Dấu Tay Hoa Anh Đào - Chương 6

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 6
6.
 
Tôi chẳng buồn ngoái lại nhìn cái cảnh hỗn loạn phía sau, cứ thế bước thẳng ra khỏi căn phòng làm tôi ghê tởm ấy.
 
Điện thoại trên tay gần như nổ tung vì liên tục rung lên.
 
Đều là cuộc gọi và tin nhắn của Cố Minh Viễn.
 
Ngoài ra còn có vài đồng nghiệp gửi tin tới. Một chị quen trong công ty nhắn:
 
“Nhược Hi, đừng giận. Vừa rồi Cố Minh Viễn còn ngồi trong văn phòng chửi em, bảo em vô lý gây chuyện. Nhưng chẳng ai tin, ai cũng cười sau lưng, nói anh ta làm sai còn đổ ngược, chẳng khác nào tên hề nhảy nhót.”
 
Tôi không trả lời bất cứ tin nào, trực tiếp chặn hết rồi tắt máy.
 
Tôi lái xe đến nhà hàng Pháp mà chúng tôi đã đặt trước đó.
 
Người phục vụ bước đến, lễ phép hỏi:
 
“Xin chào, xin hỏi có phải cô Lục Nhược Hi đã đặt bàn không ạ?”
 
“Đúng vậy.”
 
“Vậy còn quý ông nhà cô vẫn chưa đến sao?”
 
“Anh ta c/h/ế/t rồi.” – Tôi mỉm cười đáp.
 
Nét mặt nhân viên lập tức cứng đờ.
 
Tôi chẳng mấy bận tâm, cứ thản nhiên đi đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ đã được giữ sẵn.
 
“Trong thực đơn, món nào được khuyến nghị thì mang hết lên cho tôi.”
 
Tôi đưa lại thực đơn cho phục vụ, mỉm cười:
 
“Thêm cho tôi một chai rượu vang đắt nhất ở đây.”
 
Một mình ăn tối, cũng phải có chút nghi thức.
 
Tôi thong thả cắt miếng bít tết, nhấp ngụm vang đỏ, còn chụp một tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè.
 
Dòng trạng thái đi kèm: 【Một mình, cũng rất vui. Cảm ơn Cố tiên sinh đã chi tiền, bữa cơm đoạn tình này… hương vị không tệ.】
 
Bên dưới lập tức dồn dập bình luận.
 
Bạn bè tôi nhao nhao hỏi có chuyện gì.
 
Đồng nghiệp của Cố Minh Viễn thì gửi cả loạt dấu chấm lửng và icon hóng drama.
 
Tôi chẳng buồn trả lời, chỉ chuyên tâm tận hưởng bữa tiệc một mình.
 
Chưa bao giờ tôi thấy một bữa ăn ngon lành đến vậy.
 
Khi trở về nhà, Cố Minh Viễn đã đứng sẵn ngoài cửa.
 
Bộ dạng anh ta nhếch nhác: tóc rối bù, áo quần nhăn nhúm, trên mặt còn lấm tấm nước chưa khô.
 
Thấy tôi, anh ta lập tức nhào tới:
 
“Nhược Hi, em nghe anh giải thích đi! Anh với Hiểu Huyên thật sự chỉ là…”
 
“Chỉ là gì?” Tôi lạnh lùng cắt lời.
 
“Chỉ là lăn lộn trên giường cưới của chúng ta, rồi trao đổi kinh nghiệm làm việc?”
 
Câu nói khiến anh ta nghẹn họng, mặt đỏ bầm như gan lợn.
 
“Em nhất định phải nói khó nghe thế sao?” – Giọng anh ta lộ vẻ van nài –
 
“Tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta… chẳng lẽ lại mong manh như vậy thôi sao?”
 
“Tình cảm sao?” – Tôi nhìn khuôn mặt giả dối của anh ta, chỉ thấy nực cười.
 
“Tình cảm của chúng ta, ngay khoảnh khắc anh cởi khuy áo cô ta… đã đem cho chó gặm rồi.”
 
“Cố Minh Viễn, đừng làm tôi ghê tởm thêm nữa.”
 
Tôi gạt mạnh anh ta ra, định bước vào nhà.
 
Nhưng anh ta lại ghì chặt cánh tay tôi, sức mạnh đến mức làm tôi giật mình.
 
“Tôi không ly hôn!” – đôi mắt đỏ ngầu, anh ta gần như gào lên –
 
“Lục Nhược Hi, tôi tuyệt đối không ly hôn với em!”
 
Móng tay anh ta bấu sâu vào da thịt tôi, đau nhói.
 
Cái bộ dạng lưu manh này hoàn toàn chọc giận tôi.
 
“Đm anh!” – Tôi giơ chân, đá thẳng vào chỗ hiểm của anh ta.
 
Cố Minh Viễn rên lên một tiếng, ôm lấy hạ thân, đau đến mức khom cả lưng xuống.
 
Tôi nhân cơ hội giật tay thoát ra, mở cửa, rồi “rầm” một tiếng đóng sập lại, khóa trái từ bên trong.
 
Tựa lưng vào cánh cửa, tôi lắng nghe tiếng rên rỉ đau đớn lẫn chửi rủa bên ngoài.
 
Nhưng trái tim tôi lúc này lại yên tĩnh đến lạ thường, chẳng gợn sóng nào.
 
Cố Minh Viễn… đây mới chỉ là khởi đầu.
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo