Cứu Rỗi - Chương 8

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/20lZmHuXey

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chưa chết được.


Lúc này, tôi đang ngồi ngay ngắn ở nhà ông ngoại của Cố Úc, quấn mình trong chăn, uống canh nóng và chấp nhận sự tra hỏi từ hai gia đình.


Cố Úc là người đầu tiên phát hiện ra tôi không ở trong phòng.


Đặc biệt là khi anh ấy nhìn thấy bồn tắm đầy nước, anh ấy đã nhận ra có điều không ổn.


Ông ngoại nói chuyện lớn như vậy không thể giấu được nhà họ Diệp, họ không thể gánh vác trách nhiệm này.


Thế là, giữa đêm, họ đã huy động tất cả mọi người để tìm tôi.


Bà Diệp cứ khóc mãi.


Mặt mày Ông Diệp rất khó coi.


Hết lần này đến lần khác hỏi tôi: rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại muốn tự sát.


"Tôi không tự sát, tôi chỉ đi nhặt đồ thôi."


Ông Diệp hít một hơi thật sâu.


"Diệp Gia, sự ngang bướng của con cũng nên có giới hạn. Con có biết chúng ta lo lắng cho con đến mức nào không? Dù thế nào đi nữa, con không nên lấy mạng sống của mình ra đùa giỡn."


Tôi ngước mắt nhìn họ.


Tôi luôn biết, họ là những người bố mẹ rất tốt.


Họ đã nuôi dưỡng Diệp Noãn rất tốt.


Trong sáng, lương thiện, chưa từng trải sự đời.


Giống hệt Diệp Gia của thế giới này.


Họ xót con gái của mình, nên đã không ít lần cảnh cáo tôi: "Noãn Noãn khác với con, con đừng làm khó nó, chúng ta sẽ bù đắp cho con."


Nhưng họ càng nói như vậy, tôi lại càng muốn bắt nạt Diệp Noãn.


Bắt nạt Diệp Noãn quá dễ dàng.


Tôi chỉ giả vờ ngã hai lần, lại vô tình nói ra sự thật, đã khiến cô ấy bị cả trường cô lập.


Cô ấy khóc lóc chạy đi, suýt nữa thì gặp tai nạn xe hơi.


Ông Diệp tức giận tát tôi một cái.


"Con cố ý, phải không?"


Tôi cười khẽ: "Chứ còn sao nữa?"


Họ nói tôi tâm lý méo mó, u ám, biến thái.


Tôi nghĩ họ nói rất đúng.


Vì vậy chưa bao giờ che giấu.


Bây giờ lại muốn tôi trở thành một cô con gái ngoan ngoãn?


Xin lỗi, tôi không có kỹ năng diễn xuất đó.


"Nếu hai người cho rằng tôi tự tử, vậy thì hai người nói xem, vì sao tôi phải tự tử?"


Trong chốc lát, mọi người đều im lặng.


Không muốn tiếp tục dây dưa với họ.


Tôi đứng dậy đi lên tầng hai.


Một lúc lâu sau, dưới tầng vang lên tiếng đóng cửa.


Qua cửa sổ tầng hai, tôi nhìn thấy bóng lưng của vợ chồng nhà họ Diệp rời đi.


"Cốc cốc cốc."


"Diệp Gia, là tôi, Cố Úc. Chúng ta nói chuyện được không?"

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo