Ghen tị? Sao cô ta lại ghen tị với tôi chứ?
Tôi không nhịn được mà nhìn cô ta thêm lần nữa.
Cô ta lúc này đã vô cùng thê thảm, chẳng còn chút hào quang ngày nào.
Nhưng tôi cũng không vì thế mà thấy vui vẻ gì.
Cố Ngộ cũng đang nhìn tôi, ánh mắt như muốn hỏi.
"Thẻ đó không phải của tôi, là của một người bạn gửi tôi giữ hộ." Tôi giải thích.
Tôi biết cái cớ này rất khiên cưỡng, nhưng tôi chỉ còn cách đó để giải thích với Cố Ngộ.
10
Trước đêm tiệc sinh nhật, Cố Ngộ gọi video cho tôi, cầm hai bộ vest hỏi tôi nên mặc bộ nào đẹp hơn.
"Tông xanh đậm hợp với cậu, phối cùng áo sơ mi đen bên trong là vừa đẹp." Tôi nói.
"Được, vậy em mặc bộ này nhé. Chị Tiểu Vũ, đợi em, chúng ta cùng đi dự tiệc."
"Ừ."
Tuy Cố Ngộ là em trai của Cố Dịch, nhưng hai người lại không sống chung.
Cố Ngộ có nhà riêng bên ngoài, lần trước dẫn tôi đi cũng chính là đến đó.
Cố Dịch là người nắm quyền tập đoàn Cố thị, sinh nhật của anh ta chỉ là một buổi tiệc giao tế quy mô lớn.
Bữa tiệc sinh nhật của Cố Dịch tổ chức tại biệt thự nhà họ Cố.
Trong biệt thự có một sảnh lễ chuyên dùng để tổ chức tiệc, bên trong đèn đuốc sáng trưng, bày đầy sâm panh, hoa tươi và đồ ăn.
Khách khứa ăn vận lộng lẫy đi tới đi lui, ánh sáng rượu vang hòa quyện, một khung cảnh xa hoa phù phiếm.
Tôi đứng ở cửa chờ Cố Ngộ.
Cố Ngộ nhanh chóng đến, mặc bộ vest xanh đậm do tôi chọn, dáng vẻ cao ráo thẳng tắp như cây tùng xanh.
Đã lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, vậy mà trên người cậu ấy vẫn giữ được một thứ khí chất kỳ diệu hiếm có, tươi mới và trong trẻo.
Khi Cố Ngộ bước lại gần, tôi mới phát hiện cổ áo vest của cậu ấy chưa chỉnh tề.
"Ngồi xuống, tôi giúp cậu chỉnh cổ áo."
Cố Ngộ ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, lúc tôi chỉnh cổ áo cho cậu ấy, mới phát hiện phía sau gáy có một vết sẹo như bị bỏng.
Là vết sẹo do bị phỏng để lại.
Chỗ đó lõm xuống, da dẻ tối màu hơn hẳn xung quanh.
Hẳn là lúc đó rất đau đớn...
Tôi khẽ vuốt ve vết sẹo đáng lẽ ra nên xuất hiện trên người mình, trong lòng cuộn trào vô vàn cảm xúc.
"Chị Tiểu Vũ, hôm nay chị đẹp quá!" Ánh mắt Cố Ngộ dừng lại trên người tôi.
Trong ánh mắt cậu ấy có sự kinh diễm và tán thưởng, nhưng không hề dung tục.
Không người phụ nữ nào không thích được khen xinh đẹp.
Tôi cũng vậy.
Huống chi người khen tôi lại là Cố Ngộ.
Dù khi đứng chờ ở cửa tôi cũng nhận được không ít lời khen và lời làm quen, nhưng chẳng có ai khiến tôi rạo rực như lời khen của Cố Ngộ.
Không uổng công tôi hôm nay đã cất công ăn mặc trang điểm.
Thật ra đã rất lâu tôi không còn tâm trạng để ăn diện như vậy.
Chỉ vì biết hôm nay Cố Ngộ cũng sẽ đến nên tôi mới tỉ mỉ chọn váy dạ hội và trang điểm kỹ lưỡng.
"Cậu hôm nay cũng rất đẹp trai, ai cũng đang nhìn cậu đấy." Tôi nói.
Cố Ngộ đưa mắt nhìn xung quanh, những cô gái đang nhìn trộm cậu ấy bạo dạn mỉm cười với cậu.
Có vài cô thậm chí còn nháy mắt, huýt sáo trêu ghẹo.
"Chúng ta vào thôi!" Cố Ngộ chẳng hề để ý đến những ánh mắt đó.
...
Cố Ngộ phải đi gặp anh trai trước để tặng quà sinh nhật.
Phòng của Cố Dịch nằm ở tầng ba.
Khi chúng tôi vừa đi tới chỗ cầu thang thì gặp Lâm Diệu Dung cùng một người đàn ông trẻ tuổi đang đi xuống.
Hôm nay Lâm Diệu Dung ăn mặc rất đẹp, mái tóc xoăn bồng bềnh càng làm gương mặt cô ta nhỏ nhắn hơn, cả người trông rực rỡ sáng bừng.
Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội màu tím nhạt dài quét đất, trên cổ đeo một chuỗi vòng cổ kim cương hình thoi, vô cùng sang trọng.
Cái cổ thon dài kiêu hãnh như thiên nga, dưới ánh đèn, viên kim cương trên vòng cổ sáng rực rỡ, lấp lánh chói mắt.
"Tiểu Ngộ, em tới rồi." Lâm Diệu Dung niềm nở chào Cố Ngộ.
Còn tôi thì cô ta vờ như không thấy.
"Ừ." Cố Ngộ lạnh nhạt gật đầu, coi như chào hỏi.
Lâm Diệu Dung lại quay sang tôi, mỉm cười, tay vuốt ve vòng cổ:
"Tịch tiểu thư, cô thấy sợi vòng cổ của tôi có đẹp không?"
"Đẹp lắm, rất hợp với cô." Tôi mỉm cười đáp.
Người đàn ông trẻ bên cạnh Lâm Diệu Dung khi nhìn thấy tôi, con ngươi hơi co lại, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tôi còn nhớ anh ta, là bạn của Cố Dịch, từng ăn cơm chung một lần.
Nhưng tên gì thì tôi không nhớ, lúc đó cũng chẳng để ý.
Chỉ là, sao anh ta lại đi cùng Lâm Diệu Dung?