Chương 3
3
Thời gian thoáng chốc, ba tháng trôi qua.
Triệu Minh đã thăng chức, chúng tôi quyết định sắp tới sẽ đi du lịch ăn mừng.
Anh còn nói cho tôi biết, lô hàng của anh trai cuối cùng vẫn không được thông qua, vì không đạt tiêu chuẩn, chắc bên anh ấy sẽ phải bồi thường không ít tiền.
Tôi khẽ cười:
“Anh ta muốn ăn xổi ở thì, cái giá phải trả chính là như thế.”
Tết Trung thu, tôi và Triệu Minh về thăm ông nội.
Nhưng lại không thấy bóng dáng anh trai.
Bố mẹ tôi tuy vẫn còn để bụng chuyện Triệu Minh không chịu giúp, nhưng từ khi anh được thăng chức, họ cũng chẳng dám tỏ thái độ như trước.
Ngược lại, còn tỏ ra khách khí với anh.
Mẹ kéo tôi ra một góc, than thở:
“Lần trước anh con bồi thường mất tiền, vợ chồng nó suốt ngày cãi nhau, còn đòi ly hôn, nói anh con chẳng có tiền đồ gì.”
Tôi bật cười:
“Liên quan gì đến con? Trước kia chẳng phải các người luôn nói con không có tiền đồ sao?
Giờ anh con cũng bị người ta chê, thì có liên quan gì đến con? Đừng mong đứa con gái vô dụng này giúp được gì.”
Mẹ nhíu mày:
“Con thật quá nhẫn tâm, con rể cũng vậy. Hai đứa định nhìn anh con mất hết tiền, mất cả vợ thì mới vui lòng sao?”
Tôi hừ một tiếng:
“Mất tiền, mất vợ là vì anh con chẳng có bản lĩnh, mắc mớ gì đến chúng con?”
Nói xong, tôi mặc kệ mẹ, đi sang chỗ ông nội.
Lúc chuẩn bị ra về sau bữa cơm, anh trai chặn đường tôi.
“Trần Đan Đan, tôi nói thật với cô, đừng tưởng bây giờ sống khá hơn là được đắc ý.
Đợi Triệu Minh càng ngày càng thăng tiến, đến lúc đó liệu nó còn để mắt tới cô không? Một đứa nhân viên quèn chẳng là gì như cô, xứng với nó chắc?”
Tôi chỉ cười:
“Anh vẫn nên lo cho bản thân trước đi.”
Tôi và Triệu Minh trò chuyện với ông nội một lúc rồi về.
Trên đường, chúng tôi rẽ vào rạp xem phim.
Không ngờ ở đó tôi lại vô tình gặp chị dâu.
Chị dâu dắt theo con trai, bên cạnh còn có một người đàn ông lạ mặt.
Nhìn qua, cứ như một gia đình ba người.
Tôi không dám nhìn thêm, vội vàng quay đi.
Xem ra lời mẹ nói chẳng sai, anh trai tôi thật sự sắp mất vợ.
Nhưng tôi cũng không có ý định đi mách lẻo gì.
Vì tôi biết, với tính khí của anh trai, chắc chắn sẽ tự rước lấy phiền phức.
Đợi Triệu Minh được nghỉ, chúng tôi cùng nhau đi du lịch.
Trong chuyến đi, chị họ thân thiết với tôi nhắn tin hỏi:
“Mẹ chị đang làm cái dự án đầu tư kia thế nào rồi?”
Tôi ngạc nhiên, không biết còn có dự án đầu tư nào nữa.
Chị họ nói, hình như là chị dâu khởi xướng, mẹ tôi còn đi rêu rao với họ hàng rằng:
“Chỉ cần đầu tư là chắc chắn lãi gấp mười lần trở lên.”
Đọc xong, tôi suýt không nhịn được cười.
Chỉ có mẹ tôi mới tin được mấy lời như thế.
Có vẻ chị dâu thật sự đã làm lành với anh trai, tôi đã vài lần thấy chị ta đăng ảnh ăn cơm ở nhà tôi trên vòng bạn bè.
Nhớ lại cảnh tượng trong rạp chiếu phim lần trước, tôi biết chuyện chắc chắn không đơn giản như bề ngoài.
Quả nhiên, sau chuyến du lịch về, mẹ lại tìm tới tận nhà.
Tôi vừa từ bệnh viện trở về, đã thấy bà đứng đợi ở cửa.
Thấy tôi, bà vội vàng hỏi:
“Đan Đan, trong tay con có bao nhiêu tiền tiết kiệm? Mẹ nói cho con một cách kiếm bộn tiền này.”
Tôi mở cửa, mặt mày mệt mỏi:
“Con không hứng thú đâu.”
Mẹ tôi đi theo vào, nói:
“Con đúng là, chuyện kiếm bộn tiền như vậy mà còn bảo không hứng thú? Thế con hứng thú với cái gì?”
Tôi không đáp, tự rót cho mình cốc nước rồi ngồi xuống sofa, nhắn tin cho Triệu Minh, bảo anh về sớm một chút.
Mẹ lại ghé sát:
“Dự án của chị dâu con lời lắm, mẹ trước đó bỏ vào một vạn tệ, chỉ một tuần đã chia được mười vạn, con nói xem có phải như tiền trên trời rơi xuống không?”
Tôi cười nhạt:
“Thế thì mẹ bỏ thêm nhiều vào đi, con không có tiền.”
Mẹ vội hỏi:
“Thế con có bao nhiêu tiền tiết kiệm?”
Tôi lấp lửng:
“Vài vạn thôi.”
Mẹ tỏ vẻ khinh thường, nhưng miệng vẫn nói:
“Không sao, vài vạn cũng được. Con nghe lời mẹ, đầu tư vào đi, một tuần sau là gấp mười lần rồi.
Cách kiếm tiền thế này, mẹ chỉ vì con là con gái ruột mới nói, chứ người ngoài thì mẹ chẳng thèm đâu.”
Tôi thực sự thấy bất lực.
“Mẹ, con không hứng thú. Vài vạn này con còn để dành cho bản thân, con đang mang thai, phải để dành sinh con.”
Mẹ hoàn toàn chẳng bận tâm đến chuyện tôi mang thai, chỉ không ngừng khuyên tôi đầu tư.
Tôi không thèm đáp lại nữa, ôm gối ôm, bắt đầu chơi điện thoại.
Mặc kệ mẹ nói đến mức nước bọt tung tóe, tôi cũng chẳng phản ứng.
Mẹ tức giận, đứng bật dậy mắng:
“Con đúng là không biết nhìn xa trông rộng, mẹ nói cho con biết, bây giờ không đầu tư thì sau này đừng hối hận.”
Nhìn mẹ bỏ đi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tối Triệu Minh về, tôi nói với anh chuyện tôi đi khám và biết mình có thai.
Anh rất vui, dặn tôi thời gian này nhất định phải dưỡng thai thật tốt, anh cũng sẽ tan làm sớm để về bên tôi.
Tôi kể thêm chuyện mẹ đến nhà hôm nay, Triệu Minh nghe xong chỉ lắc đầu:
“Bà ấy sao lại có thể tin mấy lời như vậy? Lợi nhuận gấp mười lần, làm gì có chuyện đó? Chắc chắn là lừa đảo rồi.”
Tôi ngáp một cái:
“Em chẳng buồn khuyên, mà có khuyên thì bà cũng chẳng nghe.”
Triệu Minh an ủi:
“Giờ em là bà bầu, đừng nghĩ nhiều nữa, cứ dưỡng thai cho tốt.”
Tôi gật đầu.