1.
Ngày đầu tiên vào đại học, tôi đã va chạm với cô bạn cùng phòng giàu có nhất khu ký túc xá.
Cô ta chê tôi chỉ là con nhà phất lên sau, không đủ đẳng cấp; tôi đáp trả rằng “cùng là người, cô làm gì mà phải tỏ vẻ”.
Cuối cùng, tôi thua.
Vì cô ta có một người anh trai đã là tổng tài tập đoàn.
Anh ta cưng chiều em gái đến cực điểm, luôn đứng sau bảo vệ cô ta, xử lý bất kỳ ai dám bắt nạt em mình.
Còn tôi, chỉ là con gái nhà giàu mới nổi, không có chỗ dựa.
Vì thế, thấy mặt cô ta là tôi phải vòng đường tránh.
Cô ta dùng khăn giấy, dầu gội, sữa tắm của tôi, thậm chí lấy cả chậu rửa mặt của tôi ra ngâm chân, tôi đều phải nhẫn nhịn. Hằng ngày còn bị mỉa mai, châm chọc.
Nói tôi là nô lệ còn oan cho nô lệ, ít nhất họ còn có lương.
Còn tôi, chỉ là bao cát để cô ta trút giận.
Nhưng tôi vốn không phải loại dễ bị bắt nạt.
Tôi nhắm trúng anh trai cô ta.
Chỉ cần tôi cưa đổ anh ta, lên ngôi chị dâu, xem cô ta còn dám hó hé với tôi nữa không!
Vì vậy, tôi lập một kế hoạch tỉ mỉ. Chỉ đợi anh trai cô ta xuất hiện.
2.
Cuối cùng, tôi cũng gặp anh ta trong ngày hội thể thao của trường.
Tập đoàn Mạnh là nhà tài trợ chính, quá nổi bật, không cần hỏi cũng biết chỗ ngồi của họ.
Tôi lấy cớ mang nước đến cho “Mạnh tổng”, lon ton chạy tới.
Đang nghĩ cách “ra đòn” trước mặt bao người thì lại nghe nhân viên tập đoàn nói Mạnh tổng thấy chán, đã ra ngoài hóng gió.
Trời giúp tôi rồi!
Tôi lập tức xoay người đi tìm.
Ảnh anh ta tôi từng thấy qua điện thoại của Mạnh Nguyệt (cô bạn cùng phòng kia), chỉ một lần nhưng ấn tượng cực sâu. Nên rất nhanh, tôi nhận ra người đứng bên bồn hoa.
Hóa ra cô ta không hề thổi phồng.
Anh ta đứng dưới bóng cây long não, nửa khuôn mặt sáng tối phân rõ.
Đôi mày như dãy núi sắc nhọn, sống mũi cao thẳng đủ để cắt không khí.
Lông mi cụp xuống, bóng xanh mờ hằn trên làn da trắng, nhưng khi ngẩng lên, ánh mắt lạnh như băng vụn rơi xuống tận đáy lòng tôi.
Bộ âu phục đen ôm lấy bờ vai rộng eo hẹp, kẹp cà vạt lóe ánh bạch kim lạnh lẽo.
Ngón tay chỉnh lại khuy áo, gân cổ nổi rõ, ánh sáng từ mặt kim cương trên khuy áo phản chiếu vào hõm cổ.
Khi đôi mắt anh hờ hững lia đến, cả tiếng ve hè cũng như rơi xuống đóng băng.
So với ảnh, anh còn đẹp gấp mười lần.
Tim tôi nhảy thình thịch: Mẹ ơi, con yêu rồi.
Đẹp trai thế này, nếu tôi không cưa được, chắc tổ tiên cũng đội mồ dậy cho tôi một bạt tai.
Tôi lập tức nhào tới, ra chiêu đầu tiên:
“Anh ơi, em bị cảm nắng rồi, anh đưa em đến phòng y tế được không?”
3.
Tôi giả vờ yếu ớt, tay ôm trán, thân mình lảo đảo.
Đây là lần đầu tiên tôi diễn kiểu “trà xanh”, cũng chẳng biết mình diễn có giống không.
Anh nhíu mày, ánh mắt dừng trên mặt tôi vài giây, hơi nghi hoặc nhưng vẫn bước lại.
“Em… em chóng mặt quá…”
Không đợi anh phản ứng, tôi lập tức đổ người về phía trước, ngã gọn vào lồng ngực anh.
Tay khẽ níu lấy vạt áo vest, mùi gỗ nhàn nhạt trên người anh khiến tôi vừa ngượng vừa vui mừng.
Đẹp trai đúng là khác, thở thôi cũng thơm!
“Anh, giúp em được không?” Tôi cất giọng nũng nịu.
“Ừ.” Giọng anh nhạt nhẽo, tay chỉ khẽ đỡ vai tôi.
Lạnh lùng quá!
Nhưng không sao, tôi đã nghiên cứu rồi: đàn ông càng lạnh lùng, càng khó chống đỡ cô nàng nóng bỏng nhiệt tình như tôi.
Anh dìu tôi đi về phía phòng y tế. Tôi thừa cơ ngả sát hơn, ngón tay còn khẽ chạm lên cánh tay rắn chắc qua lớp vải âu phục.
Đúng như Mạnh Nguyệt khoe khoang, vóc dáng anh chuẩn không cần chỉnh.
“Anh, tên anh là gì vậy?” Tôi ngước lên, chớp chớp mắt, làm ra vẻ vô tội.
Anh liếc xuống, giọng hờ hững:
“Mạnh Cận Diễn.”
Tôi lập tức làm bộ đáng yêu:
“Vậy em gọi anh là anh Mạnh nhé?”
Anh chỉ mím môi, không đáp.
Không từ chối tức là ngầm đồng ý!
Tôi bèn bồi thêm một cú:
“Anh Mạnh, em là bạn cùng phòng của Mạnh Nguyệt. Nghe cô ấy nhắc đến anh nhiều lắm.”
“Ừ.” Anh đáp ngắn gọn, chẳng chút cảm xúc.
Trong lòng tôi lửa chinh phục càng bùng cháy.
Đúng là loại đàn ông càng khó tiếp cận càng khiến người ta muốn thử.
Tôi quyết định dốc thêm sức:
“Anh Mạnh tốt bụng quá. Em có thể xin cách liên lạc của anh không? Không có ý gì đâu, chỉ là muốn cảm ơn anh thôi. Nếu anh không cho, em sẽ áy náy lắm, vì anh giúp em mà em chẳng có cơ hội báo đáp.”
Anh chẳng mảy may phản ứng, như thể tai đã bật chế độ “lọc tạp âm”.
Đang định đổi chiêu thì bất ngờ anh rút điện thoại ra:
“Được.”
…
Ngầu lạnh chếc người!
Thanh Lau Truyen