Dấu Tay Hoa Anh Đào - Chương 10

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 10
10.
 
Ly hôn được ba ngày, Nhã Kỳ gọi điện cho tôi, giọng lộ rõ sự phấn khích không kìm nổi.
 
“Nhược Hi, mau lên diễn đàn công ty xem đi!”
 
Tôi mở đường link, một bài viết mới đang chễm chệ trên top hot:
 
《Chúc mừng cựu quản lý phòng kỹ thuật – nhận trọn gói quà tặng sa thải!》
 
Trong bài viết kể, sau khi bị giáng chức, tâm trạng của Cố Minh Viễn hoàn toàn sụp đổ, lại gây ra sơ suất chí mạng trong một dự án lớn.
 
Ngày trước, chỉ cần một cuộc gọi từ bố tôi là chuyện gì cũng được che chắn.
 
Còn bây giờ, chẳng ai đứng ra gánh hộ anh ta nữa.
 
Nghe nói công ty thiệt hại trực tiếp lên đến bảy con số.
 
Quản lý mới tức giận đập bàn, thẳng thừng yêu cầu anh ta cuốn gói cút đi.
 
Có người còn chụp lại cảnh tượng ấy:
 
Cố Minh Viễn ôm một cái thùng giấy, bị bảo vệ “mời” ra khỏi cổng công ty.
 
Trong ảnh, bóng lưng anh ta co rúm, chẳng khác nào một con chó mất chủ.
 
Nhã Kỳ lại thêm: nghe mấy người tám chuyện, sau khi bị đuổi, việc đầu tiên Cố Minh Viễn làm là gọi cho mẹ, vừa khóc vừa đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi, nói chính tôi hại anh ta mất việc, hủy cả đời anh ta.
 
Bà vốn bị cao huyết áp, nghe xong suýt thì phát bệnh ngay tại chỗ.
 
Tôi nhìn những đoạn chat đó, trong lòng phẳng lặng, không gợn sóng.
 
Buổi chiều, một số lạ gọi tới…
 
Tôi bắt máy.
 
Đầu dây bên kia là giọng nói máy móc của y tá:
 
“Xin hỏi, có phải cô Lục Nhược Hi không? Mẹ chồng cô vừa đột quỵ xuất huyết não, đang cấp cứu, tình trạng rất nguy kịch.
 
Cô là người liên lạc khẩn cấp, xin hãy mau chóng đến bệnh viện.”
 
Mẹ chồng tôi.
 
Người đàn bà từng chỉ tay vào mặt, mắng tôi là đồ phá hoại gia đình.
 
Tôi siết chặt điện thoại, bước đến bên cửa sổ, nhìn dòng xe cộ tấp nập dưới phố.
 
“Cô y tá, chắc cô nhầm rồi.”
 
Giọng tôi rất nhẹ, nhưng từng chữ rõ ràng.
 
“Tôi và con trai bà ấy, Cố Minh Viễn, hôm qua vừa ly hôn. Tôi không còn là người nhà, cũng chẳng có nghĩa vụ phải tới.
 
Bà ấy còn một đứa con trai, tên là Cố Minh Viễn. Gọi cho anh ta đi.”
 
Nói xong, tôi cúp máy.
 
Ngoài cửa sổ, ánh nắng ấm áp tràn xuống, phủ lên người tôi.
 
Một ngày sau, Cố Minh Viễn dùng số của bạn để gọi cho tôi.
 
Giọng anh ta khàn đặc, đầy oán hận:
 
“Lục Nhược Hi, mẹ tôi c/h/ế/t rồi.”
 
“Cô hài lòng rồi phải không? Đồ đàn bà độc ác! Nếu không phải cô thấy c/h/ế/t không cứu, bà ấy đã không c/h/ế/t! Sao cô có thể tàn nhẫn đến thế!”
 
Tôi lặng im nghe anh ta gào thét, tiếng khóc xen lẫn chửi rủa.
 
Đợi đến khi anh ta gào mệt, tôi mới cất giọng, điềm tĩnh:
 
“Cố Minh Viễn.”
 
“Bà ấy là mẹ anh, không phải mẹ tôi. Chăm sóc bà, lo hậu sự cho bà, là trách nhiệm của anh, không phải của tôi.”
 
“Nếu anh chịu có chút trách nhiệm, lúc ra ngoài ong bướm biết nghĩ đến bà, lúc bị công ty đuổi biết đứng vững lo cho bà… thì bà cũng sẽ không bị anh làm cho tức c/h/ế/t như vậy.”
 
“Đổ lỗi cho người khác để che đi sự bất tài của mình—anh đúng thật là chẳng khác nào mẹ anh.”
 
Trong điện thoại chỉ còn lại tiếng thở dồn dập và tiếng khóc nghẹn bị nén lại.
 
Tôi không cho anh ta cơ hội nói thêm, dứt khoát cúp máy.
 
Một tuần sau, tôi treo bảng bán nhà.
 
Căn nhà này vốn là tài sản trước hôn nhân của tôi. Giờ, tôi chỉ muốn xóa sạch mọi dấu vết liên quan đến anh ta.
 
Trong số người đến xem nhà, có một đồng nghiệp cũ của Cố Minh Viễn.
 
Rõ ràng cô ta chẳng hề có ý định mua, đến chỉ để hóng chuyện.
 
Cô ta kể: tang lễ của mẹ chồng tôi tổ chức vô cùng sơ sài.
 
Cố Minh Viễn định nhờ đồng nghiệp góp tiền phúng, nhưng tất cả đều coi anh ta như ôn thần, chẳng ai ngó ngàng.
 
Anh ta muốn bán chiếc xe mà bố mẹ tôi từng đứng ra trả tiền cọc, nhưng trước đó vì nợ nần cờ bạc, chiếc xe đã bị đem đi cầm cố từ lâu.
 
Cuối cùng, chỉ còn cách ngửa tay cầu xin họ hàng cho vay, mới miễn cưỡng gom đủ tiền lo hỏa táng.
 
“Anh ta giờ thì hết rồi—công việc mất, mẹ mất, vợ cũng bỏ. Đúng là thảm.” – cô đồng nghiệp cảm thán.
 
Tôi chỉ cười nhạt, không đáp.
 
Đây không gọi là thảm.
 
Đây gọi là báo ứng.
 
Ngôi nhà nhanh chóng bán được.
 
Hôm hoàn tất thủ tục bàn giao, tôi lái xe thẳng ra biển.
 
Tôi lấy cuốn sổ đỏ ly hôn, xé nát thành từng mảnh nhỏ, tung vào gió.
 
Điện thoại reo, là tin nhắn từ bố:
 
【Vứt được rác, nhẹ cả người. Bố đặt cho con vé đi châu Âu, ra ngoài thay đổi không khí đi.】
 
Nhìn biển trời mênh mông phía xa, mắt tôi hơi nhòe đi.
 
Đón làn gió biển mằn mặn, tôi chỉ nhắn lại một chữ:
【Được.】
 
Từ nay về sau, núi cao biển rộng, mỗi người một phương.
 
Không—là tôi bình yên, còn anh… tùy.
 
-Hết-
 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo