Sau khi nghỉ làm cô giáo mầm non, tôi chuyển sang làm trợ lý tổng tài.
Ngày đầu tiên đi làm, trước mắt tôi như có dòng bình luận hiện lên:
【Tôi cá cô ta làm không nổi quá năm ngày.】
【Nói ít rồi đấy, ba ngày là cùng. Sếp Sở Hồng nổi tiếng khó chịu, lạnh như băng, lại còn nóng tính.】
Tôi hồi hộp đặt bát thuốc lên bàn làm việc của anh ta.
Lạnh lùng bị từ chối:
“Không uống.”
Tôi theo phản xạ dỗ ngọt:
“Bé ngoan uống thuốc mới là em bé giỏi. Uống xong có thưởng nha~”
Nói xong tôi chỉ muốn tự tát mình một cái.
Tật nghề giáo mầm non lại tái phát rồi.
【Cô ta tưởng mình đang dỗ trẻ con hả, coi đại ma vương là trẻ con chắc?】
【Ha, tôi nói rồi mà, trợ lý này chắc chẳng trụ nổi hết hôm nay đâu.】
Sở Hồng mặt lạnh như tiền, không biểu cảm nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi bị anh nhìn đến mức chân run lẩy bẩy, đã chuẩn bị sẵn tinh thần về thu dọn đồ đạc ra đi.
Nhưng anh ta lại đột nhiên mở miệng:
“Phần thưởng của tôi đâu?”