Chương 4
4.
Buổi chiều, tôi xách theo một hộp quà y hệt bộ kia, đứng dưới tòa nhà công ty của Cố Minh Viễn.
Cô lễ tân quen mặt tôi, hồ hởi chào hỏi:
“Chị Nhược Hi, chị đến tìm giám đốc Cố à?”
Tôi mỉm cười gật đầu, thẳng bước đi vào.
Khi ngang qua phòng pantry, tôi nghe loáng thoáng mấy cô nhân viên đang thì thầm.
“Này, các cậu thấy chưa, cái vòng tay Lâm Hiểu Huyên đeo hôm nay, hình như là VCA đấy?”
“Chắc đồ giả thôi, cô ta chỉ là thực tập sinh, lấy đâu ra tiền mua hàng thật.”
“Không chắc đâu. Người ta có bản lĩnh mà, mê hoặc được giám đốc Cố đến thần hồn điên đảo cơ mà.”
“Thật hay đùa vậy? Giám đốc Cố chẳng phải đã có vợ rồi sao? Tôi từng gặp vợ anh ta, xinh đẹp lắm.”
“Xinh thì có ích gì. Dù có đẹp đến đâu cũng không bằng trẻ trung biết làm nũng. Tôi nghe nói hôm qua giám đốc Cố còn dẫn cô ta đi mua…”
Âm thanh bỗng chững lại.
Bọn họ đã nhìn thấy tôi.
Vẻ ngượng ngập thoáng qua trên mặt, rồi tất cả tản ra nhanh như chim vỡ đàn.
Tôi vẫn giữ gương mặt lạnh tanh, đi thẳng đến trước cửa văn phòng Cố Minh Viễn.
Cửa không khóa.
Trong phòng không có anh ta.
Chỉ có Lâm Hiểu Huyên, đang ngồi phè phỡn trên ghế giám đốc, cầm điện thoại tự sướng, miệng còn lẩm bẩm khe khẽ:
“Giám đốc Cố đối xử với mình thật tốt, còn chuẩn bị cả bất ngờ cho mình nữa.”
Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy hồng, trên cổ tay đeo vòng bốn lá cỏ, dưới ánh đèn lóe lên thứ ánh sáng rẻ tiền.
Cô ta mải mê chụp ảnh đến mức không hề phát hiện ra tôi.
Tôi tựa vào khung cửa, lạnh lùng nhìn.
Đến khi thỏa mãn cất điện thoại, vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt tôi.
Cô ta hoảng sợ bật dậy khỏi ghế, hốc mắt đỏ ửng, như sắp khóc.
“Nhược… Nhược Hi chị…” Giọng run rẩy, cả người lúng túng, ánh mắt thì vô thức liếc về phía cửa.
“Tận hưởng thoải mái lắm hả?”
Tôi bước vào, đặt hộp quà xuống bàn, giọng nhàn nhạt:
“Ghế giám đốc chắc dễ chịu hơn cái góc làm việc tồi tàn của cô nhiều nhỉ?”
“Em… em chỉ là thấy giám đốc không có ở đây, nên vào dọn dẹp chút thôi…”
Sắc mặt cô ta tái mét, giọng mang theo tiếng nức nở, trông như vừa chịu uất ức lớn lao.
“Chị Nhược Hi, chắc chị hiểu lầm rồi…”
“Dọn dẹp?”
Tôi cười khẩy, mắt lướt xuống chiếc ghế cô ta vừa ngồi.
“Dọn bằng mông sao?”
Tôi không buồn vòng vo nữa, nói thẳng:
“Vài hôm trước, tôi phát hiện nhà mình hình như có kẻ trộm.”
Đồng tử Lâm Hiểu Huyên co rút lại trong nháy mắt.
Tôi thong thả tiếp lời:
“Mất chút đồ thôi, chẳng đáng bao nhiêu.
Chỉ là trên gương xuất hiện hai dấu tay, còn trong thùng rác lại có tuýp kem dưỡng tay lạ. Cô nói xem, có kỳ không?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, từng chữ rõ ràng:
“Tuýp kem dưỡng tay đó, mùi y hệt mùi trên người cô.”
“Em… em không biết chị đang nói gì cả!” Giọng Lâm Hiểu Huyên bỗng trở nên chói tai, pha lẫn tiếng nấc nghẹn.
“Chị Nhược Hi, chắc chị hiểu lầm rồi!”
“Hiểu lầm?”
Tôi nhấc hộp quà trên bàn, thản nhiên nhét vào lòng cô ta.
“Này, ‘giám đốc Cố’ nhà cô để quên quà tặng ở nhà tôi. Tôi tốt bụng mang đến trả.”
Cô ta ôm chặt lấy chiếc hộp, bộ dạng như đang bưng một củ khoai nóng bỏng tay.
“Trong này có gì, có cần mở ra cho rõ không?” Tôi cười nhẹ, vẻ ngoài vô hại.
“Hay là… cô vốn đã có sẵn một bộ giống hệt rồi?”
Tôi lôi điện thoại, mở tấm ảnh hóa đơn mua hàng, đưa trước mặt cô ta, lắc nhè nhẹ.
“Chiếc thứ hai được giảm nửa giá cơ đấy. Lâm tiểu thư, xem ra giá trị của cô… thật rẻ mạt.”