi với bố tôi.

 

“Cô là trợ lý hành chính của công ty, tên Dư Miểu Miểu gì đó đúng không?”

 

“Dư Hiểu Miểu ạ.”

 

“À, Dư Hiểu Miểu, tôi có ấn tượng với cô. Cô đến đây là để…?”

 

Tôi nhất thời nghẹn lời. Chẳng lẽ bảo tôi tới bắt ma?

 

Tôi đang luống cuống tới mức móng tay gần như bấm vào lòng bàn tay.

 

“Huynh đài, tôi thấy ấn đường huynh u ám, e là điềm dữ đang đến gần. Không lấy 998, cũng không cần 198, chỉ cần 168 (tệ( thôi, tôi sẽ lập tức vẽ cho huynh một đạo bùa, đảm bảo hóa giải tai ương, trừ khử vận xui.” Bố tôi bước lên một bước, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.

 

“Bố, ông ấy… là Chủ tịch công ty con.” Tôi nhỏ giọng nhắc.

 

“Hai người rốt cuộc đến làm gì? Sao lại lén lút rình mò trước cửa phòng bệnh con trai tôi?”

 

Thẩm Quốc Phú nhìn đầy cảnh giác, trông có vẻ hơi không vui.

 

Con trai!?

 

Không phải ông ấy nói mình còn độc thân chưa kết hôn sao?

 

Chẳng lẽ là…

 

Chưa cưới đã sinh, con riêng?

 

Trời ơi.

 

Tôi hình như lại vô tình phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa khác rồi.

 

“Bố, để họ vào đi.”

 

Đúng lúc ba người chúng tôi đang đứng ngoài cửa trừng mắt nhìn nhau, bên trong vang lên một giọng nói yếu ớt của con trai ông.

 

23

 

Tôi ra hiệu bằng mắt với bố tôi.

 

Bố tôi lại giơ la bàn và gương đồng lên.

 

Tôi đẩy cửa bước vào, chỉ thấy trên chiếc giường bệnh trắng tinh có một người đàn ông đang nằm.

 

Ngũ quan của anh ta sắc nét lạnh lùng, sắc mặt tái nhợt.

 

Tôi nhìn kỹ một lúc, quả thực trông khá giống Thẩm Quốc Phú, chắc chắn là con ruột rồi.

 

Nắng sớm vừa hay xuyên qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt anh, phủ lên một lớp ánh sáng mỏng dịu.

 

Đôi lông mày sâu, ánh mắt thâm trầm, sống mũi cao thanh tú và hơi cong dưới ánh sáng, khiến cả khuôn mặt như có phần không chân thực.

 

Phải nói là… người này đẹp trai thật.

 

Tôi bất giác nhìn đến ngẩn người.

 

Đúng lúc đó, anh ta cũng nhìn tôi.

 

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, trong đôi mắt u ám của anh thoáng lên một tia ngạc nhiên vui mừng.

 

Dưới ánh nhìn chăm chú thẳng thắn của tôi, khuôn mặt tái nhợt của anh ta lại dần dần ửng đỏ.

 

Tôi bước lên một bước, đưa tay sờ trán anh ta.

 

“Chủ tịch ơi, hình như con trai ngài đang sốt đó.”

 

24

 

“Khụ khụ.”

 

Người đàn ông nằm trên giường khẽ ho hai tiếng, né tránh bàn tay tôi.

 

Anh ta liếc nhìn đồ nghề trong tay bố tôi, rồi quay đầu, từ trên xuống dưới quan sát tôi một lượt, sau đó nói: “Cô Dư, cô lại đây một chút.”

 

Gọi tôi à?

 

Tôi rụt rè bước tới.

 

“Chị gái streamer, hình như tôi bị nữ quỷ bám theo rồi… giờ phải làm sao đây?” Giọng anh ta rất nhỏ, hơi nóng phả vào tai tôi, làm cổ tôi ngứa ngáy tê tê.

 

Tôi giật nảy người bật dậy.

 

Hả?

 

Cái gì?

 

Tôi nhìn Thẩm Quốc Phú, rồi lại nhìn anh ta.

 

“Anh anh anh? Tôi tôi tôi? Ông ông ông ấy?”

 

“Ừ, là tôi. Tôi nghe thấy cô gọi bố tôi là ‘Phiêu…’ ở ngoài cửa…”

 

“Suỵt!”

 

Tôi lập tức lao lên bịt miệng anh ta lại, ra hiệu đừng nói nữa!

 

“Hai người quen nhau?” Hai ông bố đồng thanh hỏi.

 

“Quen, đương nhiên là quen, cùng công ty mà, sao lại không quen được chứ?” Người đàn ông nằm trên giường mỉm cười, hàm răng trắng lóa hiện ra.

 

Lúc này tôi mới nhìn kỹ lại anh ta.

 

Hình như… cũng thấy hơi quen quen thật.

 

Nhưng nhất thời vẫn không nhớ ra được.

 

Người đàn ông như đoán được sự nghi hoặc của tôi.

 

“Em là Thẩm Dự Chu. Cô Dư có lẽ không nhớ ra em, cũng phải thôi, dạo này cô bận quá, ban ngày đi làm, ban đêm còn phải…” Anh lại nở một nụ cười không có ý tốt.

 

Thẩm Dự Chu.

 

Hình như tôi có nghe tên này rồi.

 

Là nhân vật thường xuyên xuất hiện trong những buổi buôn chuyện ở công ty.

 

Là chàng trai tài sắc khiến biết bao nữ đồng nghiệp mê mẩn – Thẩm Dự Chu.

 

Nhưng tôi xưa nay không quan tâm mấy đến chuyện tám nhảm trong công ty.

 

Trong đầu tôi chỉ có tiền.

 

Mỗi ngày đúng giờ đi làm, hết giờ là biến mất dạng — chính là tôi đó.

 

Vả lại công ty lớn, mấy trăm con người.

 

Tôi không có ấn tượng cũng chẳng có gì lạ.

 

Cho nên… Thẩm Dự Chu mới là Phiêu Bạt Giang Hồ?

 

Là tôi vẫn nhầm từ đầu tới giờ sao?

 

“Cô Dư tìm Dự Chu có việc công à?”

 

Thẩm Quốc Phú cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

 

“Bố, là con mời cô Dư với ba cô ấy đến mà. Bố quên rồi sao? Con từng nói với bố có một vị cao nhân bảo con bị nữ quỷ bám theo đấy.” Thẩm Dự Chu lên tiếng giải vây cho tôi, “Bố, không sao đâu, để cô Dư với ba cô ấy giúp con xem một chút đi.”

Thanh Lau Truyen

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo