Chốt Đơn Trái Tim - Chương 6

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 6
15
 
Ngồi trên bàn ăn, hiệu trưởng bỗng nói:
 
“Lô Tây, em nhìn xem dáng vẻ không dám đối diện của thằng nhóc này, trong quan hệ xã hội là biểu hiện gì?”
 
“Xã khủng ạ.” Tôi đáp luôn.
 
“Vậy em biết mặt đối lập của xã khủng không?”
 
“Biết chứ, chính là loại người ở nơi công cộng hay trước mặt người lạ lại chẳng có chút gánh nặng nào, phóng khoáng tỏa sáng, còn rất tận hưởng — cũng gọi là xã giao trâu bò chứng.”
 
Tôi thậm chí thường xuyên phát bệnh này khi một mình ở góc tây bắc nhà vệ sinh.
 
“Châm ngôn của bọn họ là gì?” Hiệu trưởng lại hỏi.
 
Tôi đáp:
 
“Chỉ cần tôi không ngại, xấu hổ sẽ thuộc về người khác.”
 
Thân Lực Hành khẽ hừ một tiếng, liếc tôi, rồi nhìn ông bố:
 
“Vậy thì thầy cứ hỏi thẳng Lô Tây đi, có thích tôi không?”
 
“Thằng nhóc này, tự con hỏi.”
 
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Thân Lực Hành đã quay sang, lười biếng mở miệng:
 
“Lô Tây, làm bạn gái anh đi?”
 
Tôi choáng váng, đầu óc trống rỗng:
 
“Trời đất ơi, kích thích quá!”
 
“Đồng ý không?” Anh lại hỏi.
 
Tôi vẫn còn mơ hồ.
 
“Đồng ý, thì thi cao học, hiệu trưởng sẽ cho em qua.”
 
“Được! Chúng ta yêu nhau đi, Lực Hành ca ca.” Tôi lập tức phấn khích, theo đúng phương châm qua thôn này không còn cửa hàng khác, chẳng chút giữ kẽ gật đầu lia lịa, còn ghé sát bên anh, thì thầm:
 
“Anh phải bảo đảm nhé, kỳ thi cao học để tôi qua.”
 
Anh sững lại:
 
“Em đồng ý với anh chỉ vì muốn thi đỗ?”
 
Tôi lắc đầu:
 
“Không đâu, dù có không qua thì yêu con trai hiệu trưởng cũng không lỗ. Kích thích quá còn gì.”
 
“Kích thích?” Ánh mắt Thân Lực Hành có chút kỳ quái:
 
“Vậy là em không thực sự thích tôi sao?”
 
“Có chứ.” Tôi thành thật:
 
“Anh đẹp trai, nhiều tiền, lại có bố tốt, ai mà chẳng thích?”
 
Nói thật lòng, tôi đã có chút rung động rồi, điều kiện thế này cũng quá hoàn hảo.
 
Thân Lực Hành đưa tay xoa tóc tôi:
 
“Được, sau này anh sẽ đưa em trải nghiệm còn nhiều kích thích hơn.”
 
Mặt tôi lập tức nóng lên.
 
Anh quay sang bố mẹ:
 
“Có thể ăn cơm chưa?”
 
Tôi cũng cười tít mắt:
 
“Tiền bối, dì, hai người không phản đối tôi với anh ấy yêu nhau chứ?”
 
Cả hai cùng gật đầu.
 
Tôi lập tức xã giao trâu bò chứng tái phát:
 
“Bố, mẹ, sau này mong chăm sóc nhiều nhé.”
 
“Khụ khụ khụ!” Hiệu trưởng và phu nhân đều bị tôi dọa sặc. Hẳn họ nghĩ tôi bị ngốc.
 
Nhưng tôi thấy lời mình rất hợp lý, gọi bố mẹ thì tôi không thiệt.
 
Thân Lực Hành cũng giật giật khóe môi, hàm răng trắng đều lấp lánh.
 
Hiệu trưởng nhìn tôi:
 
“Con bé này, gọi chúng ta là bố mẹ, lỡ sau này con với Lực Hành không thành thì sao?”
 
“Tôi cũng không lỗ, coi như nhận bố mẹ nuôi. Tiện thể, có khi còn làm chướng mắt Lực Hành ca ca nữa.” Tôi tự thấy suy nghĩ này quá tuyệt.
 
Thân Lực Hành:
 
“Tôi không phải tra nam.”
 
Mặt tôi hơi đỏ:
 
“Vậy càng tốt, anh cứ đối xử với tôi thật lòng đi, tôi đảm bảo sẽ làm anh vui.”
 
Lần này anh không nhịn nổi nữa, bật cười:
 
“Cũng đúng.”
 
Phu nhân cũng cười:
 
“Con bé này thật thú vị, mẹ thích. Đi nào, con dâu tương lai, theo mẹ bới cơm.”
 
Tôi hí hửng chạy theo.
 
Bữa cơm đầu tiên ở nhà Thân Lực Hành khiến tôi vui vẻ vô cùng — một hơi có thêm hai người bố mẹ, lại thêm một bạn trai, cảm giác như đang nằm mơ.
 
Buổi tối trước giờ tắt điện, Thân Lực Hành lái xe đưa tôi về ký túc xá.
 
Khi nói tạm biệt, anh kéo tôi lại, hôn tôi lần đầu.
 
Trái tim tôi suýt nhảy khỏi lồng ngực.
 
Sau nụ hôn, tôi không dám nhìn anh, cúi đầu lí nhí hỏi:
 
“Anh… thật sự thích tôi sao?”
 
“Không thì sao? Anh giống loại tùy tiện qua lại với con gái à?”
 
“Biết người biết mặt chưa chắc biết lòng.”
 
Anh lập tức kéo tôi qua, lại hôn thêm một lần, rồi mới nói:
 
“Lô Tây, anh quan sát em nhiều năm rồi.”
 
Tôi ngây người — nhiều năm rồi ư?
 
Anh khẽ vỗ mặt tôi:
 
“Xuống xe đi, sắp tắt đèn rồi.”
 
Khi bước xuống, chân tôi mềm nhũn, môi sưng đỏ, đầu óc mơ hồ.
 
Anh đứng nhìn tôi lên lầu rồi mới rời đi.
 
16
 
Ngày thứ hai sau khi tôi và Thân Lực Hành chính thức ở bên nhau, trong khoa đã bắt đầu lan truyền tin đồn nói tôi bị một ông doanh nhân trung niên bụng phệ bao nuôi.
 
Lưu San nói:
 
“Bọn họ bảo thấy cậu nửa đêm bước xuống từ một chiếc Maybach, nguồn cơn là từ đó.”
 
Tôi chẳng mấy để tâm, thẳng thắn đáp:
 
“Đấy là xe của Thân Lực Hành.”
 
“Ối trời ơi, cậu nhặt được vàng rồi hả?”
 
Tôi đắc ý cười:
 
“Đúng thế, giờ tớ là bạn gái của anh ấy, còn được bố mẹ anh ấy công nhận đàng hoàng cơ.”
 
“Wow, anh ấy đưa cậu về gặp phụ huynh, chứng tỏ nghiêm túc rồi.”
 
Lưu San phân tích: “Đây mới là đàn ông tử tế, xác định tình cảm trước mặt cha mẹ, chứ không lén lút. Kiểu người này hiếm lắm.”
 
Tôi cũng thấy đúng.
 
Nếu hôm đó anh chỉ lén lút tỏ tình, có lẽ tôi còn do dự, nhưng ngay trước mặt bố mẹ mà anh dám công khai, thì nếu tôi không nhận lời, thật sự sẽ bỏ lỡ một người tốt.
 
Chiều tối, Lưu San lại nói:
 
“Tớ đã hỏi rõ rồi, tin đồn cậu bị bao chính là từ Phó Minh Đình tung ra.”
 
“Hả?” Tôi thật không ngờ. “Anh ta được gì chứ?”
 
“Ghen thôi.” Lưu San bĩu môi: “Hành xử đúng kiểu tra nam.”
 
Tôi chẳng buồn giải thích thêm.
 
Sau này, nghe nói Phó Minh Đình và Lý Tử Yên đã chia tay.
 
Anh ta mấy lần tìm đến tỏ tình lại, nói rằng người anh ta thực sự thích là tôi, muốn quay về bên tôi. Nhưng trong lòng tôi đã chẳng còn chút xao động nào.
 
Khi bản chất tra nam bị nhìn thấu, tình cảm cũng tan biến sạch sẽ, chỉ còn lại sự chán ghét.
 
Phó Minh Đình tức tối:
 
“Lô Tây, bây giờ em đã mang tiếng xấu rồi, không ở bên tôi thì sau này đừng hòng có bạn trai.”
 
Tôi mỉm cười:
 
“Anh định nói tôi bị một gã đi Maybach bao nuôi sao?”
 
“Chẳng phải thế à.” Anh ta hừ lạnh.
 
“Phó Minh Đình, anh thật đáng thương.” Tôi từng chữ từng chữ nói:
 
“Người đó chính là bạn trai tôi.”
 
“Đừng lừa tôi. Một thằng con trai trẻ tuổi sao có thể có xe sang như thế.”
 
Thật sự là chỉ biết nhìn mặt mà phán, khiến người ta cạn lời.
 
Đúng lúc ấy, chiếc Maybach dừng lại ven đường.
 
Thân Lực Hành từ xe bước xuống, còn tôi thì lập tức đi tới, mở cửa ghế phụ và ngồi vào.
 
Anh đi thẳng đến chỗ Phó Minh Đình, không biết nói gì với anh ta.
 
Ngày hôm sau, Phó Minh Đình công khai xin lỗi tôi, còn đính chính tin đồn, nói rằng anh ta đã nhầm, chủ nhân chiếc Maybach chính là bạn trai tôi.
 
Tôi đoán, nhất định Thân Lực Hành đã “nói chuyện” với anh ta.
 
Sau đó tôi hỏi lại.
 
Anh thản nhiên đáp:
 
“Anh bảo hắn rằng bôi nhọ là có thể bị truy cứu, nếu còn muốn lấy bằng tốt nghiệp thì mau xin lỗi, nếu không anh sẽ báo cảnh sát, để họ bắt kẻ cố tình v/u kh/ố/n/g bạn gái anh.”
 
Trong lòng tôi dâng lên niềm vui khó tả.
 
Anh bảo vệ tôi đến vậy, đúng là một người đàn ông tốt.
 
17
 
Tháng mười hai, tôi bước vào kỳ thi cao học vòng sơ khảo. Đến tháng hai có kết quả, tôi đứng thứ hai phần thi viết.
 
Tiếp đó là vòng phỏng vấn.
 
Trường tôi áp dụng hình thức phỏng vấn cấu trúc, nhiều thầy đối một trò, cũng giống đa số trường khác.
 
Hôm phỏng vấn, Thân Lực Hành đưa tôi đến tận nơi. Hiệu trưởng không tham gia, ban giám khảo là phó hiệu trưởng cùng mấy giáo sư trong khoa.
 
Mọi việc diễn ra rất thuận lợi.
 
Không lâu sau, tôi nhận được thông báo trúng tuyển.
 
Tôi lén hỏi Thân Lực Hành:
 
“Anh nói xem, lúc tôi phỏng vấn, bố anh có nhắn nhủ gì với mấy vị giáo sư không?”
 
Anh đáp:
 
“Ông ấy bảo giờ chỉ muốn sớm bế cháu. Em mà thi trượt, thì tốt nhất ra trường lấy bằng rồi cưới luôn, sinh cho ông ấy một đứa.”
 
“Hả? Vậy là tôi đậu nhờ chính sức mình sao?”
 
“Em nghĩ trọng điểm nằm ở đó à, nhóc con?”
 
“T-trọng điểm là gì?”
 
“Là sinh con.”
 
“Tôi vẫn còn trẻ mà.”
 
“Không cần em chăm, sinh ra giao cho họ, em chỉ cần ở bên anh.”
 
“Anh có yêu tôi không?”
 
“Có cần anh làm gì chứng minh không?”
 
“Tại sao không trả lời thẳng?”
 
“Yêu.”
 
“Yêu tôi ở điểm nào?”
 
“Yêu cái kiểu xã giao trâu bò chứng của em.”
 
“Trả lời lại.”
 
Anh ngẫm nghĩ, rồi bất ngờ vào thư phòng, lấy ra một quyển album đưa cho tôi.
 
Tôi mở ra, nghi hoặc nhìn.
 
Trang đầu tiên, bối cảnh chính là sân trường cấp ba của tôi.
 
Một cô gái ngồi trên khán đài sân thể dục, miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó, mắt nhìn xa xăm.
 
Đó là tôi. Mười sáu tuổi.
 
Trang thứ hai, vẫn là tôi, đang ăn kẹo mút, cười ngốc nghếch.
 
Trang thứ ba, là Thân Lực Hành. Anh nhìn thẳng ống kính, môi cong cong như cười, gương mặt vẫn còn hơi non nớt. Phía sau anh, tôi đang cầm que kem, vừa đi vừa ăn.
 
Có rất nhiều bức ảnh, đều có bóng dáng tôi. Lúc nào cũng là đang cười to, hoặc đang ăn.
 
Tôi tức tối:
 
“Tại sao khi đó anh lại xuất hiện ở trường tôi? Sao tôi không hề nhớ?”
 
“Anh từng thực tập ở trường em một tháng, không dạy lớp em, em không biết cũng bình thường.”
 
“Nhưng tại sao anh lại nhớ tôi?”
 
Anh cười trêu chọc:
 
“Bởi vì mỗi lần em xuất hiện, đều giống hệt một con ngốc đáng yêu.”
 
Tôi lập tức nổi giận, nhào tới:
 
“Anh nói ai ngốc hả?”
 
Anh bắt lấy nắm tay tôi, nghiêm túc nhìn tôi, nói:
 
“Lô Tây, anh không tốt đẹp như em nghĩ đâu. Khi đó, anh từng bị tr/ầ/m c/ả/m.”
 
18
 
Tim tôi chợt thắt lại, nhìn chằm chằm vào anh.
 
Lúc này mới phát hiện, anh không hề nói đùa.
 
“Bố anh khi ấy rất độc đoán, chưa được cởi mở như bây giờ.
 
Ông muốn anh tốt nghiệp xong thì ở lại trường làm giảng viên, nhưng anh không thích. Hai bố con tranh chấp suốt bốn năm, cuối cùng anh mắc tr/ầ/m c/ả/m.”
 
Tôi nghe mà thấy xót xa.
 
Anh kể:
 
“Một lần, anh đứng trên sân thượng trường cấp ba của em, sát mép. Còn em, ôm hai que kem, trốn đi ăn vụng.”
 
Tôi chớp mắt. Chuyện đó… rất thường mà? Anh đang nói lần nào vậy?
 
“Em thấy anh thì giật mình, vội la lên: Thầy ơi, em sai rồi, đừng mách cô chủ nhiệm là em trốn học đi ăn kem. Em cho thầy một cái kem nhé, được không?”
 
Tôi bàng hoàng.
 
Ký ức chợt ùa về — đúng là lần đó, tôi thấy một thầy giáo trẻ tuổi, mặt mày vô cảm đứng sát mép sân thượng. Tôi mơ hồ cảm giác anh ấy muốn nhảy xuống.
 
Tôi hoảng sợ, chỉ biết liến thoắng gọi, van nài đừng nói với cô chủ nhiệm chuyện tôi ăn vụng, thực chất là sợ anh ấy sơ sẩy ngã xuống.
 
Cuối cùng, tôi đưa kem cho anh, anh thật sự nhận lấy, cùng tôi vừa ăn vừa trò chuyện.
 
“Em còn bắt anh móc ngoéo.
 
Em bảo em sợ độ cao, không dám đứng ở mép, nên gọi anh lại, nói ăn đồ ngọt sẽ vui hơn, buồn bực thì chạy vài vòng sân thể dục, phiền não sẽ biến mất.”
 
“Cái kem đó là kem ngọt nhất anh từng ăn, cũng là vị hạnh phúc nhất khi anh đang tuyệt vọng. Sau đó anh xuống sân chạy vài vòng, quả thật tâm trạng khá hơn.”
 
“Rồi sau đó, trường em khóa chặt sân thượng bằng xích sắt. Anh biết chắc là em đã báo với hiệu trưởng, lo có người t/ự t/ử, nên mới khóa cửa.”
 
“Anh cũng biết, ngày đó em đã nhận ra anh muốn kết liễu, nhưng không vạch trần.…”
 
“Lô Tây, kết thúc kỳ thực tập, anh nói thẳng với bố rằng anh không muốn làm giảng viên.
 
Ông rất sốc. Có lẽ ông không ngờ, làm người thầy gương mẫu bao nhiêu năm, lại có đứa con trai mắc tr/ầ/m c/ả/m. Mà trước nay anh vẫn là niềm tự hào của họ.”
 
“Sau đó, ông dần thay đổi tính tình, mới có vị hiệu trưởng hiền hòa em thấy bây giờ. Còn anh thì duy trì vận động, kiên trì điều trị, cuối cùng cũng khỏi hẳn.”
 
“Bốn năm trước, anh gặp em, liền bắt đầu quan sát.
 
Em thực sự là một cô gái vừa thú vị , khác biệt với số đông. Anh muốn giữ em bên cạnh, nhưng sợ tr/ầ/m c/ả/m tái phát, nên không dám lại gần.”
 
“Cho đến khi bác sĩ xác nhận anh đã hoàn toàn bình phục, anh lại quan sát em hai năm, quan sát chính mình thêm hai năm nữa.
 
Sau đó, anh nói với bố rằng — anh gặp được cô gái đã cứu rỗi anh, anh muốn có được em.”
 
“Bây giờ, anh chắc chắn mình muốn trao cho em hạnh phúc. Xin em tin anh, anh có thể làm được. Được không?”
 
Mắt tôi hoe đỏ, siết chặt tay anh, nghẹn ngào:
 
“Tất nhiên là được, tôi sinh ra chính để khắc tr/ầ/m c/ả/m.”
 
Anh khẽ nói:
 
“Vậy… em lấy anh nhé?”
 
Tôi gật đầu:
 
“Được.”
 
Thân Lực Hành:
 
“Đường đời còn dài, cùng em sánh bước, anh sẽ chẳng còn lạc lối.”
 
Tôi đáp:
 
“Nguyện khi xương vùi xanh núi, ta vẫn bên nhau.”
 
Anh ôm chặt tôi, như ôm trọn cả thế giới, rất mạnh mẽ.
 
Tôi cũng vòng tay ôm lại, cho anh lời hồi đáp.
 
Thì ra, trạng thái đẹp nhất của tình yêu chính là — tôi vừa cất lời, anh liền đáp lại, chứ không phải để tôi một mình vượt núi băng sông.
 
(Hết)
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo