Đại Hồ Ly Lông Xù Rất Đáng Yêu - Chương 6

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Nhìn về phía Lận Tô, trong đôi mắt của William lộ ra một chút ấm áp, từ khe hở màn cửa sổ ánh trăng chiếu xuống trên mặt của giống cái nhỏ trắng nõn, giống như là một tầng băng gạc bạc mỏng trên đó, thuần khiết không tì vết.

 

Đại khái là bởi vì trong nhà có một vị giống đực cũng đang chịu đựng tinh thần hỗn loạn tra tấn, cho nên khi Lận Tô nhìn thấy anh mới không sợ hãi giống như những người kia.

 

Mặc dù ngoài miệng nói rất lợi hại, nhưng tâm địa thiện lương.

 

Đột nhiên một bóng đen lóe lên, William vô thức né ra. Khi ý thức được người đang rơi xuống là Lận Tô thì anh đột nhiên dừng lại, đón giống cái nhỏ từ trên giường rơi xuống vào lòng ngực.

 

Lông mày Lận Tô khẽ nhíu lại, hừ một tiếng, nắm lấy quần áo của William, cọ xát vào ngực anh, rất nhanh tìm được một vị trí thoải mái ngủ say.

 

Không có ý muốn tỉnh lại.

 

William bị ép trở thành "Thịt lót", hư hư ôm giống cái nhỏ trong lòng, sợi tóc mềm mại của đối phương đâm vào trên mặt làm anh ngứa ngáy, hơi thở toàn là mùi thơm thoang thoảng trên người giống cái nhỏ.

 

Như vậy... có phải phát triển quá nhanh rồi không?

 

Lận Tô vừa ngủ đặc biệt thỏa mãn, trong giấc mơ cậu đam ôm một cái đuôi lông xù màu trắng, lại hít một hơi đủ nghiện, quá thỏa mãn, vui vẻ đến mức cười tỉnh.

 

Khi mở mắt ra theo bản năng cầm đồ bên cạnh, phát hiện trong tay mềm mại lông xù, ý thức không rõ nhìn qua, chỉ thấy cái đuôi vừa lớn vừa mềm trong giấc mơ của người nào đó đang bị cậu đè dưới thân...

 

Bỗng nhiên tỉnh táo lại nhìn thấy William đang hô hấp đều đều đang nằm bên cạnh: "..."

 

Sự tình không thích hợp lắm, cậu nghiêng người nhìn thoáng qua giường trống phía sau, làm sao cậu có giường không ngủ, lại xuống cướp sàn nhà với người ta rồi?

 

Ngay khi Lận Tô chuẩn bị lặng yên không một tiếng động  rời khỏi "Hiện trường phạm tội" thì quay đầu liền đối diện với một đôi con ngươi màu vàng: "..."

 

Ánh mắt William trên đầu Lận Tô, một nhúm lông ngốc nghếch nổi lên, giống cái nhỏ vừa mới tỉnh ngủ mềm nhũn làm người khác muốn ôm cậu vào ngực, sờ đầu cậu nói một tiếng chào buổi sáng.

 

Nhưng sự căng thẳng trên mặt Lận Tô quá rõ ràng, William nhẹ nhàng lùi về phía sau nhường ra không gian, từ đó cảm giác áp bách mà bản thân mang đến cho giống cái nhỏ giảm đi rất nhiều.

 

Đôi mắt Lận Tô động đậy theo động tác máy móc của anh, mãi đến khi William đứng dậy nhường không gian cho cậu, mới ý thức được đối phương không hề muốn hỏi cậu vì sao lại chạy xuống đây giành chỗ của anh.

 

Thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên ý thức được mình còn đang ôm lấy đuôi người ta, vội vàng giả vờ tự nhiên đặt sang một bên, thậm chí làm bộ không có việc gì xảy ra giúp William vuốt đám lông bị rối: "Khụ, lần sau tôi lại chạy từ trên giường xuống, anh có thể đánh thức tôi."

 

Nói xong nhanh chóng liếc nhìn William một cái, thoáng nhìn thấy trong mắt đối phương mang ý cười, đôi tai chó lông xù trên đầu run rẩy.

 

"Khụ, để tôi kêu Đinh Đinh vào giúp anh rửa mặt." Thật sự là gặp quỷ, tên này vừa rồi đang cười sao?

 

Lận Tô đi ra từ trong phòng, Tô Cẩm đã đi lên, thấy cậu ngẩn người: "Mặt đỏ như vậy, trong phòng nóng lắm sao?"

 

Lận Tô vô thức sờ má, ý thức được mình làm gì, vội vàng buông tay ở trên mặt, ra vẻ vô sự hỏi: "Có thể là do con vừa mới tỉnh, hùng phụ thế nào rồi ạ?"

 

Nói đến đây, Tô Cẩm trên mặt treo nụ cười: "Ngày hôm qua ăn xong một chậu cà chua nhỏ, thế mà ngủ một hồi, sáng hôm nay nhìn trạng thái rất tốt."

 

Lận Tô hiểu rõ trong lòng, sở dĩ Caincó thể ngủ không phải vì liên quan đến cà chua nhỏ mà là vì dị năng hệ mộc.

 

Điểm tâm sáng đơn giản ăn một ít khoai tây nghiền, sau đó Lận Tô chào hỏi Tô Cẩm liền đi ra khỏi nhà.

 

Nông trại số 13 bọn họ ở cách rừng sương mù rất gần, phụ cận rừng rậm có rất nhiều điểm săn bắt.

 

Cùng những điểm săn bắt này chủ yếu là những lính đánh  săn thú thú khế ước.

 

Phần lớn thú khế ước sẽ đưa đến cửa hàng chuyên kinh doanh của Khế Ước Thú hoặc là bán đấu giá.

 

Dù sao cũng không phải tất cả mọi người đều có năng lực bắt được thú khế ước.

 

Huống chi chuyện có thể lập khế ước được với thú khế ước là vô cùng nguy hiểm, người bình thường đều lựa chọn mua những con thú khế ước tương đối ngoan ngoãn từ cửa hàng của con thú cưng để lập khế ước.

 

Muốn tìm được thú khế ước đẳng cấp cao cũng có thể đi nhà bán đấu giá thử vận khí. Chỉ cần ngươi đủ tiền, cũng có thể lấy được một con thú khế ước vừa lòng.

 

Mục đích ra ngoài lần này của Lâm Tô chính là Rừng sương mù. Chẳng qua cậu không phải chạy đi tìm thú Khế Ước.

 

Rừng rậm không chỉ có các con thú khế ước sinh sống, mà cũng thích hợp cho động vật bình thường sinh sống.

 

Dù sao thú Khế Ước cũng coi như là vật chủng hiếm có.

 

Rừng sương mù bị lưới sắt vây thành hai khu vực nam bắc. Lúc này mặc dù thời gian còn sớm, nhưng trước lưới sắt lại đứng lặng không ít người.

 

Bình thường đa số người tới đây đều là lính đánh thuê của các công hội, mà những người này phần lớn đều là giống đực.

 

Nhìn những người đàn ông cơ bắp khỏe mạnh, mắt Lận Tô vô thức giựt nhẹ, cậu đi về phía điểm săn bắt đã mở.

 

Cái gọi là săn bắt chính là trên lưới sắt mở ra một lỗ hổng, trên đó treo số thẻ, hiển thị đây là điểm săn bắt thứ mấy, trước cửa có người chuyên ngồi ở đó thu vé vào cửa.

 

Vé vào cửa bình thường tính theo đầu người, mỗi người 20 thú tệ, số tiền này cuối cùng sẽ trực tiếp chảy vào tài chính Tinh cầu Noros.

 

Đừng thấy vé vào cửa không đắt, nhưng nếu thật sự thu hoạch được thú Khế Ước thì thuế phí nộp trên cũng rất cao.

 

Lận Tô đi theo sau một nhánh đội ngũ đi vào trong.

 

Lúc đến phiên cậu, giống đực trẻ tuổi ngồi ở bên kia thu vé vào cửa ngẩng đầu nhìn về phía cậu, sửng sốt một chút: "Một người?"

 

Lận Tô gật đầu: "Vâng, một người."

