Xi nhan trái, rẽ phải - Chương 1

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 1


Khi Lục Quân Tri đến cổng biệt thự, mặt trời như một cái lò lửa khổng lồ, gió nóng hầm hập phả vào người.

Tự nhiên cậu lại nổi hứng muốn tới đây, chân vẫn còn đi dép lê, mặc mỗi cái quần đùi, tóc mới cắt mấy hôm trước nên vẫn còn ngắn đến nỗi có thể thấy được da đầu xanh xanh lấp ló, trông chẳng khác gì một thiếu niên ngỗ nghịch vừa được “cải tạo” xong.

Đứng trước cửa, cậu thầm tặc lưỡi một tiếng, “Có khác gì tự rước khổ vào thân không cơ chứ?”

Bà Trương thấy cậu về thì mừng lắm, bưng ra cho cậu một ly nước trái cây: “Cậu chủ nhỏ về rồi à, nắng nôi thế này người toàn mồ hôi, mau vào nghỉ ngơi một lát rồi ăn cơm.”

“Hôm nay bác nấu món gì đấy ạ?” Lục Quân Tri nhận ly nước uống một ngụm, “Quá đã!”

“Sườn chua ngọt, măng hầm dầu, bò sốt tương, còn cả mấy món cậu vẫn thích ăn đấy.” Bà Trương cằn nhằn, “Gọi cậu về ăn cơm mà cứ không chịu, tôi qua nhà cậu nấu cũng không cho, làm tôi chẳng yên tâm nổi…”

Lục Quân Tri cười hì hì hai tiếng: “Không phải giờ con về nhà ăn rồi sao? Đồ con nấu sao bằng bác nấu được chứ!”

Lục Quân Tri nói vài câu với bà Trương rồi vào phòng khách nghỉ ngơi.

Trong phòng khách, Hải Bối đang nằm ngủ cạnh ghế sofa, vừa ngủ vừa khẽ rùng mình, thỉnh thoảng lại lè lưỡi ra, hệt như khi còn nhỏ.

Cậu nhìn nó trong dáng vẻ giả vờ lười nhác kia mà buồn cười, gọi: “Hải Bối! Lại đây!”

Hải Bối mở mắt liếc cậu một cái, rồi quay đầu đi, không thèm để ý.

“Ồ, mấy hôm không gặp mà dám giả bộ không quen rồi hả?” Lục Quân Tri bật cười, “Cái dáng vẻ cao quý này, mai đặt tên lại thành Tiểu Công Chúa luôn cho rồi!”

Hải Bối vẫn làm ngơ, cứ thong thả liếm lông, trông khá vui vẻ.

Vừa trêu chọc Hải Bối, Lục Quân Tri vừa tiện tay lấy máy tính bảng bên cạnh mở linh tinh, khi mở trình duyệt ra thì thấy trong lịch sử tìm kiếm toàn là địa chỉ mấy bệnh viện trong thành phố, có điều đều là mấy bệnh viện bình thường.

Lục Quân Tri nheo mắt nhìn máy tính bảng trong tay, đây là của Dương San Vũ.

Trên tầng hai có người bước xuống, cậu quay đầu nhìn thì đúng lúc thấy Dương San Vũ đang đi xuống.

Cô là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, chỉ mới ngoài hai mươi.

Dương San Vũ thấy Lục Quân Tri ngồi trên sofa thì rõ ràng hơi khựng lại, nhưng vẫn đi đến ngồi đối diện, nở nụ cười dè dặt, dịu dàng chào hỏi: “Quân Tri về rồi à?”

Lục Quân Tri chẳng buồn để ý đến cô ta.

Dương San Vũ thấy vậy thì nụ cười trên mặt cứng lại, đành phải gượng gạo tìm chuyện để nói: “Học hành vất vả lắm hả? Sao gầy đi nhiều thế này?”

Lục Quân Tri dựa vào sofa, dáng vẻ lười biếng quan sát cô ta, bỗng bật cười, không trách cậu được, này là do qua bao nhiêu năm rồi, vẫn có người không chịu từ bỏ.

Dương San Vũ nhìn cậu cười lại trong lòng lại cảm thấy bồn chồn, bất an.

Ai cũng biết cậu chủ nhỏ nhà họ Lục là người không dễ chọc.

Lục Quân Tri không thèm để ý đến cô ta nữa, nhấc đôi chân dài lên, tùy tiện gác lên bàn trà phía trước. Nửa người trên nghiêng nghiêng tựa vào tay vịn ghế sofa màu be, tay cầm máy tính bảng xem phim, dáng vẻ biếng nhác cứ như sắp ngủ đến nơi.

Dương San Vũ nhìn cái đầu gần như đã cạo đến mức chỉ còn một lớp da đầu xanh xanh của Lục Quân Tri, trong lòng càng thêm khó chịu. Đành lủi thủi lên lầu.

Thực ra trong phim đang chiếu gì, Lục Quân Tri cũng chẳng hề biết.

Ngày 30 tháng 8.

Cậu liếc nhìn ngày tháng, cảm thấy chọn ngày hôm nay cũng không tệ.

Lục Quân Tri ngồi bên bàn ăn, nhìn một bàn đầy đồ ăn, chợt thấy hình như mình thật sự hơi đói rồi.

Bà Trương vừa bưng món ra vừa lải nhải với anh: “Cậu chủ, tôi làm món sườn chua ngọt mà cậu thích nhất đây, ăn nhiều một chút nhé. Tôi thấy cậu gầy đi rồi đấy, có phải học hành mệt quá không?”

Lục Quân Tri vừa ăn cơm vừa nói líu ríu: “Con đâu có gầy, mà có gầy thật thì ăn vài bữa cơm bác Trương nấu cũng béo lại thôi mà.”

“Cái đứa nhỏ này, đúng là đáng thương.” bà Trương bưng món cuối cùng ra, thở dài một tiếng, “Cậu muốn ăn đồ tôi nấu thì có gì khó, về nhà nhiều hơn là được thôi mà. Tôi nói sang chỗ cậu nấu cho cậu ăn thì lại không chịu.”

“Không phải do con sợ bác đi đi về về mệt sao? Với cả bình thường con tự nấu cũng được mà.” Thấy bà Trương sắp bắt đầu thở ngắn than dài, cậu vội vàng dỗ dành.

Thấy cậu ăn xong một bát cơm, bà vội xới thêm bát nữa đưa qua, “Đừng có suốt ngày chỉ biết học hành, phải biết chú ý tới sức khỏe nữa!”

Cậu “Vâng” một tiếng, thấy Dương San Vũ từ trên lầu đi xuống, bèn nói với bà Trương: “Bác Trương, anh Kì Triết nghe nói hôm nay con về ăn cơm, đòi ăn đồ bác nấu, bác lấy hộp cơm để phần cho anh ấy vài món đi, lát nữa con tiện đường mang sang.”

“Cậu nhóc nhà họ Trương á?”

“Vâng, còn nói là thèm chết đi được, chỉ muốn ăn cơm bác nấu.” Lục Quân Tri gắp một đũa măng xào dầu bỏ vào miệng. “Còn dư món không ạ?”

“Có có, tôi đi đóng ngay đây!” Bà Trương cười tươi rói đi vào bếp.

Dương San Vũ ngồi xuống bên bàn, dùng đũa gắp mấy miếng dưa chuột muối, rồi lại bỏ đũa xuống.

Sau đó cô ta cầm đôi đũa khác, gắp một đũa rong biển trộn lạnh đặt vào đĩa cạnh Lục Quân Tri, mỉm cười nói: “Quân Tri ăn thêm chút rong biển đi, mấy món hải sản tốt cho sức khỏe lắm đó.”

Lục Quân Tri không buồn nhấc mí mắt, tự gắp một con cá trích chiên bỏ vào miệng: “Ngại quá, cô Dương à, tôi bị dị ứng hải sản.”

Nụ cười trên mặt Dương San Vũ hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn giữ giọng dịu dàng: “Ôi, do tôi không để ý, xin lỗi nhé.”

“Cô Dương không cần phải nghĩ cho tôi làm gì, lo cho việc của mình trước đi,” Lục Quân Tri buông đũa xuống, cầm cốc nước bên cạnh uống một ngụm, đột nhiên khẽ cười, “Chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, cô Dương hẳn là rõ hơn ai hết, cô nói xem có đúng không?”

Nụ cười trên mặt Dương San Vũ cuối cùng cũng không giữ được nữa, giọng hơi run: “Cậu chủ Lục, tôi…”

“Cô Dương đừng thương lượng với tôi, vô ích thôi,” Lục Quân Tri xua tay, ra vẻ mất kiên nhẫn, “Nếu cô chưa từ bỏ ý định, thì cứ đi nói với ba tôi, nhưng theo tôi thấy thì đáp án của ba tôi cũng sẽ chẳng khác gì đâu.”

Cậu nhìn gương mặt Dương San Vũ đang như sắp khóc đến nơi, khẽ cười khẩy, rút một điếu thuốc kẹp lên môi, hít sâu một hơi, làn khói mù mịt che mờ khuôn mặt người phụ nữ đối diện, “Chẳng lẽ cô còn mơ mộng sẽ cùng ba tôi sống trọn đời bên nhau, thề non hẹn biển gì đó sao?”

Khi Lục Quân Tri tới quán bar, sảnh lớn bên trong sáng trưng, có nhiều bàn ghế mới mua về đang được kê chỉnh, vài công nhân vẫn đang làm việc dở.

Đây là quán bar mà Trương Kì Triết mới mua lại, nghe nói chủ quán trước nợ nần chồng chất, buộc phải bán quán để trả nợ. Do vị trí quán khá đẹp, thu nhập cũng ổn nên trông chủ cũ có vẻ tiếc nuối lắm.

Những thứ khác Trương Kì Triết có thể không có nhiều, nhưng tiền thì chắc chắn không thiếu, mắt không thèm chớp đã mua đứt luôn cả quán. Anh ta thấy phong cách trang trí cũ của quán quê muốn chết, nên dạo gần đây đang sửa sang lại.

Xem tình hình hiện tại thì có vẻ việc sửa sang cũng sắp xong rồi. Có điều nhiều chỗ vẫn còn bị phủ kín bằng màng nilon nên cậu cũng không nhìn ra được gu thẩm mỹ của thiếu gia nhà họ Trương thế nào.

Dưới đất bày bừa đủ thứ lộn xộn, đến chỗ đặt chân cũng chẳng có. Cậu miễn cưỡng đi một vòng mà vẫn không thấy bóng dáng Trương Kì Triết đâu, đành túm lấy một anh công nhân hỏi thăm. Người kia bảo ông chủ đang ngủ trong phòng bao phía sau!

Lục Quân Tri rẽ trái rẽ phải một lúc, cuối cùng cũng tìm được vị thiếu gia họ Trương theo chỉ dẫn của anh công nhân.

Chỉ là, anh ta lại chẳng hề ngủ như lời kể.

Cửa phòng bao không đóng.

Lục Quân Tri đứng ngoài cửa đã thấy bên trong có hai người, vừa nghe thấy thiếu gia họ Trương kia bực mình nói với chàng trai trẻ kia: “Được rồi, về đợi thông báo đi.” Cậu trai kia gật đầu, xoay người rời đi.

Lục Quân Tri bước vào, ngồi xuống ghế sofa, đặt hộp đồ ăn mang theo lên bàn trước mặt rồi hỏi: “Anh đang làm gì thế?”

Trương Kì Triết lập tức mở hộp đồ ăn ra, bày lên bàn, nói: “Anh định tìm một người hát cố định cho quán bar. Bây giờ vẫn đang sửa, nhưng mai kia là khai trương rồi.”

“Mấy việc kiểu này cứ giao cho người khác làm là được mà?” Lục Quân Tri cầm ly rượu trên bàn, rót chút vang đỏ rồi nhấp một ngụm, thầm nhăn mặt nghĩ, cái thứ như nước tiểu ngựa này thật khó uống, “Sao anh lại phải tự tìm?”

Trương thiếu gia vừa ăn như hổ đói vừa lườm cậu một cái, “Phải tự mình tìm người phù hợp mới được, sau này anh phải dựa cả vào cái quán bar này mà sống đấy. Vừa nãy anh gọi cho anh cậu đấy, cậu ta cũng nói địa điểm của quán khá đẹp.”

“Anh trai em bên đó sao rồi? Mọi thứ vẫn ổn chứ?”, hôm qua Lục Quân Tri gọi cho anh trai thì bên đó đang họp, nên hai người cũng chẳng nói được gì nhiều.

“Chắc đang bận sấp mặt rồi.” Trương Kì Triết bị nghẹn, phải uống một ngụm vang đỏ mới nuốt trôi, rồi nói: “Anh với anh cậu mới nói được hai phút, cô gái bên cạnh đã gọi anh cậu mấy lần. Cậu nói xem, có phải anh cậu thích cô gái đó không? Lần nào đi công tác cũng dẫn người ta theo.”

Lục Quân Tri bật cười, “Đi công tác không dẫn theo thư ký của anh ấy thì dẫn ai? Với cả chứng ám ảnh cưỡng chế giai đoạn cuối của anh trai em, anh nghĩ bây giờ ngoài cô ấy ra còn ai chịu được nữa?”

Trương Kì Triết “chậc” một tiếng nói: “Cũng phải”

Anh ta ăn hết đống đồ ăn trên bàn, đứng dậy lấy một lon bia từ trong tủ lạnh đưa cho Lục Quân Tri, “Anh trai cậu đúng là “anh trai quốc dân” đấy, đi công tác có vài tháng, cũng phải nhắc đi nhắc lại bảo anh phải chăm sóc cậu cho tốt”, Trương thiếu gia tỏ vẻ coi thường: “Cũng đâu bé bỏng gì nữa, còn muốn anh thay tã cho hay gì?”

“Anh cũng đâu phải là không biết tính anh trai em。“ Lục Tri Quân nhướn mày nói, “Ăn một bữa cơm với anh ấy cũng không được vượt quá 25 phút, tắm thì không được quá 15 phút, sáng sớm phải rời giường đúng 6 giờ, tối thì 11 giờ đi ngủ, không được hút thuốc, uống rượu, đua xe, đánh nhau cũng phải cho anh ấy biết lí do…”

“Haizz… dừng, dừng, dừng…”, Trương Kì Triết ngoáy ngoáy tai ra vẻ chán chường, “Cậu còn nói nữa là anh ăn không nổi cơm nữa luôn đấy.”

Lục Quân Tri cười hề hề một lúc rồi hỏi: “Sao tự nhiên anh lại nghĩ đến việc mở quán bar thế?”

“Tự nhiên muốn làm thôi!” Trương Kì Triết dọn dẹp mấy hộp thức ăn đã được ăn gần hết, “Sau này lúc nào rảnh thì qua đây chơi! Dẫn cả đám bạn của cậu qua cho vui.”

Lục Quân Tri vui vẻ đáp, “Anh trai em mà biết anh nói với em câu này kiểu gì cũng xử lí anh đấy anh tin không?”

“Thì đừng cho cậu ta biết là được mà?” Trương Kì Triết rót một cốc nước, “Mấy đứa cũng sắp khai giảng rồi nhỉ?”

“Vâng, sắp rồi, vài ngày nữa.” Lục Quân Tri ném một cây thuốc cho Trương Kì Triết, “Rốt cuộc là anh thức đêm thức hôm ở đây mấy ngày rồi vậy? Mắt đỏ cả rồi.”

Trương Kì Triết châm thuốc đưa lên miệng, “ 2 -3 ngày gì đó, đợi khai trương xong là ổn.”

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo