Chương 8
8.
Mẹ chồng thất thểu rời đi.
Tôi biết chắc, bà sẽ tìm đến Cố Minh Viễn để chất vấn.
Và màn kịch hay… mới chỉ vừa mở màn.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, điện thoại của Cố Minh Viễn đã gọi tới cho bạn thân của tôi, nhờ cô ấy nhắn lại rằng anh ta muốn gặp tôi nói chuyện.
Tôi chẳng thèm để tâm.
Buổi chiều, tôi nhận được cuộc gọi từ bố.
“Hi Hi , con với Minh Viễn làm sao vậy? Hôm nay lãnh đạo của nó tìm đến bố, nói nó trong công việc phạm phải sai lầm nghiêm trọng, có thể sẽ bị giáng chức.”
Giọng bố vẫn rất bình thản, nhưng tôi biết rõ… ông đang giận.
“Bố, chuyện này bố đừng lo, con tự giải quyết được.”
“Con là con gái bố, bố sao có thể không lo?” – Ông thở dài –
“Thằng đó… có phải bắt nạt con không?”
Mũi tôi cay xè, nước mắt suýt rơi.
“Bố, con không sao đâu.”
“Thôi được, đừng nói nữa. Con là đứa con gái bố nuôi lớn, bố xót xa chứ. Con chỉ cần nói, con muốn làm thế nào, bố sẽ đứng sau chống lưng cho con.”
Nghe xong, lòng tôi dâng lên một cảm giác ấm áp.
Có gia đình làm chỗ dựa, thật tuyệt.
Sáng thứ hai, tôi quay lại công ty.
Vừa bước vào văn phòng, tôi đã cảm nhận rõ rệt ánh mắt từ bốn phía dồn đến.
Trong mắt đồng nghiệp có thương hại, có khâm phục, cũng không thiếu chút hả hê.
Cô bạn thân nhất của tôi – Nhã Kỳ – lập tức lao đến, ôm chầm lấy tôi.
“Nhược Hi, mày đỉnh thật! Tự tay xé mặt đôi cẩu nam nữ, sướng không thể tả!”
Tôi cười nhạt:
“Có gì đâu. Màn hay còn ở phía sau cơ.”
Đến giờ nghỉ trưa, diễn đàn nội bộ công ty đã bùng nổ.
Một bài đăng với tiêu đề: “Bóc phốt chuyện ‘tình yêu’ giữa vị quản lý họ Cố của bộ phận kỹ thuật và cô thực tập sinh họ Lâm” …
Bài viết nhanh chóng leo lên top thảo luận nóng.
Trong đó, từng “chiến tích vinh quang” của Cố Minh Viễn và Lâm Hiểu Huyên bị phơi bày trần trụi:
từ đêm công ty tổ chức team building mà anh ta không về nhà, đến vụ “nội y tình thú” hôm sau…
Mỗi chi tiết đều được viết sống động, đầy đủ như tận mắt chứng kiến.
Bài đăng còn kèm theo ảnh chụp màn hình status “bữa cơm đoạn tình” mà tôi đăng lên vòng bạn bè, và cả tấm hình Lâm Hiểu Huyên ngồi ở chỗ làm, khóc lóc đến hoa lê đẫm lệ.
Người đăng ẩn danh, nhưng lời lẽ sắc bén, chắc chắn là người trong cuộc.
Tôi đoán tám, chín phần chính là mấy chị đồng nghiệp hôm đó buôn chuyện trong phòng nghỉ.
Dưới bài viết, phần bình luận đã chất cao như núi:
“Vãi chưởng, quả dưa này đảm bảo ngọt! Nóng bỏng tay quá!”
“Giám đốc Cố bình thường bảnh bao đạo mạo, không ngờ sau lưng lại biết ‘chơi’ đến vậy?”
“Cái con Lâm Hiểu Huyên kia, tôi đã thấy chướng mắt từ lâu. Ngày nào cũng ăn mặc loè loẹt, thì ra là để quyến rũ sếp!”
“Nguyên phối quá ngầu! Yêu luôn rồi!”
“Cười xỉu, vòng tay hàng fake, còn mua theo kiểu ‘mua một tặng nửa giá’. Ông này keo kiệt đến mức với cả tiểu tam cũng tiếc tiền.”
Đọc những dòng bình luận này, tôi thấy lòng mình sảng khoái hơn bao giờ hết.
Cố Minh Viễn, thể diện của anh… coi như mất sạch rồi.