Chương 1
Lướt thấy chị dâu đăng vòng bạn bè, khen tương bò mẹ tôi làm rất ngon.
Tôi nhìn mà thèm, cũng nhắn cho mẹ, bảo bà gửi cho tôi hai hũ.
Mẹ mãi không trả lời, đến tối thì gọi điện tới:
“Cái tương bò đó con còn muốn không? Nếu muốn thì chuyển cho mẹ 500 tệ, con cũng biết bây giờ bò đắt lắm, mẹ không có tiền.”
1
Nghe giọng mẹ ở đầu dây bên kia, tôi bỗng nhiên lặng im.
Buổi chiều lướt vòng bạn bè, tôi thấy chị dâu đăng ảnh mì trộn với tương bò, nhìn mà thèm quá, liền hỏi chị dâu có thể gửi cho tôi cái link mua không, tôi cũng muốn mua một ít.
Chị dâu ngạc nhiên gửi cho tôi một đoạn ghi âm, nói trong nhà có, tương bò là do mẹ tôi làm, mùi vị thật sự rất ngon.
Thế là tôi mới nhắn tin cho mẹ, bảo bà gửi cho tôi hai hũ.
Nhưng tin nhắn như đá chìm xuống biển, cả buổi chiều mẹ vẫn không trả lời.
Ngược lại, tôi còn thấy mẹ nói chuyện với họ hàng trong nhóm gia đình.
Trong lòng tôi thấy khó hiểu, không biết vì sao mẹ nhìn thấy điện thoại mà lại không trả lời tôi.
Đến tối, khi tôi đang ăn cơm thì mẹ gọi điện tới.
Cái cảm giác nặng nề trong lòng tôi cuối cùng cũng buông xuống đôi chút.
Tôi vội vàng bắt máy.
“Cái tương bò đó con có muốn nữa không? Nếu muốn thì chuyển cho mẹ 500 tệ, con cũng biết bây giờ bò đắt lắm, mẹ lấy đâu ra tiền?”
Niềm vui khi nghe máy vừa dâng lên, ngay lập tức, những lời của mẹ như một gáo nước lạnh dội từ đầu đến chân, khiến tôi c/h/ế/t lặng.
Tôi bỗng nhiên im lặng, không biết phải trả lời thế nào.
Thấy tôi hồi lâu không nói gì, mẹ lại mất kiên nhẫn hỏi tiếp:
“Sao thế? 500 tệ mà cũng không nỡ à?
Con biết sức khỏe mẹ không tốt mà, phải dậy từ sáng sớm đi chợ mua bò, rồi về nhà còn phải xử lý, băm nhỏ, xào nấu.
Mẹ vất vả như thế, mà con chỉ nhẹ nhàng nói muốn ăn hai hũ tương bò là xong. Mẹ phải bỏ ra bao nhiêu công sức đấy.”
Nghe mẹ than phiền, trong lòng tôi càng thấy chua xót.
“Mẹ à, con thấy trên vòng bạn bè của chị dâu, mẹ đưa cho chị ấy hơn mười hũ tương bò. Con tưởng trong nhà còn nhiều, nên mới xin mẹ gửi cho con hai hũ.”
Nghe tôi nói vậy, mẹ lập tức nổi giận, giọng nói cũng thêm vài phần khó chịu:
“Đan Đan, ý con là gì? Con đang trách móc mẹ sao?”
Trong lòng tôi có ấm ức, nhưng lại không nỡ trách mẹ thật sự, chỉ có thể khẽ nói:
“Không có.”
Mẹ tôi như thể bỗng dưng bị chọc giận, lớn tiếng trách móc:
“Mày có bị điên không? Mày đem mày so với chị dâu, mày so được à?
Chị dâu mày học vấn cao, lại xinh đẹp, nhà còn có tiền, có thể gả vào nhà họ Trần mình, gả cho anh mày, đó là vinh quang lớn nhất của nhà họ Trần.
Huống hồ chị dâu mày còn sinh cho nhà họ Trần đứa cháu đích tôn.”
“Còn mày thì sao? Mày lấy một thằng công chức quèn, không gia đình, không thế lực, một tháng chưa đến một vạn tệ, trả tiền nhà tiền xe xong thì còn lại cái gì?”
