Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Lận Tô từ dưới đất bò dậy, tiện tay nhặt chiếc vòng ức chế bị William kéo đứt, cầm trong tay cân nhắc nhìn ngó. Nó có thiết kế khá giống còng tay bằng thép, chỉ khác là màu đen tuyền và không nhẹ chút nào. Nghĩ đến việc William vừa rồi đã giật đứt nó dễ dàng như vậy, Lận Tô bĩu môi, tiện tay vứt vào thùng rác.
Một tiếng "rầm" vang lên,
Khiến William vốn đang lơ đãng để ý cậu, dừng động tác ăn lại.
Lận Tô cũng lặng lẽ nhìn anh. Ngay cả sau khoảnh khắc mất kiểm soát vừa rồi, người đàn ông này cũng không hề tỏ vẻ chật vật.
Cậu nhếch khóe môi: "Tôi nghĩ anh cũng không cần thứ này nữa đâu."
William ngẩng đầu, đôi đồng tử vàng kim đã trở lại bình thường, bên trong đồng tử to tròn, khi nhìn người khác toát ra vẻ thuần khiết vô tội.
Rất dễ lừa gạt người khác.
Lận Tô "chậc" một tiếng, chỉ vào cái bát rỗng trong tay anh: "Nhớ kỹ những thứ này không phải tự nhiên mà cho anh ăn được , nghĩ xem dùng gì để trả đi!"
Nói xong, cậu quay người ra khỏi phòng, cứ như thể không nói câu đó thì sẽ thiệt thòi lớn vậy.
Tô Cẩm vẫn đứng loanh quanh ngoài cửa, thấy cậu hoàn toàn không sao đi ra, liền thở phào nhẹ nhõm, không đặc biệt nhắc đến chuyện của William: " Cha vừa thấy trong vườn có đậu que, khoai tây. Tối nay chúng ta hầm đậu que ăn nhé?"
Lận Tô cầm cái chậu trên bàn, chuẩn bị ra vườn hái đậu que, tiện thể hỏi: "Hùng phụ hôm nay thế nào rồi ạ?"
Tô Cẩm không muốn nói nhiều, sợ Lận Tô nghe thấy sẽ áp lực: "Mấy ngày nay tinh thần vẫn khá tốt."
Lận Tô gật đầu, biết Tô Cẩm cũng là người chỉ báo tin vui, không báo tin buồn. Cậu ra vườn hái một chậu đậu que và khoai tây về.
Tô Cẩm đã nhóm lửa xong, Lận Tô thấy nước đang đun nóng trên bếp liền nhớ ra: "À, đúng rồi, a cha và cha có quần áo dư không ạ?"
"Là chuẩn bị cho cậu ấy phải không? Chốc nữa cha sẽ tìm cho con, để Dinh Dinh giúp cậu ấy thay đồ, tiện thể lau người cho cậu ấy."
Lận Tô cũng có ý này, gật đầu cười: "Vậy thì để Dinh Dinh làm đi ạ."
Dinh Dinh là món đồ lớn duy nhất trong nhà ngoài chiếc xe ba bánh, một con robot giúp việc rất cũ kỹ, khi di chuyển cũng kêu lạch cạch.
Lận Tô rửa sạch đậu que và khoai tây, thái thành khúc, đổ dầu vào chảo.
Chỉ vài động tác xào nấu đơn giản, mùi thơm đã bay ra.
Đối với những người chỉ có thể dùng chất dinh dưỡng dạng lỏng như họ, dù gia vị có hạn, thì hương thơm thuần túy từ nguyên liệu cũng đủ hấp dẫn.
Đồng Âu đang ngồi xổm trong sân không khỏi nghĩ Lận Tô rốt cuộc lấy tự tin ở đâu ra, mà lại nói bạn đời cậu ta vừa ghép đôi mạnh hơn bạn đời của họ. Một giống đực nhìn là biết rối loạn tinh thần rất nghiêm trọng, vậy mà còn được coi như báu vật, thật là chưa trải sự đời.
Đang nghĩ vậy, một mùi hương thơm dễ chịu bay đến, lập tức kéo tâm hồn đang u uất suy nghĩ lung tung của Đồng Âu trở về.
Quay đầu nhìn chằm chằm căn nhà cấp bốn cách đó không xa, lại là nhà Lận Tô!
Kể từ khi Lận Tô khỏi bệnh, nhà họ ngày nào cũng có mùi hương như vậy bay ra.
Hơn nữa, vì nhà Lận Tô ở cuối cùng, chỉ giáp ranh với nhà họ, nên mùi hương này không bay đến nhà khác được, mà lại đặc biệt bay thẳng vào cửa nhà họ.
Nếu không phải cố ý, Đồng Âu có chết cũng không tin.
Một tiếng "ục ục", anh ta vừa uống chất dinh dưỡng xong, lại thấy đói.
Cả Đế quốc đều biết rau củ quả chưa qua xử lý ăn nhiều sẽ chết người, vậy mà nhà Lận Tô ngày nào cũng ăn?
Ánh mắt vô thức nhìn về phía luống rau xanh trong vườn nhà mình. Những thứ như thế này, mỗi hộ trong nông trại này đều có khá nhiều. Nuốt nước miếng, anh ta quay người chạy về nhà: "A cha!"
Đồng Nhiên đang bận rộn trong nhà nghe thấy, quay đầu nhìn Đồng Âu: "La gì mà la, ta đâu có điếc, nghe thấy rồi, chuyện gì?"
"A cha, nhà mình cũng làm ít đồ ăn đi, cha ngửi xem mùi này thơm đến nhường nào?"
Bây giờ trời nóng, ở nhà ngày nào cũng mở cửa sổ, Đồng Nhiên dù không ra ngoài cũng ngửi thấy mùi hương bay vào. Trước khi Đồng Âu vào, ông cũng đã lén nuốt nước miếng.
"Đúng là không sợ chết, cái gì cũng dám nhét vào bụng!"
Tuy Đồng Nhiên nói vậy, nhưng ông không từ chối ngay lập tức. Ai mà chịu nổi khi ngày nào cũng bị cái mùi này dụ dỗ, lôi kéo chứ.
Đồng Âu thấy thư phụ không từ chối là có hy vọng, liền cười tủm tỉm đi tới: "A cha, bên ngoài chỉ nói những thứ này không nên ăn nhiều, chứ đâu có nói không được ăn đâu. Thỉnh thoảng chúng ta ăn một lần không sao đâu, hơn nữa giống cái và giống đực chúng ta đâu có giống nhau, phải không a cha?"
Đồng Nhiên nghĩ cũng phải, dù sao trong Đế quốc, giống đực chỉ có thể ký kết khế ước với thú khế ước loài động vật. Khi khế ước được ký kết, vùng tinh thần của hai bên sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, thú nhân khế ước sẽ xuất hiện rối loạn tinh thần.
Giống cái vì chỉ có thể ký kết khế ước với thú khế ước loài thực vật, mà thực vật không có vùng tinh thần, nên sẽ không bị ảnh hưởng gì, thậm chí ở một mức độ nào đó, giống cái còn có thể xoa dịu rối loạn tinh thần của giống đực, chỉ là hiệu quả rất nhỏ.
Rối loạn tinh thần là cơn ác mộng của tất cả thú nhân đực trong Đế quốc. Hiện tại, đối với triệu chứng này chỉ có một phương pháp duy nhất – thuốc an ủi.
Thuốc an ủi có thể làm giảm triệu chứng rối loạn tinh thần ở một mức độ nhất định, nhưng không thể chữa khỏi hoàn toàn. Đồng thời, một thú nhân đực chỉ có thể tiêm ba lần trong đời, và hiệu quả dần dần giảm đi, giá cả lại vô cùng đắt đỏ.
Một liều thuốc an thần có giá năm mươi vạn thú tệ.
Nhà Tô Cẩm không phải vì muốn mua một liều thuốc an thần cho Kane đã mắc chứng rối loạn tinh thần cấp C mà phải dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà và tiền trợ cấp sau khi Kane xuất ngũ, còn vay mượn bạn bè rất nhiều tiền nên mới lâm vào cảnh khốn cùng sao!
Nếu không phải vậy, cuộc sống đã không khó khăn đến thế.
Chỉ một liều thuốc an ủi thôi cũng đủ khiến một gia đình bình thường tán gia bại sản, chưa kể đến liều thứ hai, thứ ba sau này.
Nghe nói bây giờ Lận Tô lại ghép đôi được một người còn nghiêm trọng hơn, cuộc sống e rằng còn không có tiền mua chất dinh dưỡng dạng lỏng, chắc chắn phải dùng rau củ quả chứa tạp chất để sống qua ngày.
Nhưng mùi vị này quả thực rất thơm, thỉnh thoảng họ ăn một lần cũng không sợ.
Nghĩ vậy, Đồng Nhiên vẻ mặt như không còn cách nào với Đồng Âu: "Vậy con còn không mau ra vườn hái rau, nhưng mà ta chưa làm bao giờ, con đừng mong ngon, trong nhà cũng không có gì, ta chỉ có thể luộc cho con thôi."
"Đừng, bây giờ vẫn còn sớm, con đi thị trấn mua vẫn kịp."
Khó khăn lắm mới được ăn một bữa, anh ta không muốn qua loa. Đồng Nhiên nghĩ cũng phải, đưa tiền cho Đồng Âu, bảo anh ta đi mua ít gia vị.
Rau củ quả tinh chế, chỉ có nhà giàu mới được hưởng thụ. Người bình thường như họ nhiều nhất là mua các loại chất dinh dưỡng dạng lỏng có hương vị khác nhau để no bụng. Nếu thực sự muốn trải nghiệm hương vị rau củ quả, chỉ có thể lên mạng tìm những streamer ẩm thực để nếm thử một chút.
Chỉ là mùi vị Đồng Âu cảm thấy cũng bình thường, hoàn toàn không thơm bằng mùi từ nhà Lận Tô bay ra.
Xem ra hiện thực và ảo ảnh quả nhiên vẫn khác nhau.
Nghĩ vậy, bước chân Đồng Âu ra ngoài càng nhanh hơn.
Lận Tô múc hai phần đậu que khoai tây hầm, và đặt khoai tây nướng sang một bên. Nhà không có gạo, nên món chính chỉ có thể là khoai tây.
Một phần Tô Cẩm mang vào phòng Kane, phần còn lại thì đưa vào phòng Lận Tô.
Trước đây không có William ở, Lận Tô thường ăn cùng Kane và Tô Cẩm. Hôm nay có thêm William, Lận Tô trở về phòng mình.
Nghe thấy động tĩnh, William mở mắt, vô thức nhìn vào cổ Lận Tô. Thấy ở đó không để lại bất kỳ dấu vết nào, anh mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Lận Tô liếc nhìn bộ quần áo trên người anh. Quần áo của Kane vốn trông khá rộng, nhưng khi William mặc vào lại có vẻ hơi nhỏ. Tuy nhiên, điều kiện như vậy, cũng chỉ có thể tạm bợ thôi. Còn Dinh Dinh đã giúp anh tắm rửa, giờ nhìn anh có vẻ ôn hòa hơn nhiều. Lận Tô đặt thức ăn lên chiếc bàn nhỏ, đưa cho anh một đôi đũa, không nói thêm lời thừa thãi nào: "Ăn đi."
Dù đã có cà chua nhỏ trước đó, William vẫn không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thức ăn Lận Tô dọn lên. Ngay cả khi trước đây anh cũng từng ăn rau củ quả đã qua tinh lọc rồi, nhưng cũng không thường xuyên như vậy.
Chưa nói đến giá cả đắt đỏ của rau củ quả tinh lọc, số lượng của chúng cũng rất hiếm.
Thế mà giống cái nhỏ này lại dễ dàng lấy ra được, nhìn vẻ mặt cậu ấy dường như còn rất bình thường.
William tò mò về nguồn gốc của rau củ quả tinh lọc này.
Liệu giống cái nhỏ có khả năng tinh lọc không?
Đậu que hầm rất mềm và thấm vị, khoai tây cũng mang vị ngọt thanh mềm dẻo. Mặc dù không thêm quá nhiều gia vị, nhưng nguyên liệu đã được tinh lọc, không có tạp chất gây vị đắng chát. Mỗi miếng ăn vào, đều có một luồng mát lạnh xoa dịu vùng tinh thần đang đau nhói. Dù thời gian ngắn ngủi, nhưng có còn hơn không.
Lần thứ hai cảm nhận được sức mạnh xoa dịu này, William càng thêm chấn động trong lòng. Nếu nói quả cà chua nhỏ là một sự trùng hợp, thì bây giờ giải thích thế nào?
Liệu có một khả năng nào đó, rằng mỗi loại rau củ quả tinh lọc mà Lận Tô đưa cho anh đều có khả năng đặc biệt này?
Nếu quả thực giống cái nhỏ trước mặt anh có năng lực đặt biệt như vậy, thì cả Đế quốc sẽ sôi trào mất!
Lận Tô nhìn William im lặng ăn uống, tốc độ tuy không chậm nhưng vẫn giữ vẻ thanh lịch. Người này trước khi đến đây, hẳn đã được giáo dục rất tốt.
Cậu chú ý đến đôi tai chó trên đầu William thỉnh thoảng lại vẫy vẫy về phía trước và sau. Đôi tai chó màu trắng muốt, mềm mại ẩn trong mái tóc trắng không hề lạc lõng mà còn toát lên vẻ mềm mại.
Sự chú ý của Lận Tô lập tức bị thu hút, tay cầm đũa siết chặt, đột nhiên mở lời: "Anh đã nghĩ ra cách báo đáp tôi chưa?"
Một câu nói đột ngột khiến William đang ăn dừng lại, ngẩng mắt nhìn giống cái nhỏ.
Bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt đen của Lận Tô lộ ra vẻ mong đợi không thể che giấu.
William mím môi. Do rối loạn tinh thần, hiện tại anh không thể nói chuyện. Nhưng ý của giống cái nhỏ, sao anh lại không hiểu chứ? Cậu ấy không muốn anh ăn không uống không, muốn anh lấy thứ gì đó để đổi.
Nhưng bây giờ anh thân cô thế cô, còn có gì...
"Nếu anh không nghĩ ra, vậy để tôi sờ tai anh một chút!"
Đôi tai vốn mềm mại rủ xuống hai bên của William lập tức dựng thẳng lên, như thể bị giật mình.
Lận Tô mặc kệ anh nghĩ gì, cậu đã muốn sờ tai anh từ rất lâu rồi.
Cậu lau tay vào quần, đưa tay véo lấy đôi tai chó của William.
Đôi tai chó to lớn, mềm mại khi chạm vào thì rất ấm áp, lông tơ mịn màng mềm mại. So với những gì cậu tưởng tượng, không, còn dễ sờ hơn cậu nghĩ!
Vốn chỉ định thử cảm giác một chút thôi, Lận Tô bất giác bỏ đũa xuống, đưa tay kia ra... Đôi tai chó mềm mại khẽ run rẩy trong lòng bàn tay cậu, run đến mức khiến tim cậu nhột nhột. Tại sao trên đời lại có thứ đáng yêu đến vậy chứ?
William toàn thân cứng đờ, không dám cử động chút nào. Đôi đồng tử vàng kim dựng đứng, nhưng đã bớt đi vẻ hung dữ trước đó, thêm vào một phần hoảng hốt. Anh có thể cảm nhận rõ ràng sự hưng phấn không thể che giấu mà Lận Tô tỏa ra. Vì quá vui, ngay cả lúm đồng tiền trên má cậu cũng không giấu được.
Đây là lần đầu tiên anh gặp một giống cái táo bạo đến thế.
Mặc dù một số giống đực quả thực sẽ lợi dụng việc hợp thể với thú khế ước để dỗ dành giống cái vui vẻ, nhưng anh chưa bao giờ gặp giống cái nào công khai đề nghị được sờ trạng thái thú của đối phương.
William bị sờ mà mặt nóng bừng. Anh đang nghĩ làm sao để từ chối mà không làm tổn thương lòng tự trọng của giống cái nhỏ, thì cảm giác trên tai biến mất.
Lận Tô thu tay lại, trên mặt mang theo nụ cười, giọng điệu tự nhiên: "Cảm giác khá tốt đấy, sau này biết phải làm gì rồi chứ?"
Đối mặt với câu nói đầy ẩn ý này, William: "..."
Lời tác giả: William: Muốn 'thịt thường' (báo đáp bằng thân thể) sao?