Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Tô Cách giúp Lâm Phong chuyển dụng cụ vào phòng, nhìn chiếc giường nhỏ đặt sát cửa sổ hẹp, trong lòng không khỏi nghi hoặc: nếu thật sự thích nơi này đến vậy, sao Lâm Phong không mua luôn một căn nhà gần bên, làm hàng xóm với Lận Tô, còn hơn là phải chịu uất ức ở một nơi chật chội như thế này?
“Được rồi, thiết bị đầy đủ cả, tôi có dự cảm lần này nhất định thành công.”
Lâm Phong mặt mày phấn khởi, nụ cười khó giấu niềm hưng phấn. Tô Cách vỗ vai hắn: “Vậy cố lên!”
Chuyện nghiên cứu anh ta không giúp được gì, nhưng nếu Lâm Phong thật sự điều chế được An Phủ Tề cải tiến, thì cũng coi như tạo phúc cho xã hội rồi.
“Đi thôi, quét dọn sân cái đã, chắc Lận Tô cũng sắp dậy rồi.” Lâm Phong vừa nói vừa xắn tay áo, ra ngoài cầm chổi quét sân. Động tác thành thạo đến mức chẳng ai nghĩ y là một nhà khoa học từng được ngưỡng vọng nơi Thủ Đô Tinh.
Tô Cách âm thầm thở dài, ở Thủ Đô Tinh, hai người bọn họ được người người kính trọng, ra đường không đến mức tiền hô hậu ủng thì cũng là nhân vật có mặt mũi. Ấy vậy mà giờ đây, lại hóa thành lao động làm thuê trong cái sân nhỏ này.
Càng trớ trêu là... hai người họ lại thấy hoàn toàn ổn. Thật chẳng biết trách ai được.
“Tôi nói thấy người rồi mà ông còn không tin.” Triệu gia Thư phụ liếc bạn lữ một cái, sau đó quay sang Tô Cách vừa từ trong phòng bước ra, mỉm cười hỏi: “Xin chào, đây có phải nhà của Lận Tô các hạ không?”
Đột ngột xuất hiện hai người lạ trước sân khiến Tô Cách hơi giật mình, gật đầu đáp: “Vâng, đây là nhà của Lận Tô. Hai vị tìm cậu ấy có chuyện gì sao?”
“Lận Tô ở nhà không? Chúng tôi là thư phụ của Triệu An, đây là Hùng phụ. Hôm nay đi cùng bọn trẻ, tụi nó đang bận đậu xe, nên chúng tôi tới trước.”
“À, vậy phiền hai vị đợi một chút, Lận Tô vẫn chưa thức dậy.”
Tô Cách không biết Triệu An là ai, chỉ đoán hai người này chắc là khách hàng hoặc người quen của Lận Tô, còn đang phân vân có nên mời vào thì người hùng phụ đột nhiên nói: “Tôi thấy cậu hơi quen mặt... chẳng phải là nhóc con nhà họ Tô sao?”
Tô Cách hơi bất ngờ, ngẩng lên nhìn ông, dù không nhớ từng gặp qua, nhưng cũng không thể phủ nhận khả năng đối phương có quen biết với gia đình mình. Lễ phép đáp: “Chú nhận ra con sao? Con là Tô Cách, thuộc Tô gia ở Thủ Đô Tinh.”
“Chú là bạn thân của Hùng phụ nhà con, ông ấy từng cho chú xem ảnh của ngươi, còn bảo là đã nhập ngũ. Sao giờ lại ở đây?”
Ông ta lại kéo tay Thư phụ bên cạnh: “Chính là nhãi con nhà họ Tô mà hồi đó còn định gán ghép với Tiểu An đấy.”
Tô Cách: “…”
Lâm Phong tay cầm chổi vừa ra tới cửa thì nghe được lời này, không khỏi nhướn mày: Hả? Còn có vụ đó nữa hả!
Thư phụ Triệu gia bật cười khi nhớ lại: “À đúng rồi! Không ngờ có thể gặp ở đây, đúng là có duyên. Mà sao con lại ở nơi này?”
“Con đang giúp đỡ một chút, ha ha.” Anh ta cũng không biết phải giải thích sao, chẳng lẽ nói họ đang làm công ở đây?
Ngay lúc đó, Hùng phụ giật mình, kéo tay bạn lữ, hạ thấp giọng: “Tôi không nhìn lầm chứ... kia có phải là Lâm Phong không? Chính là nhà khoa học trẻ tuổi rất có thiên phú của Lâm gia?”
Thư phụ nhìn theo hướng tay chỉ, thấy một người đàn ông dáng người cao ráo, ăn mặc giản dị đang quét sân. Không dám chắc: “Có thể nhận lầm chăng?”
Hùng phụ cũng không dám chắc, liền hỏi Tô Cách: “Người kia là Lâm Phong các hạ phải không?”
Tô Cách không thấy bất ngờ với địa vị và năng lực của Lâm Phong, chịu cảnh này cũng là bình thường, chẳng ai giống được như Lận Tô cả.
“Đúng vậy. Bọn cháu hiện giờ đều ở đây phụ giúp.”
Câu trả lời khiến Hùng phụ ngạc nhiên không thôi. Nghe nói Lận Tô là một giống cái lợi hại đã đành, nhưng tận mắt chứng kiến những người quyền quý như vậy đều vì cậu mà ở đây giúp việc… thực sự không tầm thường.
Bỗng nhiên, Triệu An và Cách Ân đỗ xe xong bước lại, thấy Thư phụ và Hùng phụ lộ vẻ kinh ngạc liền hỏi: “Hai người sao thế?”
Thư phụ kéo con trai sang một bên, thì thầm: “Sao con không nói cho ta biết, Lâm Phong các hạ cũng ở đây?”
“Hả? Lâm Phong các hạ là…?” Triệu An còn chưa theo kịp, quay lại nhìn sân, chẳng thấy gì đặc biệt. “Có ai nói gì với hai người sao?”
“Cần gì ai nói? Ta và Hùng phụ đều tận mắt thấy. Người đang quét sân kia chính là nhà khoa học của Lâm gia — còn đứng ngoài là nhãi con Tô gia. Lúc trước Hùng phụ còn nói muốn gán nó cho con, chẳng qua vì con thích Cách Ân nên thôi đấy.”
Triệu An còn chưa kịp tiêu hóa vụ Lâm Phong, đã bị kéo về thực tại bởi câu chuyện xưa cũ, dở khóc dở cười: “Chuyện này đừng nhắc lại nữa.”
“Biết rồi, là Hùng phụ nhắc trước nên cha mới nhớ. Nhưng sao con không nói Lâm Phong cũng ở đây?”
“Con cũng mới biết mà. Lần trước đến còn chưa thấy anh ấy đâu.”
…
Lận Tô từ trong nhà bước ra, liền thấy không khí ngoài sân hơi khác thường. Thấy Triệu An và Cách Ân đã đến, cậu chào hỏi: “Anh Triệu, Cách Ân, đến sớm vậy. Vào trong ngồi đã.”
Nghe tiếng cậu, Thư phụ và Hùng phụ nhìn về phía cửa, chỉ thấy một giống cái trẻ tuổi bước ra, da trắng ngần dưới ánh mặt trời như phát sáng, đôi mắt mèo to tròn đen láy, linh động đầy sinh khí. Khi cười, má còn lộ hai lúm đồng tiền đáng yêu, thật khiến người ta không kìm được mà sinh thiện cảm.
Tô Cách thấy Lận Tô tới liền ra mở cửa.
Lận Tô cười nói: “Anh đưa Lâm Phong đi ăn đi, bên này tôi lo.”
“Ừ, tốt quá.” Tô Cách nghe đến ăn liền mắt sáng rỡ, gọi Lâm Phong sang nhà bên.
Hai người vừa đi khỏi, Hùng phụ âm thầm hít sâu một hơi: Giống cái này quả nhiên không đơn giản.
Triệu An bước lên giới thiệu: “Lận Tô, đây là Thư phụ và Hùng phụ của anh. Hôm nay họ đi cùng bọn anh, nếu mạo muội quấy rầy mong cậu bỏ qua.”
Lận Tô mỉm cười gật đầu: “Anh Triệu cứ đưa hai chú vào trong nghỉ ngơi, tôi ăn xong sẽ qua.”
“Được, không vội. Thật ra hôm nay tới cũng muốn nhờ cậu xem giúp Hùng phụ một chút. Ông ấy cũng là khế ước thú nhân cấp A như Cách Ân, tuy chưa bị rối loạn tinh thần nhưng chúng ta muốn phòng trước.”
Triệu An nhìn đầy mong đợi, sợ Lận Tô thấy phiền không muốn giúp.
Nhưng Lận Tô không khó xử chút nào, đồng tiền đến, ai lại từ chối?
“Được, tôi sẽ xem thử. Nhưng cấp A thì ít nhất phải trị liệu hơn mười lần mới khỏi, không thể trong thời gian ngắn đâu.”
“Chúng ta biết, tiểu An cũng đã nói rồi. Chỉ cần chữa được tận gốc, chúng ta nguyện ý phối hợp.” Thư phụ cung kính đáp. “Chỉ mong ngài đừng thấy phiền.”
“Chú cứ khách khí rồi. Anh Triệu thường xuyên ủng hộ việc làm ăn của con, mọi người lại tín nhiệm con như vậy, con thực sự cảm kích. Mọi người cứ ngồi chờ, con ăn cơm xong sẽ qua.”
Lận Tô hòa nhã, ăn nói bình dị khiến bầu không khí thoải mái hẳn. Vừa nghe đã thấy khác hẳn những người có năng lực thường kiêu căng, ngạo mạn. Thư phụ và Hùng phụ đều nhẹ nhõm hơn nhiều.
Chờ cậu rời đi, Thư phụ liền kéo tay con: “Lận Tô này… thật sự không tệ, tính tình quá hiền hòa.”
“Con đã nói rồi mà.”
“Cũng phải tận mắt thấy mới tin. Ông thấy sao?” ông quay sang hỏi Hùng phụ.
“Có bản lĩnh nghịch thiên mà vẫn giữ được sự thuần thiện… ai mà không yêu mến được chứ. Giống cái này, khí chất quá lớn.”
…
Trong lúc ăn, Tô Cách không nhịn được hỏi: “Chú, vừa nãy hai vị đó là khách của Lận Tô thật sao?”
Lâm Phong cũng nhìn sang, hiển nhiên hứng thú.
Tô Cẩm gật đầu: “Tạm coi vậy, bạn lữ tiểu Triệu tên Cách Ân cũng bị rối loạn tinh thần lực.”
“Lận Tô có năng lực thanh lọc rất hữu dụng mà. Chú có thấy tự hào không?”
“Dĩ nhiên rồi. Nếu không có Tiểu Tô, chúng ta chẳng biết giờ thành ra thế nào nữa. Nhưng thật lòng mà nói, chúng ta đã gây không ít áp lực cho nó… Thần Thú ban tặng đứa nhỏ này cho chúng ta, đúng là ân điển.”
Tô Cách và Lâm Phong nghe vậy liền cảm thấy kỳ lạ.
“Khoan đã… Lận Tô không phải chú sinh ra sao?”
“Không. Nói ra cũng không phải bí mật gì, nó là chú và bạn lữ nhặt được. Lúc ấy chỉ mới năm, sáu tháng, nhỏ xíu, gầy gò… nhưng rất xinh đẹp.”
Nói đến đây, Tô Cẩm cười đầy trìu mến.
Nhưng trong tai Tô Cách và Lâm Phong, những lời đó lại khiến lòng nặng trĩu. Một giống cái ưu tú như vậy… lại có xuất thân như thế.
Lâm Phong đột nhiên khẽ nói: “Các người là người tốt.”
Hy vọng đệ đệ của mình… cũng có thể gặp được vận may như vậy, lớn lên bình an.
Tô Cách thấy Lâm Phong khác thường, vội gật đầu theo: “Đúng vậy, người tốt sẽ được Thần Thú chiếu cố.”
“Nếu Thần Thú có thể chiếu cố Tiểu Tô nhà ta, thì hiện tại ta đã cảm thấy rất mãn nguyện.”
“Nhất định sẽ.”
Dùng xong bữa sáng, Lận Tô cùng William từ trong phòng đi ra. Lâm Phong và Tô Cách đã ăn xong từ sớm, lúc này đang ở cách vách tiếp tục công việc.
Tô Cẩm nghe nói Triệu An cũng tới, biết lát nữa Lận Tô sẽ tiến hành lần trị liệu thứ hai cho Cách Ân, bèn lo lắng hỏi:
“Nghe nói cả Thư phụ và Hùng phụ nhà Tiểu Triệu cũng đến? Tiểu Tô, con có quá miễn cưỡng không đấy?”
“Thư phụ yên tâm, con biết lượng sức mà làm. Con dẫn William qua trước, cha xử lý xong việc rồi sang sau.”
“Được.”
Lâm Phong và Tô Cách thấy William đi cùng Lận Tô sang liền theo bản năng căng người, ánh mắt mang theo kính ý nhìn William.
William cảm nhận được ánh nhìn, khẽ ngước mắt. Đôi Thú Đồng yêu dị quét một vòng qua hai người bọn họ, ánh nhìn lạnh nhạt, không hề có ý đáp lại.
Ngược lại Lận Tô mở miệng trước:
“Lâm Phong, tôi mượn phòng thí nghiệm của anh một lát.”
“À, được.”
Lâm Phong đặt chổi xuống, mở cửa cho họ. Phòng bên vốn là nơi tạm dùng làm phòng thực nghiệm, chìa khóa cũng tiện tay giao luôn. Lận Tô đỡ William bước vào.
Bên trong phòng khám bệnh ở cách vách, cả nhà Triệu An thấy bọn họ đột nhiên tiến vào liền đứng dậy. Biết rõ thân phận của William, Triệu An và Cách Ân vô thức căng thẳng. Còn Thư phụ và Hùng phụ nhà Triệu gia thì ánh mắt ngỡ ngàng nhìn giống đực bán thú hóa vừa mới xuất hiện, không giấu nổi vẻ chấn động.
Tô Cẩm ôm nhảy nhảy bước đến, đặt mâm trái cây đã cắt gọn lên bàn rồi lùi sang một bên, ánh mắt mang theo lo lắng nhìn về phía Lận Tô.
Lâm Phong và Tô Cách đứng ở cửa, khó hiểu nhìn nhau. Căn phòng này được trang trí quá mức đặc biệt, ngày đầu tiên trông thấy họ đã từng đoán già đoán non, chỉ là mãi chẳng tìm được lời giải. Nhưng hôm nay, xem ra tấm màn thần bí kia sắp được vén lên.
William ngồi bên, lặng lẽ quan sát đống dụng cụ trước mắt, rồi nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Phong đang đứng bất động.
Mấy năm nay Lâm gia cống hiến rất nhiều cho đế quốc, từ khi An Phủ Tề ra đời, những người mắc rối loạn tinh thần lực mới có được hy vọng sống sót. Dù không thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng ít nhất có thể kéo dài mạng sống. Cho dù mấy chục năm sau đó không có thêm đột phá nào, giá trị của An Phủ Tề và Lâm gia vẫn không thể phủ nhận.
Lận Tô không đuổi Lâm Phong và Tô Cách ra ngoài. Loại chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, cậu không định trốn tránh.
Cậu kéo ghế ngồi xuống, mỉm cười hỏi Cách Ân:
“Từ lần trước trị liệu xong, anh cảm thấy thế nào?”
“Rất tốt. Tôi với Hùng giao tiếp dễ dàng hơn trước, tinh thần vực cũng không còn sưng đau. Quan trọng nhất là… giấc ngủ của tôi cải thiện rất nhiều, gần như giống lúc chưa phát bệnh. Có thể ngủ yên cả đêm.”
Người mắc tinh thần hỗn loạn thường mất ngủ triền miên, điều này khiến thể trạng nhanh chóng suy kiệt. Với Cách Ân, chỉ cần có thể ngủ yên, đã là cảm giác vô cùng quý giá.