“Không phải tao nói chứ, bây giờ anh mày dựa vào quan hệ nhà chị dâu mày, làm ăn phát đạt, kiếm được nhiều tiền, cũng biết hiếu kính gia đình.
Còn mày thì sao? Thằng con rể nhà tao ki bo đến mức dọa người, ngày lễ tết tới nhà xách hai chai rượu rẻ tiền, mày thật sự không thấy mất mặt à? Ngay cả bố mày cũng thấy mất mặt.”
Mẹ tôi như mở máy, không ngừng mắng nhiếc tôi.
Trước đây, tôi chỉ biết trong nhà trọng nam khinh nữ, nhưng chưa từng nghĩ rằng, trong mắt mẹ, tôi và anh trai lại khác biệt một trời một vực như vậy.
Tôi cắn chặt răng, ép bản thân không bật khóc:
“Con biết rồi mẹ, sau này con sẽ không xin mẹ tương bò nữa, mẹ cứ giữ lại mà cho chị dâu đi. Tương bò của mẹ quý giá thế, con không dám đòi.”
Nói xong, tôi lập tức cúp máy.
Điện thoại vừa cúp, nước mắt tôi không còn kìm nổi nữa.
Tôi ngồi trên sofa, ôm mặt khóc nức nở.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa mật mã. Tôi biết là chồng tôi – Triệu Minh đi làm về, vội vàng lau nước mắt.
Triệu Minh vừa bước vào đã tươi cười nói:
“Vợ ơi, xem anh mua gì này?”
“Bánh rán ở phía tây thành phố mà sáng nay em nhắc đó, bánh gạo nếp vàng với bánh gạo nếp dẻo, anh mua cả hai, em nếm thử đi.”
Anh vừa ngồi xuống thì phát hiện tôi khóc.
Triệu Minh vội vàng hỏi:
“Vợ, em sao vậy?”
Tôi lắc đầu:
“Không có gì, vừa nãy xem video cảm động quá nên khóc thôi.”
Triệu Minh bất lực cười:
“Vợ anh sao lại đáng yêu thế này.”
Anh ôm tôi, dịu dàng an ủi.
Tôi hít hít mũi, cố kìm lại nước mắt.
Không ngờ tối hôm đó, anh trai tôi lại đến.
Triệu Minh mở cửa thấy anh vội vàng nở nụ cười chào đón.
Anh trai tôi thì mặt mày cau có, vừa bước vào đã quát lớn:
“Trần Đan Đan? Trần Đan Đan đâu? Gọi nó ra đây!”
Tôi đắp mặt nạ từ phòng ngủ bước ra, cau mày nhìn anh ta:
“Anh đến đây làm gì?”
Quan hệ giữa tôi và anh trai, Trần Tổ Vượng, vốn chẳng ra gì.
Từ nhỏ, bố mẹ đã thiên vị anh ấy nhiều hơn.
Cho nên từ khi còn bé, anh ta đã nhận ra tôi là người ở tầng đáy trong nhà, còn anh ta là người ở tầng cao nhất.
Anh ta mặc kệ bắt nạt tôi thế nào, bố mẹ cũng chẳng coi là chuyện gì.
Luôn đứng về phía anh ta.
Lâu dần, chúng tôi như kẻ thù, ai nhìn ai cũng không vừa mắt.
Sau khi tốt nghiệp, anh trai cưới được một chị dâu giàu có, địa vị trong nhà càng thêm cao.
Nhà chị dâu làm ăn buôn bán theo kiểu gia tộc, chỉ cần rơi ra một ít tài nguyên từ kẽ ngón tay cũng đủ để anh trai tôi kiếm được khối tiền.
Bố mẹ lại càng thấy con trai cưng có tiền đồ, còn địa vị của tôi trong nhà lại càng thấp.
Thậm chí chẳng bằng con chó chị dâu nuôi.
Về sau, tôi cũng gặp được người thích hợp để kết hôn.
Dù Triệu Minh không có bản lĩnh lớn lao gì, nhưng ít ra anh có nhà, có xe.
Trong ngôi nhà nhỏ này, tôi có tủ quần áo riêng, bàn học riêng, Triệu Minh không bao giờ ép buộc hay trách móc tôi chuyện gì.
Ngược lại, anh còn rất quan tâm, rất coi trọng và tôn trọng tôi.
Bởi thế, bố mẹ và anh chị có xem thường tôi thế nào, tôi cũng chẳng muốn quay về.
Họ có giàu đến đâu thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Tôi không ham, cũng không muốn bận tâm.
Triệu Minh rót nước, mời Trần Tổ Vượng uống.
Anh ta bày ra vẻ kiêu ngạo:
“Em rể, khỏi khách sáo, tôi không uống đâu. Tôi vừa đi tiếp khách về, uống toàn rượu mấy chục vạn một chai, bụng no căng rồi, chẳng còn chỗ.”
Triệu Minh mỉm cười, đặt cốc nước xuống.
Tôi nhịn không được mở miệng:
“Đúng rồi, anh vốn cao quý thế, toàn uống rượu mấy chục vạn một chai, vậy anh đến cái nhà nhỏ hẹp này của tôi làm gì? Không sợ bẩn đôi chân vàng ngọc của anh sao?”
Sắc mặt Trần Tổ Vượng khựng lại, cau mày:
“Trần Đan Đan, mồm mày lúc nào cũng không chịu tha người khác. Mày tưởng tao muốn tới à?”
“Hôm nay mày gọi điện chọc giận mẹ phải không? Tôi vừa về nhà đã thấy mẹ khóc không thở nổi. Trần Đan Đan, mày có tí lương tâm nào không? Mẹ đối xử với mày tệ lắm à? Sao lại phải chọc mẹ giận?”
“Nói chẳng phải chỉ là hai hũ tương bò thôi sao? Có đáng không?”
Nói rồi, Trần Tổ Vượng quay sang nhìn Triệu Minh:
“Em rể, tôi biết nhà cậu không giàu có gì, nhưng vợ cậu muốn ăn hũ tương bò mà cậu cũng mua không nổi, để cô ấy quay về trút giận lên mẹ tôi, cậu thấy thế có phải là không thỏa đáng không?”
Triệu Minh cau mày:
“Anh cả, tôi tôn trọng anh là anh của Đan Đan, mới gọi một tiếng.
Nhưng anh đừng quá đáng! Đan Đan là em gái ruột của anh, trong lời nói của anh cũng nên có chút tôn trọng mới phải.”
Trần Tổ Vượng hoàn toàn không bận tâm, cười khẩy, nhìn Triệu Minh:
“Mẹ tôi làm tương bò cho vợ tôi, nó biết chuyện thì gọi điện mắng mẹ tôi một trận, còn tranh giành ghen tuông, bảo tương bò cô ta cũng phải có, chẳng phải sự thật là vậy sao?”
Triệu Minh bình thản đáp:
“Cô ấy là em gái ruột của anh, là con gái ruột của mẹ vợ. Con gái xin mẹ một hũ tương bò, thì có gì là sai trái, là thất đức đến thế sao?”
“Hay là, nhà họ Trần các người chưa từng coi cô ấy là người trong nhà?”
“Mẹ vợ có thể cho con dâu tương bò, tại sao lại không thể cho con gái ruột? Khác nhau chỗ nào?”
Tôi không ngờ Triệu Minh lại nói ra những lời này.
Tôi vẫn luôn nghĩ, chuyện tôi không được coi trọng trong nhà, tôi giấu rất kín, bởi tôi chưa bao giờ kể với anh.
Tôi thấy xấu hổ khi phải thừa nhận điều đó.
Lời của Triệu Minh khiến Trần Tổ Vượng nổi giận, anh ta lập tức lớn tiếng:
“Khác chỗ nào ư? Cậu còn dám hỏi khác chỗ nào?
Cậu cũng phải tự nhìn lại đi, vợ tôi là người thế nào, còn Trần Đan Đan là thế nào?
Cô ta còn chẳng bằng một sợi tóc của vợ tôi.
Mẹ tôi tại sao lại thích vợ tôi, Trần Đan Đan phải tự tìm lý do mà soi xét lại mình chứ!”
“Câm miệng!” – Triệu Minh bất ngờ quát lớn.
Trần Tổ Vượng sững sờ.
Ngay cả tôi cũng giật mình.
Triệu Minh vốn là người rất bình tĩnh, hiếm khi thấy anh nổi nóng.
Tôi đã quên lần cuối anh giận dữ là khi nào rồi.
Trần Tổ Vượng lập tức phản ứng:
“Triệu Minh, ý cậu là gì? Cậu dám quát tôi? Cậu điên rồi à?”
“Chẳng phải tôi nói đúng sao? Con nhỏ Trần Đan Đan ấy, ở nhà tôi còn chẳng bằng một con chó…”
Lời còn chưa dứt, nắm đấm của Triệu Minh đã giáng xuống.
Anh vẫn thường xuyên tập gym, mặc quần áo rộng mà vẫn nhìn thấy cơ bắp.
Một cú đấm khiến Trần Tổ Vượng ngã lăn, nằm trên đất bò mãi không dậy nổi.
Triệu Minh mở cửa, chỉ thẳng ra ngoài:
“Cút đi, nhà này không chào đón anh.
Muốn báo cảnh sát cũng được, tôi lúc nào cũng sẵn sàng.”
Trần Tổ Vượng sợ hãi tột độ, sợ Triệu Minh còn ra tay thêm, miệng chửi rủa nhưng đã vội vàng chạy ra ngoài.
Đóng cửa lại, Triệu Minh lập tức ôm chặt lấy tôi:
“Đan Đan, đừng sợ, đừng sợ.”
Tôi gật đầu:
“Em không sợ, chỉ lo anh ta sẽ tìm cách gây khó cho anh thôi.”
Trần Tổ Vượng vốn là kẻ rất thâm hiểm, tôi sợ anh ta giở trò gì hại Triệu Minh.
Triệu Minh lắc đầu:
“Không sao đâu, em đừng lo.”
Chuyện qua một tuần, Trần Tổ Vượng cũng không tới gây chuyện.
Bố mẹ tôi bên kia cũng không gọi điện.
Tôi tưởng mọi việc đã qua, nào ngờ hôm đó sau khi tan làm về, lại thấy mẹ tôi xách một đống túi to túi nhỏ đứng trước cửa nhà.
Vừa thấy tôi, bà lập tức nở nụ cười tươi:
“Đan Đan, con về rồi.
Xem này, mẹ mua ít thịt bò làm tương bò mang cho con, còn có sâm núi, trứng gà ta nữa.”
Tôi lập tức cảnh giác.
Mẹ chưa từng tốt với tôi như thế, sao lại chủ động mang đồ đến cho tôi?
Huống hồ, chuyện của anh trai chắc chắn bà không thể không biết.
Mẹ giục tôi mở cửa rồi đặt đồ xuống.
Tôi rót cho bà một cốc nước.
Mẹ nhận lấy, đảo mắt nhìn quanh:
“Đan Đan, con dạo này sống tốt chứ?”
Tôi nhíu mày:
“Có gì thì nói thẳng đi, đừng vòng vo.”
Mẹ ngượng ngùng cười:
“Anh cả con gặp chuyện rồi.
Nghe nói có một lô hàng xuất khẩu bị lỗi, bị giữ lại.
Anh cả con hỏi thăm khắp nơi cũng không xong, sau mới biết con rể mẹ làm ở bên đó.
Con xem có thể nhờ chồng con nói với lãnh đạo, mở cho anh cả con một con đường xanh được không?”
Nghe xong, tôi chẳng cần nghĩ, lập tức từ chối:
“Không được.”
Sắc mặt mẹ tôi sa sầm, trách móc nhìn tôi:
“Sao con lại nhẫn tâm thế? Giúp một việc nhỏ như vậy cũng không chịu à? Nó là anh ruột của con đấy.”
Tôi nhìn thẳng vào mẹ:
“Vậy ạ? Khi nào thì anh ấy coi con là em gái ruột?”
Ánh mắt mẹ thoáng qua chút chột dạ, rồi vội lấp liếm:
“Đan Đan, con cũng thật là, trước kia hai anh em cãi cọ nhau thôi, con lại để bụng thật sao?
Anh cả con tuy mồm miệng độc địa, nhưng trong lòng vẫn là người tốt, thật lòng coi con là em gái mà.
Nói như lần trước, nó đến đây chẳng phải bị Triệu Minh đánh sao?
Nếu đổi là người khác, e đã sớm báo cảnh sát rồi, nhưng anh cả con nể tình người một nhà, mới không hé răng, tự chịu thiệt thòi đấy thôi.”
Tôi khẽ cười lạnh:
“Mẹ đừng thay anh con biện hộ nữa.
Mẹ chỉ biết anh ấy bị đánh, vậy mẹ có biết vì sao anh ấy bị đánh không?
Anh ấy mắng chửi con ngay trước mặt Triệu Minh.
Triệu Minh là chồng con, nếu anh ấy có thể nhẫn nhịn, vậy thì con ly hôn luôn cho xong.”
Mẹ tôi thở dài:
“Đan Đan, dẫu sao đi nữa, các con cũng là anh em ruột thịt, cắt đứt xương vẫn còn gân liền, con đừng tuyệt tình như vậy.”
Tôi cau mày nói:
“Triệu Minh chỉ là một công chức nhỏ, làm bao nhiêu năm nay cũng luôn cẩn thận, không dám có chút sai sót nào.
Nếu hàng của anh cả không có vấn đề, bên trên cũng sẽ không làm khó anh ấy.
Nếu hàng có vấn đề, mà Triệu Minh lại đi nhờ người giúp, vậy sau này trách nhiệm có phải sẽ đổ hết lên đầu Triệu Minh không?”
Sắc mặt mẹ tôi trở nên lúng túng, lẩm bẩm:
“Làm sao có vấn đề được chứ?”
Tôi khó chịu:
“Nếu không có vấn đề, sao anh cả còn phải đi nhờ vả?”
Mẹ tôi thấy mình đuối lý, đành nổi giận:
“Con bé này thật là… Trước giờ sao mẹ không nhận ra con lại nhẫn tâm đến vậy?”
“Con có biết không, nếu đơn hàng này thành công, anh cả con có thể kiếm được mấy triệu tệ, trong khi chồng con một tháng chưa tới một vạn.
Số tiền đó đủ cho nhà con sống cả đời rồi.
Cùng lắm sau khi đơn hàng xong, mẹ bảo anh cả con cho Triệu Minh một phong bao lớn, cũng không để nó làm không công.”
Tôi lắc đầu:
“Không được, Triệu Minh chắc chắn sẽ không đồng ý, mà con cũng không đồng ý.”
Tôi và Triệu Minh yêu nhau hai năm, kết hôn được một năm, tôi hiểu rõ anh là người thế nào.
Anh không phải kẻ biết luồn cúi hay tìm đường tắt.
Nếu thật sự bắt anh giúp việc này, e là anh còn thà từ chức.
Hơn nữa, tôi cũng không muốn vì chuyện của anh trai mà phá vỡ sự bình yên trong gia đình nhỏ này.
Mẹ tôi thấy tôi nhất quyết không đồng ý, tức giận đứng phắt dậy, dọa nạt:
“Con đúng là cái đồ cứng đầu, chẳng trách chỉ có thể làm một nhân viên quèn, cả đời sống nghèo túng.”
Tôi hoàn toàn không bị ảnh hưởng, chỉ lạnh nhạt đáp:
“Con vui lòng.”
Mẹ tức đến giậm chân.
Tôi đứng lên:
“Con phải đi chợ mua đồ, không giữ mẹ nữa.
Mấy thứ mẹ mang đến, mẹ cũng mang về đi.
Quý giá lắm, con không xứng ăn.”
Mẹ tức đến mức không thốt nên lời, nhưng cuối cùng vẫn xách đồ đi.
Nhìn bóng dáng bà, trong lòng tôi chỉ thấy buồn cười.
Chuyện không nhờ vả được thì dĩ nhiên đồ cũng phải mang về.
Ai mới là người cả đời sống nghèo túng, còn chưa biết được.
Tôi đi chợ về nấu cơm, vừa lúc Triệu Minh tan ca trở về.
Anh vừa bước vào, tôi đã gọi anh mau rửa tay ăn cơm.
Triệu Minh rửa tay xong, cùng tôi bày biện bát đũa, rồi nói:
“Vợ này, có chuyện anh phải nói rõ với em.”