13
Hôm sau là tiệc sinh nhật của Mạnh Nguyệt.
Bởi tối qua nói chuyện với Mạnh Xuyên bị Mạnh Cận Diễn bắt gặp, tôi chẳng còn chút tâm trạng nào.
Ngược lại, Mạnh Xuyên lại mấy lần chủ động đến đưa đồ uống cho tôi, lần nào cũng bị Mạnh Cận Diễn nhìn thấy, rồi anh lại quay đi.
Tiệc còn chưa kết thúc, Mạnh Nguyệt đã sai người đưa tôi về.
「Tôi nghi ngờ cô muốn quyến rũ anh tôi, nếu không sao chú út lại bảo tôi tiễn cô đi! Thật là, tôi còn chưa sai khiến cô đủ đâu!」
Cô ta đưa tôi 1 triệu, coi như tiền bồi thường chai nước hoa, đồng thời bắt tôi tránh xa anh trai cô ta.
Cô ta đúng là ngốc nghếch.
Thật ra chẳng cần tiền, tôi cũng sẽ tránh xa.
Dù sao tôi đã lừa gạt tình cảm của chú út cô ta, nào dám tiếp tục dây vào người nhà họ Mạnh.
14
Tôi kéo Mạnh Cận Diễn ra khỏi danh sách chặn.
Tôi muốn nhắn cho anh, nhưng lại chẳng biết viết gì, dù sao người mở miệng chia tay trước là tôi.
Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng tôi gửi đi một câu: 【Mạnh Cận Diễn, cảm ơn cơm chiên trứng của anh.】
Anh không xóa tôi, nhưng cũng không trả lời.
Tôi biết lỗi ở mình, nên đem 1 triệu Mạnh Nguyệt đưa trả hết cho anh, kết quả là được nhận phần thưởng: bị chặn luôn.
Khiến tôi rơi vào trạng thái “emo” triền miên.
Trong ký túc xá, Mạnh Nguyệt muốn dùng đồ của tôi tôi cũng chẳng buồn để tâm nữa, mọi người đều nghĩ tôi bệnh.
「Ninh Ninh, dạo này cúm đang nặng, hay là tôi đưa cậu đi bệnh viện khám nhé?」 Tống Tri Noãn hỏi.
Mạnh Nguyệt thì hừ khẩy: 「Cô ấy là thất tình thôi.
Cô ấy thích anh tôi, nhưng chú út tôi không đồng ý mối nhân duyên này.」
Tôi: 「?」
「Ninh Ninh thích Mạnh Xuyên á?」 Tống Tri Noãn ngơ ngác, sau đó cong môi cười, 「Đừng thích anh ta nữa, để tôi giới thiệu cho cậu người còn tốt hơn!」
15
Buổi tối, tôi bị cô ta lôi đến quán bar trong khu nhà giàu.
Ánh mắt tôi cứ dán vào từng anh chàng cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, toàn người mẫu nam.
Đẹp trai thế này, nhìn mà muốn mất mạng.
Cô ta kéo tôi tránh khỏi đám đó.
「Không phải mấy người này.
Mạnh Nguyệt chẳng phải lúc nào cũng khoe anh trai mình lợi hại sao, tôi giới thiệu cho cậu anh tôi… à không, là bạn của anh tôi!」
Tôi: 「?」
Cô ta kéo tôi nhét vào một chiếc ghế lô, mọi ánh mắt đều hướng về tôi, ai nấy đều giục Tống Tri Noãn giới thiệu.
「Noãn Noãn, đây đều là bạn của anh cậu à? Sao mà nhiều thế.」
「Tôi đâu bắt cậu phải chọn hết, một người thôi là được. Tốt nhất chính là người ngồi cạnh cậu kia. So với anh ta, Mạnh Xuyên chẳng đáng là gì.
Nghe anh tôi nói, ngay cả Mạnh Xuyên cũng phải gọi anh ta một tiếng ‘chú út’, là người nắm quyền thực sự phía sau nhà họ Mạnh.」
Tôi quay sang nhìn người đàn ông ngồi cạnh, suýt thì ngất xỉu.
「Mạnh Cận Diễn, trùng hợp quá.」 Tôi gượng cười, lễ phép chào hỏi.
Mạnh Cận Diễn mặt lạnh, không hề hưởng ứng.
Đúng là địa ngục phiên bản “tắm lửa”.
16
Tống Tri Noãn cùng mọi người chơi trò chơi, tôi không theo kịp, chỉ ngồi một bên lúng túng đến mức ngón chân bấu chặt sàn.
Mạnh Cận Diễn cũng chẳng chơi, chỉ lặng lẽ uống rượu một mình.
Một cậu con trai thua trò, phải chọn người để uống rượu giao bôi, dưới sự cổ vũ của Tống Tri Noãn, cậu ta tiến về phía tôi.
Tôi thầm nghĩ ông trời nhất định thấy tôi chếc chưa đủ nhanh.
「Phải nhất định là khác giới sao?」 Giọng Mạnh Cận Diễn vang lên.
「Hả? Ý anh Mạnh là gì?」
「Tôi hỏi, giao bôi nhất định phải khác giới uống à? Với tôi thì không được sao?」 Mạnh Cận Diễn lại nói.
Cậu kia ngẩn người, lập tức đổi hướng về phía anh.
「Tất nhiên được, vinh hạnh lắm!」
Tống Tri Noãn ngồi xuống cạnh tôi, thì thầm: 「Tôi nghi Mạnh Cận Diễn không phải thích cậu thì là thích cậu ta.
Tôi thấy khả năng anh ta thích con trai lớn hơn, tốt quá, anh ta là đồng tính, thế giới hủ nữ của chúng ta được cứu rồi!」
Tôi: 「……」
Không thể nào.
