Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/20lZmHuXey
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Tầng thượng của tòa nhà 22 tầng.
Đứng ở đây, mọi thứ đều trở nên thật nhỏ bé.
Hệ thống cố gắng nói chuyện với tôi.
Khuyên tôi đừng làm chuyện dại dột.
Nói rằng mọi thứ đang phát triển theo hướng tốt đẹp.
Có bố mẹ yêu thương tôi, bạn bè thân thiết, và sau này sẽ có cả người yêu nữa.
Đây chính là thế giới hoàn hảo nhất đáng lẽ phải thuộc về tôi.
Nhưng tôi lại cảm thấy mọi thứ đều là giả dối.
Vợ chồng nhà họ Diệp là giả, Cố Úc, Giang Dực là giả.
Kể cả hệ thống trong đầu tôi.
Có phải tôi đã điên rồi, tự tạo ra một thế giới không tồn tại?
Để rồi chìm đắm trong một thế giới không tồn tại sao?
Điều đó thật ngốc nghếch.
Tôi muốn phá vỡ tất cả những điều này.
Hoặc là chết hẳn đi.
"Diệp Gia, đừng mà."
Là giọng của Cố Úc.
Tôi quay đầu lại, nhìn anh ấy lê đôi chân tàn tật của mình, cố gắng hết sức để bò về phía tôi.
"Anh bị thương rồi."
"Ừm."
Anh ấy đưa ra bàn tay đầy máu của mình.
"Anh bị thương rồi, đau lắm, em có thể đưa anh đi băng bó không?"
Tôi lắc đầu.
"Anh tự đi đi."
"Nhưng xe lăn của anh bị hỏng rồi, tay và chân anh đều bị trầy xước, ở đây lạnh lắm, anh không xuống một mình được."
"Vậy thì đợi đến ngày mai, sẽ có người đến tìm anh."
"Nếu không có thì sao? Diệp Gia, anh thực sự rất đau, em giúp anh đi."
Tôi mặt lạnh tanh.
"Anh như thế rất phiền. Cố Úc, chuyện của tôi không liên quan gì đến anh, cũng không đến lượt anh xen vào. Tôi chọn chết hay chọn sống, đó là tự do của tôi. Không cần anh can thiệp."
"Vậy nếu anh thích em thì sao?" Giọng Cố Úc run rẩy, còn có chút nghẹn ngào.
Ánh mắt anh ấy đầy tha thiết, đầy sự cầu xin.
Nhưng tôi không hề dao động.
"Vậy thì anh hãy thích người khác đi."
Nhìn dáng vẻ chênh vênh của tôi, Cố Úc gần như suy sụp.
"Tại sao chứ?
"Anh không hiểu, chúng ta không phải đang rất tốt sao? Mọi thứ hôm nay đều rất tốt đẹp, chúng ta sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn, tại sao không thể thử lại lần nữa?
"Diệp Gia, dù là vì anh đi nữa, em cũng đừng bỏ rơi anh một mình."
Tôi mở miệng, trong lòng tràn ngập sự trống rỗng.
Thực ra tôi cũng không hiểu.
Khi mọi thứ đều tồi tệ, tôi sẽ cố gắng hết sức để sống.
Nhưng khi mọi thứ diễn ra theo đúng ý tôi, tôi lại bắt đầu muốn chết.
"Chẳng lẽ sự sống chết của tôi cũng không thể do tôi quyết định sao? Cố Úc, tôi rất hoang mang, tôi không biết thế giới này là thật hay giả. Nếu là thật, anh hãy làm và thực hiện những gì anh mong muốn. Nếu là giả, biết đâu chân của anh có thể đứng lên được. Tôi muốn đi tìm hiểu. Cố Úc, tạm biệt."