Lận Tô gật đầu hài lòng:
“Những điều cần chú ý thì như trước, đừng cử động. Anh Triệu vẫn sẽ hỗ trợ như lần trước nhé, còn chú thì hôm nay xem trước một lần quá trình trị liệu. Nếu sau đó vẫn muốn trị, chúng ta lại sắp xếp thời gian. Tôi nói thẳng, hiện tại năng lực của tôi còn có hạn, Cách Ân và chú phải cách nhau một khoảng thời gian, nếu không thân thể tôi chịu không nổi.”
Triệu gia Hùng phụ vội vàng gật đầu:
“Chúng ta hiểu, đương nhiên phải ưu tiên sức khỏe của ngài.”
“Vậy làm phiền một lúc nữa mọi người giữ im lặng được chứ?”
“Được, được, chúng ta tuyệt đối không quấy rầy.”
“Vâng. Cách Ân, cho Hùng ra đi.”
Cách Ân gật đầu, thả thú khế ước ra. Vừa ra khỏi không gian, tiểu racoon bị đông người làm cho hoảng sợ, liền ôm lấy chân Cách Ân, rụt rè ngó quanh một lượt rồi ánh mắt dừng lại nơi Lận Tô.
Dường như nó vẫn còn nhớ cậu, cái đuôi mập ngắn quơ quơ, bám lấy ngực cậu.
Lận Tô bật cười, đưa tay xoa đầu nó:
“Thoạt nhìn tinh thần Hùng cũng tốt lên không ít.”
“Đúng vậy.”
Cách Ân dịu dàng vuốt ve đầu nó, nói khẽ:
“Hùng, đây là Lận Tô các hạ.”
Lâm Phong và Tô Cách nhìn nhau, trong mắt đều có nghi hoặc. Mỗi câu nói họ đều hiểu từng từ, nhưng ghép lại thì lại chẳng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Lận Tô lấy ra một ít huyết dịch từ khế ước thú cấp A, rải vào lòng bàn tay:
“Bắt đầu thôi, Cách Ân.”
“Được.”
Gần như ngay khi đáp lại, một luồng đau đớn xuyên tim lập tức từ lòng bàn tay nơi có Thú Văn lan ra toàn thân. Đau như bị lột da rút xương, khiến sắc mặt Cách Ân tái nhợt, mồ hôi lạnh vã đầy trán.
Triệu An đứng sau đặt tay lên vai anh ta, ngăn không để anh ta vì đau mà giãy giụa.
Dù đây đã là lần thứ hai, Triệu An vẫn không khỏi lo lắng khi nhìn biểu cảm thống khổ của bạn lữ.
Trái lại, tiểu racoon thì thoải mái lăn qua lăn lại dưới đất, miệng phát ra tiếng “hô hô” vui vẻ.
Lễ Missa tràn ngập không khí, lượng nguyên tố tự nhiên bị kéo tới, làm toàn bộ Thú Văn của giống đực trong phòng đều bị kích phát.
Triệu gia Hùng phụ là người đứng gần nhất, suýt nữa ngã quỵ, may mà bạn lữ đỡ kịp. Cảm giác nguyên tố du tẩu trong cơ thể làm da đầu ông tê rần, nếu không còn giữ được lý trí, ông suýt nữa đã học tiểu racoon lăn lộn tại chỗ.
Tô Cách và Lâm Phong càng thêm nghi hoặc. Tuy hiện tượng này không xa lạ gì, họ đã từng thấy khi Lận Tô giục sinh cây ăn quả. Nhưng lần này, biểu hiện của Cách Ân quá khác thường.
William nửa nhắm mắt, ngực hiện lên Thú Văn đang điên cuồng hấp thu nguyên tố tự nhiên. Với năng lực của anh, chẳng ai trong phòng đoạt nổi với anh.
Nhưng thân thể y như cái động không đáy, bao nhiêu nguyên tố cũng như muối bỏ biển.
Con thỏ tai dài nằm dưới chân William sung sướng đến quên cả nguy hiểm, chủ động cọ chân anh, rầm rì phát ra tiếng thoả mãn, lớp lông trắng trên người cũng phồng to thêm một vòng.
Lận Tô cảm thấy dị năng trong cơ thể gần như cạn kiệt, bèn chủ động kết thúc trị liệu. Khi tay cậu rời khỏi tay Cách Ân, Thú Văn nơi lòng bàn tay đối phương lại thêm vài đường hoa văn phức tạp.
Tô Cẩm bước tới, đút cho cậu một miếng dâu tây đã cắt:
“Tiểu Tô, con không sao chứ?”
“Con không sao, Thư phụ yên tâm.”
Lần trị liệu này rõ ràng giúp cậu chạm đến ranh giới thăng cấp. Nếu đúng như suy đoán, lần thứ ba sẽ chính thức đột phá.
Cách Ân như lần trước, kết thúc là lập tức ngủ thiếp đi. May mà Triệu An đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Thấy bạn lữ ngủ ngon lành, Triệu An cảm kích nói:
“Cảm ơn cậu, Lận Tô. Cậu thật sự không sao chứ?”
Lận Tô ăn thêm ít trái cây, dù mặt còn vương nét mệt mỏi nhưng tinh thần rất ổn:
“Yên tâm đi. Chỉ cần nghỉ ngơi một chút là ổn. Chú chắc cũng thấy rồi, quá trình trị liệu rất đau đớn. Với năng lực hiện tại của con, nếu muốn trị khỏi thì ít nhất cũng cần 10 lần như vậy.”
Triệu gia Thư phụ nhìn bạn lữ, trong lòng phức tạp. Đau lòng thì có, nhưng cũng hy vọng trị dứt bệnh để cả nhà được sống yên ổn.
“Chú đồng ý. Dù đau mấy chú cũng chịu được. Khi nào có thể sắp xếp trị cho chú?” Hùng phụ hỏi.
“Cách Ân phải cách mất một tuần nữa mới làm lần ba, thời gian này ngài cứ dùng Tịnh Hóa Quả Sơ để duy trì trạng thái cơ thể. Ngày kia ngài lại đến, con sẽ trị.”
“Còn khế ước thú huyết?”
“Nếu cùng cấp A với Cách Ân, chừng đó đã đủ.”
“Vậy được, hôm đó lại phiền ngài.”
“Không cần khách sáo, con buôn bán mà, có người trả tiền, con ra sức, công bằng giao dịch.”
Lận Tô đứng dậy, định rời đi.
Tô Cẩm vội vàng đỡ cậu, sợ cậu mệt mà ngã. Khi đi ngang qua Lâm Phong và Tô Cách, hai người vẫn chưa thoát khỏi kinh ngạc.
Lận Tô bật cười:
“Tôi biết hai người còn nhiều điều muốn hỏi, đợi tôi nghỉ ngơi rồi lại nói.”
Lâm Phong nghiêm túc gật đầu, ánh mắt tràn đầy kính nể:
“Ngài nhất định phải giữ gìn sức khỏe.”
Chờ bóng Lận Tô khuất hẳn, Tô Cách theo bản năng túm lấy tay áo Lâm Phong:
“Lâm Phong, tôi không nhìn lầm đúng không? Lận Tô… có thể trị tinh thần hỗn loạn?”
Ngươi cho rằng hắn đã rất lợi hại, nhưng rồi hắn lại vượt xa cả giới hạn mà người ta tưởng tượng được.
William chống tay vào tường đi ra, Thú Đồng kim sắc dừng lại trên người hai người bọn họ. Áp lực nặng nề từ trên người anh như dã thú ép tới khiến cả hai bất giác cứng người, như bị một con mãnh thú rình rập, trong lòng sinh ra bất an mãnh liệt.
Cứ ngỡ William sẽ lại lơ họ như trước, ai ngờ, anh lại nhìn thẳng qua, uy nghi không hề suy giảm dù đang ở trạng thái bán thú hóa.
Giọng trầm thấp vang lên:
“Chuyện cần xử lý, các ngươi nghĩ kỹ chưa?”
Edit: Vì mn dành cho tiểu Tô một sự kính nể nhất định nên đôi lúc sẽ xưng ngài, tôi, hoặc vs thân phận của William thì không thể xưng hô bình thường được. nên ai đọc có chút rối thì có thể báo mình nhé