Bởi vì anh đang nắm chặt tay tôi.
17
Năm phút trước.
Tôi cảm thấy mình thực sự không thể ở lại. Trước mặt toàn là đám trai trẻ hơn hai mươi tuổi, bên cạnh lại là “ông trùm” nhà họ Mạnh từng bị tôi bỏ rơi.
Cứ hễ tôi liếc nhìn một anh chàng đẹp trai, lập tức nhận được ánh mắt sắc lạnh của Mạnh Cận Diễn.
Chẳng có gì vui.
Tôi định nói với Tống Tri Noãn là muốn đi trước, nhưng bị Mạnh Cận Diễn giữ lại.
Cho đến bây giờ anh mới buông tay, sau khi uống giao bôi cùng cậu kia.
Lòng bàn tay tôi đẫm mồ hôi.
Tống Tri Noãn tưởng tôi khó chịu, liền gợi ý tôi nên về sớm.
Cuối cùng cũng có lối thoát, tôi vội vàng thu dọn đồ, chào mọi người.
Cùng đứng dậy với tôi còn có Mạnh Cận Diễn.
Nhưng anh ra khỏi cửa trước tôi một bước.
Tôi thở phào, may không phải nhắm vào mình.
Vừa ra ngoài chuẩn bị bắt xe, chiếc Ferrari quen thuộc đã dừng ngay trước mặt.
Được rồi, thì ra anh vẫn nhắm vào tôi.
Tôi chỉ có thể lủi thủi lên xe.
「Mạnh Cận Diễn, cảm ơn anh đã giải vây cho tôi.」 Tôi thử mở lời phá tan không khí im lặng.
Anh không đáp.
Đến trường, anh cũng chẳng nói gì, chỉ im lặng mở cửa xe cho tôi, thấy trời lạnh còn cởi áo vest khoác lên người tôi.
Tôi vừa xuống xe, anh liền đạp ga rời đi.
Tâm tư đàn ông vốn khó lường, tâm tư Mạnh Cận Diễn càng khó đoán.
「Tần Áo Ninh, quả nhiên là cô! Sao cô lại ở cùng chú út tôi!
Cô đừng nói là muốn nhờ chú út cho phép cô với anh tôi quen nhau nhé?
Mơ đi! Anh tôi đã có vị hôn thê rồi!」
Không biết từ đâu, Mạnh Nguyệt lao ra.
Tôi như thấy trời sập, sao lại để cô ta bắt gặp!
「Không có chuyện đó, tôi không thích anh cô, tôi chưa từng có ý nghĩ vượt quá giới hạn với anh ấy.」 Tôi vội vàng giải thích.
Nhưng chính tôi cũng thấy lời này chẳng vững.
Bởi tôi từng nghĩ đến việc quyến rũ anh trai cô ta, thậm chí làm chị dâu cô ta.
Song tôi muốn quyến rũ là “anh trai” của Mạnh Nguyệt – chỉ là cái danh phận ấy thôi, có lẽ không tính là ý nghĩ vượt quá chăng?
Đầu tôi sắp nổ tung, còn Mạnh Nguyệt vẫn lải nhải không ngừng.
「Chiếc áo vest trên người cô là của chú út tôi!
Cô chẳng phải không chiếm được anh tôi nên mới nhắm đến chú út sao!
Cô thật biết tính toán!
Tần Áo Ninh, cô ngẩn người làm gì? Bản tiểu thư đang nói chuyện với cô đó!」
Tôi không còn tâm trạng đôi co với cô ta, vì Mạnh Cận Diễn đã kéo tôi ra khỏi danh sách chặn, còn gửi đến một tin:
【Một trăm mười vạn mà muốn bịt miệng tôi? Tôi sẽ không đóng kịch với em. Tôi sẽ để Mạnh Xuyên biết em là của tôi.】
Hiểu lầm lớn rồi.
「Tại sao chú út lại nghĩ tôi thích anh cô?」 Tôi hỏi Mạnh Nguyệt.
Cô ta đáp ngay: 「Hôm sinh nhật tôi, chú út hỏi sao cô lại xuất hiện trong nhà họ Mạnh, tôi nói là cô thích anh tôi, cầu xin tôi dẫn vào.
Chẳng lẽ tôi nói là vì cô thua cược phải làm người hầu một ngày sao? Nói vậy chú út sẽ đánh chếc tôi mất.
Hơn nữa, tôi thấy anh tôi rõ ràng giống như bị cô hút hồn, đó vốn dĩ là tiệc sinh nhật của tôi, vậy mà ánh mắt anh ấy suốt buổi cứ dán lên người cô. Tôi đâu nói sai, chính là cô quyến rũ anh ấy!」
Tôi thật sự muốn cầm rìu bổ đầu cô ta ra xem bên trong là não hay cháo loãng.
Tôi lười đôi co, lập tức chạy về ký túc xá.
Và gửi cho Mạnh Cận Diễn cả đống tin:
【Anh có ăn dầu hào không?】
【Biến động Đông Âu, Liên Xô tan rã.】
【Lấy tổng hạng đầu cộng hạng cuối, nhân số hạng, chia cho hai.】
【m và n đánh nhau, cuối cùng m xin lỗi. Tại sao? Vì I’m sorry!】
【Dứa đi cắt tóc, người quá đông, chờ mãi không đến lượt. Thợ cắt mãi không để ý, nó ấm ức nói: “Anh cắt cho em đi~”】
【Chia tay anh, em thật xin lỗi.】
【Em không thích Mạnh Xuyên.】
【Ý anh hôm nay là muốn tái hợp sao?】
【Em thích anh.】
Mạnh Cận Diễn: 【。】
Tôi: 【……】
Thanh Lau Truyen