 

Thái độ thản nhiên của LậnTô làm cho giống đực trẻ thu vé vào cửa này hơi hoang mang: "Trong đó nguy hiểm, tôi nghĩ cậu nên tìm một đội ngũ nguyện ý thu cậu gia nhập đã rồi hãy vào."

 

"Nếu không giống cái nhỏ gia nhập đội của chúng tôi đi, nói xem cậu có tài năng gì, không có tài năng cũng được a, chỉ cần..."

 

Một giống đực có vóc dáng cao lớn xếp sau Lận Tô nhe răng cười không có ý tốt với Lận Tô.

 

Những đội lính đánh thuê này đều là những người ngày ngày liếm máu trên đao, nói chuyện cũng không cố kỵ.

 

Lời nói như vậy lập tức khiến cho người phía sau cười to.

 

Lận Tô lạnh nhạt nhìn gương mặt thô kệch của đối phương, quay đầu nhìn giống đực trẻ thu vé vào cửa: "Cảm ơn nhắc nhở, nhưng không cần."

 

Bỏ lại những lời này, Lận Tô mang theo thẻ tay đối phương đưa tới, tiến vào rừng rậm.

 

Thân là dị năng giả hệ mộc, loại địa phương rừng rậm này mới là đại bản doanh của cậu. 


Rất nhanh bóng dáng của cậu đã biến mất ở rừng rậm.

 

Nhìn bóng lưng của cậu, giống đực trẻ tuổi thu vé vào cửa khẽ than một tiếng, không phải hắn khinh thường giống cái, chỉ là giống cái một thân một mình đến dấy trước kia cũng không phải là chưa từng có, nhưng phần lớn kết cục đều thê thảm.

 

Loại chế độ ứng dụng một thẻ vào một thẻ bài này lúc đầu đã được thiết lập cho giống cái của những con lỗ mãng này.

 

Cái chế độ một vé một thẻ bài này từ sớm đã được thiết lập cho những giống cái liều lĩnh này.


Dù sao trong rừng rậm nguy hiểm không chỉ đến từ thú khế ước và dã thú, mà còn có một số người có ý đồ xấu.


Có thẻ bài thì có thể xác minh thân phận, không đến nỗi chết trong rừng mà không ai hay biết.

 

Sau khi Lận Tô tiến vào rừng rậm, nhanh chóng vận chuyển dị năng hệ mộc để cảm nhận được thú săn ở gần đó.

 

Mục tiêu của cậu rất rõ ràng, chính là muốn đánh mấy con thú săn trở về cho Cain bồi bổ thân thể.

 

Vì vậy cậu không định đi sâu vào.

 

Chẳng mấy chốc, dị năng hệ mộc của cậu đã được vận chuyển rất nhanh.

 

Lận Tô nhảy lên một cây đại thụ, tay đè lên cây, nhắm mắt lại, ánh xanh nhàn nhạt từ lòng bàn tay cậu bay vào trong cây. Rất nhanh trong đầu cậu đã xuất hiện tất cả cảnh vật trong vòng 500 mét với lấu tâm điểm là cậu.

 

Mở mắt ra, Lận Tô thở dài, quả nhiên phạm vi thăm dò của dị năng hệ mộc cấp 1 chỉ có bấy nhiêu, nhưng may mắn là vận may của cậu không tệ.

 

Cách cậu không xa, có một đàn gà rừng đang mổ thức ăn.

Loại động vật này có lẽ ít thiên địch trong rừng, chúng tụ tập thành đàn mổ hạt cỏ mà không quan tâm đến ai.

 

Lận Tô chuẩn bị bắt một ít về nuôi nhốt, nuôi xong còn có thể đẻ trứng.

 

Trên mặt Lận Tô lộ ra vẻ vui mừng.

 

Đang chuẩn bị đi về phía bên kia, đột nhiên truyền đến một tiếng rống to, không biết là tiếng gào thét của sinh vật nào, sóng âm nó phát ra có tính xuyên, khiến Lận Tô theo bản năng dùng dị năng bảo vệ tai.

 

Thông qua sức mạnh của sóng âm phán đoán, đẳng cấp của thú khế ước khẳng định không thấp hơn cấp A.

 

Là có người bắt được thú khế ước sao?

 

Lận Tô nghĩ, theo bản năng chạy tới nơi phát ra âm thanh, nhưng khi cậu vén đám cỏ che tầm mắt, cách đó không xa, một con báo đen cao như ngọn đồi nhỏ nằm đó, bụng nó có một vết rách lớn, máu chảy ra tụ lại thành vũng trên mặt đất.


Ở bên cạnh nó còn có một con báo con nhỏ kêu la cọ nó.

 

Lận Tô kinh ngạc nhìn một lớn một nhỏ trước mắt, hoàn toàn không nghĩ tới cậu sẽ gặp phải một màn như vậy.

 

Từ sức mạnh phát ra từ tiếng gầm vừa nãy, con thú khế ước này ít nhất cũng là cấp S.

Mà có thể khiến một con Khế Ước Thú cấp S trở lên thành như vậy, khẳng định không đơn giản.

 

Lận Tô không cảm thấy mình có số xem kịch như thế này, khi xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe thấy một tiếng ô ô trầm thấp.

 

Cúi đầu nhìn con báo con không biết lúc nào chạy đến bên chân cậu, đang dùng móng vuốt câu lấy quần của cậu.

 

Đôi mắt mèo trong suốt của màu xanh biển trong veo làm cho người ta đau lòng.

 

Lận Tô ngồi xổm xuống sờ đầu báo con: "Xin lỗi, ta cứu không được ngươi..."

 

Cậu nhìn báo thú to lớn trước mắt, thực sự không thể phán đoán được đây là mẹ hay bố của báo con.

 

Ngay khi cậu đang do dự, một giọng nói trầm thấp suy yếu truyền vào trong tai cậu: "Con người, trên người ngươi có một luồng khí tự nhiên dễ ngửi, ngươi nguyện ý thu nhận con của ta không, Hắc Viêm Báo chúng ta sau khi trưởng thành có thể đạt tới cấp S, cho dù còn nhỏ cũng có cấp A, ngươi có thể nuôi lớn, kết khế với nó..."

 

Cái gọi là tự nhiên, Lận Tô cảm thấy hẳn là chỉ dị năng hệ mộc của cậu. Không ngờ con thú Khế Ước có thể cảm giác được dị năng của cậu. Lâm Tô hơi ngạc nhiên.

 

Chỉ là: "Vì sao lại là ta, ngươi không sợ sau khi ta đồng ý với ngươi, quay lưng lại liền bán nó đi sao?"

 

"Vậy cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn là ở lại đây bị những thú khế ước khác ăn thịt." Hắc Viêm Báo rõ ràng đã là nỏ mạnh hết đà, hơi thở yếu ớt, chỉ là rốt cuộc vẫn không nỡ xa con mình, bướng bỉnh nhìn Lận Tô, hy vọng cậu có thể đủ tiếp nhận lời uy thác này.

 

Nơi mềm yếu nhất đáy lòng Lận Tô bị đâm, làm cho cậu lại một lần nữa nhớ tới lang thú vì mình mà chết.

 

"Năng lực của ta chỉ có thể tạm thời giúp ngươi cầm máu, muốn chữa lành hoàn toàn, ta không thể làm được ngay lập tức, như vậy ngài có thể sống sót không?"

 

"Nhân tộc, ngươi thật sự bằng lòng giúp ta sao?" Trong con ngươi màu lam của báo thú suy yếu phát ra ánh sáng, âm thanh cũng không tự giác mà cao lên rất nhiều.

 

 Tô nhếch khóe môi, thờ ơ nhìn về phía Tiểu Báo Con đang nằm rạp trên mặt đất gào khóc đáng thương: "Tôi chỉ không muốn giúp ngài nuôi con, loại báo con này phiền phức nhất, ngài vẫn tự nuôi đi!"

 

Nhẹ nhàng đá ngã con báo nhỏ đang nằm ở đó, ác ý nhìn con báo con lộ ra cái bụng mềm mại màu hồng phấn, bốn chân nhỏ đang đạp loạn xạ.

 

Tác giả có Tell:

 

William: Ta chỉ lẳng lặng lắc đuôi.



Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo